Dịch: lieu
Đêm đen gió lớn, tiếng gió bên ngoài rú lên từng hồi tựa như ma kêu quỷ khóc.
Trên dải sa mạc nhìn không thấy bến bờ, không một chút sinh cơ, nơi đại quân Tây Vực trú đóng, chốn chốn đều là những bó đuốc, chậu than rừng rực cháy, nơi nơi đều là ánh sáng, tựa như một tòa thành ánh sáng bao phủ diện tích cả trăm dặm trên sa mạc.
Trong đại quân, lều bạt liên miên nối tiếp nhau thành một mảnh, tựa như kết thành một loại trận pháp thần bí nào đó, lộ ra hiệu quả bài binh bố trận cực kỳ cao minh.
Cùng lúc đó, rất nhiều nô lệ, tù binh, cũng nhân lúc trời tối đen cũng bắt đầu vận chuyển đất đá, đào công sự, dùng đất đá chồng lên nhau, đắp thành một tòa tường thành.
Hơn mười vạn nô lệ, tù binh, ở trên dải sa mạc mấy trăm dặm lại dám tu kiến thành trì!
Đại quân Tây Vực dường như không muốn bỏ đi mà ở lại nơi này xây dựng thành trì, cùng cầm cự với quân đội Đại Kiền một thời gian dài.
Một bóng ảnh méo mó hiện lên giữa đêm đen, sau đó Hồng Dịch và Tôn Vi Vi hiện ra.
Tuy nhiên xung quanh thân thể của hai người vẫn có một tầng khí mỏng vặn vẹo mơ hồ mông lung không thể nhìn rõ bao phủ.
Đây là một loại ảo thuật do Tôn Vi Vi thi triển ra, Huyền Minh Đại Huyễn Ảnh, một loại đạo thuật cực kỳ cao cấp. Hơn nữa ở bên ngoài tầng ảo thuật này Hồng Dịch còn phủ thêm một lớp Minh Thần U Chướng, cũng là một loại ảo thuật, thế nhưng lại có cùng nguồn gốc với đạo thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu, cho dù là cao thủ cấp bậc nhân tiên võ đạo hay cao thủ tâm huyết lai triều đạo thuật có phát hiện ra cũng không hề lưu tâm.
Hai người giữa đêm bay thẳng đến doanh trại địch, tìm kiếm tung tích của Viễn Cổ La Sinh Môn.
Vừa đến sát quân doanh của đại quân Tây Vực, Hồng Dịch liền chứng kiến trong quân doanh vô số nô lệ đang xây dựng thành trì, không khỏi cảm thán nói một tiếng.
Tôn Vi Vi chỉ về phía xa xa nói.
Hồng Dịch nhìn theo hướng Tôn Vi Vi chỉ, quả nhiên có hơi nước bốc lên, rõ ràng ở phía sau đại doanh, ở giữa sa mạc hoang vu không biết từ đâu xuất hiện một cái hồ nhỏ có chu vi ước chừng mười dặm, bên trong tràn đầy nước xanh biếc.
Nhất là dọc theo bờ hồ còn trồng rất nhiều dừa.
Hơn mười vạn nô lệ kia, trong lúc xây dựng thành trì, trên tay cầm một nhánh cây nhỏ, đâm thẳng xuống mặt cát sa mạc, đồng thời dùng một bát nước nhỏ đổ xuống, những nhánh cây nhỏ này lập tức tản ra cỗ khí sinh cơ đậm đặc, thứ khí tức này chẳng khác gì khí tức của Sinh Tức Lôi Vân, khiến cho vạn vật sinh trưởng.
Từ lúc hoàng hôn cho đến sẩm tối, mảng sa mac nơi đại doanh quân địch trú đóng, không ngờ lại đã hình thành một hồ nước, có đầy đủ dường dẫn nước, hàng ngàn vạn cây cối đâm chồi nảy lộc, tường thành cũng dần dần hình thành nền móng cơ bản.
Từ đó có thể tưởng tượng ra được, qua một đêm, đến sáng hôm sau khi các tướng sĩ Đại Kiền tuần tra qua, khi quan sát tình hình quân địch lập tức sẽ phát hiện ra một tòa thành thị sơ khai bỗng nhiên xuất hiện giữa sa mạc hoang vu.
Đây là thần tích!
Từ đó có thể tưởng tượng ra được, sáng sớm ngày mai, khung cảnh như vậy sẽ tạo ra chấn động mạnh mẽ đến mức nào trong lòng mấy trăm vạn đại quân Đại Kiền, quả thực đủ để đả kích sĩ khí, suy yếu quân uy đến cực điểm.
Thần tình của Hồng Dịch tỏ ra phức tạp.
Vốn hắn không hề lo lắng về việc quân đội Đại Kiền giành thắng lợi, thế nhưng hiện giờ xem ra nền văn minh Tây Vực quả thực có chỗ độc đáo, chỉ cần thành trì kia được kiến tạo xong, thắng bại đôi bên khó có thể nói trước được.
Hơn nữa bên trong bị đám thế gia hào môn gây khó dễ, nói không chừng dải biên quan này của Đại Kiền rất có thể bị công phá.
Đây là điều mà Hồng Dịch tuyệt đối không muốn thấy.
Chính vì thế nhất định phải đoạt được Viễn Cổ La Sinh Môn!
Lúc này Tôn Vi Vi cũng giải thích cặn kẽ cho Hồng Dịch về kiện thần khí này.
Còn quân vương Hỏa La quốc, A Dục vương, cùng quốc sư, thánh kỵ sĩ, quân đoàn pháp sư của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi xuyên qua những cánh cửa ảo ảnh này, xuất hiện tại đại doanh. Nói cách khác, chỉ cần có bất cứ chỗ nào có đặt cánh cửa ảo ảnh, người sở hữu Viễn Cổ La Sinh Môn đều có thể đến đó. Ví dụ như công tử có Viễn Cổ La Sinh Môn, sau đó bí mật thiết lập một cánh cửa ảo ảnh trong tẩm cung của hoàng thượng tại Ngọc kinh thành, cho dù công tử đang ở đâu, bất cứ thời điểm nào cũng có thể xuyên qua Viễn Cổ La Sinh môn, tiến nhập hoàng thành. Còn địch nhân khi đi qua cánh cửa ảo giác này hoàn tòan không tìm ra được bản thể của công tử, chỉ biết rằng sẽ rơi vào vô cùng vô tận ảo giác. Điều này cũng giống như cao thủ lôi kiếp một khi ngã xuống vực thẳm muôn trượng cũng phải chết. Trừ phi đạo thuật của công tử đạt tới sáu lần lôi kiếp, có năng lực phá vỡ hư không thì mới có thể thoát mạng được.
Vốn dĩ đây là một thứ pháp vật bên trong cơ thể Nguyên Khí Thần, trừ phi là thượng cổ thánh hoàng, bậc cao thủ dương thần hoặc là nhân vật có võ đạo đạt tới cảnh giới phấn toái chân không mới có thể hủy diệt được kiện pháp khí này! Thế nhưng không biết hắn lại điên khùng thế nào, tự nhiên lại phun ra thứ pháp vật như vậy, giao cho A Dục vương, để hắn mang theo giao chiến với Đại Kiền.
Viễn Cổ La Sinh Môn lại có uy lực cường đại như vậy sao!
Nghe Tôn Vi Vi miêu tả qua về kiện thần khí được sinh ra từ trong cơ thể của Nguyên Khí Thần, Hồng Dịch cũng không khỏi sợ hãi mà than lên một tiếng.
Kiện thần khí này so với Càn Khôn Bố Đại đúng là lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Hồng Dịch nhớ lại lời của Cát Tường Thiên.
Tôn Vi Vi sửng sốt, thế nhưng cũng không hỏi nhiều.
Trạng nguyên công, bằng vào tu vi của công tử, chúng ta chỉ cần tìm được một cánh cửa ảo ảnh, thâm nhập vào trong đó là có thể biết được bản thể của Viễn Cổ La Sinh môn nằm ở nơi nào, sau đó phá vỡ không gian, nhất cử giết chết A Dục vương! Đoạt lấy kiện thần khí này, khi đó đại quân Tây Vực không đánh tự tan rã!
Những lời này nói thì dễ, làm được mới khó. Tuy nhiên tại hạ đúng là rất muốn kiến thức qua uy lực của kiện thần khí này. Dựa theo những gì tiểu thư nói, ở trong quân doanh này có rất nhiều cánh cửa ảo ảnh, xem ra cũng không khó để tìm được. Chúng ta liền thử qua một chút xem sao.
Hồng Dịch gật đầu.
Lúc này, trong đại doanh trải dài suốt trăm dặm của quân Tây Vực, trong một tòa lều lớn Khung Lư chứa được hơn nghìn người, ở chính giữa có đặt một chiếc ghế lớn phủ da hổ. Ngồi trên đó là một đại hán đầu nhẵn bóng không chút tóc, trên người mặc y phục tơ lụa. Đại hán này cực kỳ uy nghiêm, hai mắt giống hệt như loại hoàng tinh bảo thạch mắt mèo trân quý nhất của Tây Vực, lóe lên đầy thần bí, thâm thúy, thế nhưng ở sâu thẳm trong con ngươi lại tràn ngập sát khí nồng nặc.
Đại hán này cao đủ mười xích (hơn 3 mét ),cao lớn vạm vỡ, gấu không có sự cường tráng như hắn, lang sói không nhạy bén như hắn, ưng không có cặp mắt sáng rực như hắn, báo không có tốc độ như hắn, ngựa không có dẻo dai như hắn, lạc đà không có sự bền bỉ như hắn.
Đây chính là thân vương tiên phong của Tây Vực Hỏa La quốc, thống soái thống lĩnh ba mươi vạn binh mã tiên phong, Tạp Tây thân vương, uy vọng của hắn gần như tiếp cận với A Địch thân vương.
Trong giải thượng binh bộ Đại Kiền đặt ra, giá trị của tên thân vương này đứng ngay sau Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa, bất cứ ai lấy được thủ cấp của hắn, kẻ đó lập tức được phong hầu!
Trong nhận thức của quân đội Đại Kiền, tên thân vương này là một mũi dùi đáng sợ nhất Tây Vực, một "Man Ma" (ma quỷ dã man).
"Man Ma" Tạp Tây là ác mộng của rất nhiều tướng sĩ của Đại Kiền tại dải biên quan này, so với Úc Kim Cương công tước La Đinh thì còn cường đại hơn rất nhiều.
Lúc này, trong tòa trướng bồng Khung Lư, Man Ma Tạp Tây ngôi trên ghế chủ soái. Hai bên hắn, bên trái là một hàng chiến sĩ thật dài, tất cả đều mặc giáp nặng, người nào cũng uy vũ tựa như được đúc từ sắt thép. Còn ở bên phải hắn cũng là một hàng dài, những người này đều mặc trường bào màu trắng, tay cầm một loại quyền trượng uốn éo, trên quyền trượng khảm các loại bảo thạch, người nào cũng thu liễm nguyên thần, rõ ràng đây là những người tu luyện đạo thuật.
Ở giữa khung lư là một chiếc bàn hình chữ nhật, dài đủ mười bộ! Trên bàn đều là các loại thức ăn ngon như vịt quay, gà nướng, lợn sữa quay, vú dê nướng cùng rất nhiều loại hoa quả khác nhau.
Dao nĩa, chén bát đều bằng vàng.
Một lu bồ đào mỹ tửu lóng lánh cũng được đặt bên cạnh, từng chén rượu ngon được những hồ cơ xinh đẹp bưng đến.
Những điệu múa mỹ lệ dưới những động tác của những hồ cơ tuyệt diễm, qua làn lụa mỏng manh trên người được phô bày ra. Những nữ tử này không ngờ đều là nữ tử của Đại Kiền Thiên Châu, bị Tây Vực cướp đoạt được, cho làm nô lệ múa hát ca xướng.
Rõ ràng trong đại doanh chủ sóai này, Man Ma Tạp Tây đang mở một bữa tiệc lớn.
Tuy nhiên ở góc khác của chiếc bàn hình chữ nhật này lại có một thanh niên thân mặc hoàng bào, đầu đội tử kim quan.
Thanh niên này, thật không ngờ lại là Chu tam thái tử!
Lúc này trên tay hắn cầm một ly bồ đào mỹ tạo, chậm rãi thưởng thức, hướng về phía Man Ma Tạp Tây thân vương từ tốn nói.
Ngôn ngữ hắn dùng là tiếng Tây Vực Hỏa La, hơn nữa mang đậm phong tình Tây Vực.
Man Ma Tạp Tây thân vương nghe thấy lời này của Chu tam thái tử, ánh mắt lóe lên biểu tình dữ tợn.
Ngươi là thái tử triều Đại Chu, phụ giúp bản vương, sau khi đánh hạ Thiên Châu, bản vương phong ngươi làm tổng đốc mười châu!
Ồ? Khẩu vị của Tạp Tây thân vương lớn quá nhỉ!
Chu tam thái tử mỉm cười.
Thân thể Man Ma Tạp Tây đột nhiên khẽ động! Chu tam thái tử lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí cường liệt, dữ dội bốc lên, đồng thời hắn cảm giác thấy một cỗ hung sát khí hung mãnh dữ tợn tựa như ma vương thời cổ đại bỗng chốc tràn ngập toàn bộ không gian bên trong lều trướng.
Soạt!
Ánh đao chợt lóe lên!
Đầu người rơi xuống, mưa máu bắn tung tóe khắp nơi!
Tiếng nữ nhân hét chói tai vang lên.
Thì ra là một ca kỹ Đại Kiền bị Man Ma Tạp Tây dùng một đao chém bay đầu, một mảng máu tươi phun lên thành sương mù.
Những nữ tử còn lại đều co cụm lại thành một đống, lùi về một góc của lều bạc, dường như sợ hãi đến cùng cực.
Hấp!
Man Ma Tạp Tây hít một hơi thật sâu, tựa hồ đang hưởng thụ mùi máu tươi của mỹ nhân đang tràn ngập trong không khí. Đồng thời đưa tay chỉ về đầu của ca nữ nằm lăn trên mặt đất, nói.
Ngay lập tức một vương tượng vội vội vàng vàng chạy đến, mang thi thể lẫn đầu của nữ ca vô tội này ra ngoài.
Chứng kiến một cảnh như vậy, Chu tam thái tử toàn thân run lên cầm cập, mỗi một khối thần niệm rung rẩy không ngừng. Cho dù hắn vượt qua ba lần lôi kiếp cũng chưa từng gặp kẻ nào hung ác đến như vậy!
Tên Man Ma Tạp Tây này đã là võ thánh đỉnh cấp!
Ở trong tòa trướng bồng này lại càng là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ có một mình hắn đơn độc nơi này, chi dù có thể mang linh hồn biến hóa bay đi, thân thể cũng không thể bay nổi. Đó là chưa nói đến thần niệm của hắn chưa chắc đã thoát ra được.
Bởi lẽ hắn nhận ra được, ở phía sau lưng Tạp Tây có treo một tấm màn bằng vài, cao hơn mười trượng, bên trên vẽ một bức tranh sơn dầu, trong bức tranh loáng thoáng hiện lên một cánh cửa cực lớn, xung quanh có vô số luồng khí hỗn độn đang liên tục lưu chuyển.
Man Ma Tạp Tây giống như chưa hề động thủ qua, ngồi thẳng lưng trên ghế, hắc hắc cười nói, trông không khác gì ma vương hiện thế.
Chu tam thái tử thầm nghĩ trong lòng.
Tên Vô Địch Hầu kia rốt cuộc nói thật hay giả đây? Cùng Nguyên Khí Thần kết bái làm huynh đệ? Chuyện này có vẻ hoang đường, thế nhưng bằng vào kỳ ngộ của hắn, chỉ sợ không có chuyện hoang đường nào hắn không làm được. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại ta cũng thấy có gì đó không đúng.
Chu tam thái tử sao lại không nói lời nào thế? Chẳng lẽ đến đại doanh của ta để thăm dò quân tình? Nếu là như vậy, bản vương cũng không ngại đem đầu ngươi làm thành cái bô đâu!
Man Ma Tạp Tây cười gằn, nói.
Đúng lúc này, một giọng nói băng giá đến cùng cực từ trong hư không truyền ra. Đây chính là giọng nói của Hồng Dịch.