Giọng Hồng Dịch bỗng nhiên như chém đinh chặt sắt. Ánh mắt lăng lệ khiến Mộ Dung Yến cũng thấy kích động. Nàng tới giờ phút này mới chân chính cảm giác được vị thiếu niên, vị cử nhân mười sáu mười bảy tuổi này thật không đơn giản. Hắn cũng không phải là một tài tử nhu nhược chỉ biết tới phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết làm văn làm thơ, chỉ biết phong lưu mà là một danh sĩ(*) có chí lớn, ra tay quyết đoán, tâm có Đồ Long thuật, lòng mang đạo Đế Vương muốn trợ giúp bậc Đế Vương để kiến công lập nghiệp.
" Tuổi như vậy mà có thủ đoạn cùng tâm tư thế này thì cho dù thế hệ thanh niên quý tộc ở Vân Mông chúng ta, người có thể cùng hắn so sánh cũng không có mấy. Ta mặc dù lớn hơn hắn bốn năm tuổi lại được danh sư chỉ điểm nhưng về phương diện nắm giữ đại cuộc còn không bằng hắn".
Mộ Dung Yến thất thần, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Hồng Dịch thấy Mộ Dung Yến đang lúc nói chuyện lại bỗng sững ra nên không thể không nhím mày, trong lòng thầm nghĩ:
" Nữ nhân này tuy là quý tộc, Đạo pháp lại tinh thâm, võ công cũng cao cường nhưng tâm tư cũng không tính toán cái gì cả. Tuy không đến mức gối thêu hoa()(),như một cái bình hoa để trang trí nhưng trí tuệ tuyệt đối cũng không cao.
Cùng Mộ Dung Yến tiếp xúc vài lần, Hồng Dịch cũng đã dần hiểu được tính cách của nưc nhân này. Kiêu ngạo, tự cao, tham tài, suy nghĩ cũng không tinh tế và cũng chẳng tính toán trước cái gì cả. Rõ ràng do xuất thân từ quý tộc nên từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, mặc dù đi lịch lãm không ít nhưng cũng chỉ là những cái bên ngoài của việc lịch lãm.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Hồng Dịch mới thấy có thể nắm chắc Mộ Dung Yến này nên mới đưa ra việc giao dịch cùng nàng.
Mộ Dung Yến đang nắm giữ tài sản khổng lồ, lại cất dấu nhân lực cực lớn và đây cũng chính là những cái khiếm khuyết của Hồng Dịch hiện giờ.
Mộ Dung Yến phục hồi lại tinh thần, thần thái ung dung được khôi phục, nhìn cảnh vật bốn phía, nhẹ nhàng nói thể hiện mình đối với tình hình của Đại Kiền rõ như lòng bàn tay.
Trong lòng Hồng Dịch khẽ động. Tay có vẻ hơi run run, ánh mắt vờ lóe ra một tia sợ hãi đồng thời vẻ mặt kiệt lực che dấu.
Mộ Dung Yến đúng là đã nhìn thấy được chi tiết này nên trong lòng thoáng cười cười, nàng cảm giác có chút vừa lòng:
" Rốt cuộc vẫn chỉ là một người trẻ tuổi nên ngươi cũng còn chưa biết sự lợi hại của ta. Chỉ cần cẩn thận một chút là thậm chí còn có thể đạt được lợi ích tương đối lớn. Điều này càng củng cố hơn địa vị của ta trong gia tộc. Đúng là có chỗ tốt rất lớn".
" Ngực to óc bằng quả nho"
Hồng Dịch đánh giá Mộ Dung Yến qua mấy chữ. Hắn cũng biết loại nữ nhân thâm tài hám lợi lại kiêu ngạo như Mộ Dung Yến thì mình cũng không thể tỏ ra mạnh mẽ và tính toán cũng không thể không có sai sót được. Nếu không ngược lại sẽ khiến nàng hoài nghi và sự hợp tác sau này cũng không thể phát triển theo chiều hướng tốt được.
Mộ Dung Yến đắc ý nói.
Hồng Dịch chắp tay.
Mộ Dung Yến gằn từng chữ một, chỉ dăm ba câu đã rất tinh tế bày ra hết sự phân chia thế lực bên trong triều đình hiện giờ.
Hồng Dịch nhìn Mộ Dung Yến, trong ánh mắt và cả vẻ mắt của hắn nữa đều thể hiện sự thành khẩn.
Mộ Dung Yến nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng nàng càng thêm hài lòng:
" Thiếu niên này vẫn khiêm tốn. Hắn tuyệt đối không cố làm ra vẻ."
Mộ Dung Yến nói ra một câu kinh người.
Hồng Dịch để cho Mộ Dung Yến tận tình phát huy.
Hồng Dịch gật gật đầu. Hắn cũng đồng ý với kiến giải của Mộ Dung Yến.
Mặc dù không hiểu rõ vị Thái Tử này nhưng Hồng Dịch nhìn vào việc Trầm gia câu của Trầm Thiên Dương và Trầm Thiết Trụ bị tiêu diệt mà do chính vị Thái Tử hạ lệnh thì cũng biết được rằng Thái Tử là một người tâm ngoan thủ lạt, chỉ lo cho đại cục mà không nói tới nhân nghĩa, một kiểu Đế Vương tàn nhẫn.
Chỉ có điều chính vì Thái Tử quá lợi hại mà Kiền Đế thân thể lại vẫn còn rất khỏe mạnh thì thời gian cứ như vậy mà trôi qua, nếu năm sáu mươi năm sau khi Kiền Đế chết và Thái Tử lên kế vị. Tới lúc đó hắn cũng đã già rồi! Và với hùng tài của Thái Tử thì đương nhiên hắn sẽ không thể chờ đợi được. Nhưng mà hiện tại không có biện pháp nào thì Kiền Đế không có khả năng thoái vị nhường ngôi cho Thái Tử để mình làm Thái Thượng Hoàng nên phải phòng bị Thái Tử không đợi được mà phát động chính biến. Phụ tử hai người này giờ phải phòng bịvà chế ước lẫn nhau nên đây chính là cơ hội cho các Hoàng Tử khác.
Tình hình bây giờ đúng là như vậy. Phụ tử nghi kỵ nhau thì không phải là phúc của quốc gia nhưng trong Hoàng Gia lại là nơi khôn có tình ngươi nên điều này cũng chẳng có cách nào cả.
Hồng Dịch gật gật đầu.
Mộ Dung Yến phô trương kiến thức của mình nên trước mặt Hồng Dịch cũng tỏ ra kiêu ngạo. Còn Hồng Dịch thì liên tục gật đầu nên cũng cho trong lòng nàng cực kỳ khoan khoái.
Ngươi muốn trợ giúp Ngọc Thân Vương đoạt vị thì thiên thời, địa lợi, nhân hòa ba thứ, thiếu một cũng không được.
Cái gì là thiên thời, địa lợi, nhân hòa?
Hồng Dịch lại hỏi.
Thần thái Mộ Dung Yến hơi có vẻ như người chỉ điểm giang sơn, giờ nàng đang vô cùng đắc ý.
Thấy Mộ Dung Yến như vậy, Hồng Dịch cũng dứt khoát khen tặng nàng một câu.
Thần thái Mộ Dung Yến lại càng như muốn bay lên. Ánh mắt nàng lúc này cũng chẳng che giấu được điều gì:
Nói lâu như vậy là ngươi đặt cược vào Ngọc Thân Vương. Cái này với ta mà nói thì thực sự chẳng có chốt tốt nào cả.
Bây giờ không phải là chỗ tốt sao? Mộ Dung Yến ngươi muốn hoạt động tại Ngọc Kinh mà lúc nào cũng lo lắng khắc khoải bị người đuổi giết vây bắt. Mà ở đây lại không có chuyện gì cả. Nơi này là trang viện của Ngọc Thân Vương thi ai dám tới đây tra xét chứ?
Hồng Dịch trầm tĩnh nói:
Vân Mông quốc, nữ tử cũng có thể kế thừa tước vị. Điểm này hoàn toàn khác biệt so với Đại Kiền.
Mộ Dung Yến nghĩ một chút rồi nói:
Như vậy ta trước hết thử xem vũng nước này sâu bao nhiêu đã. Thứ nhất là để trả ân cứu mạng của ngươi. Thứ hai ta cũng phải dựa vào ngươi để có chỗ đặt chân. Lãnh Huyết thập tam ưng của Thần Cơ doanh đã phá tan tòa nhà ta ở tại Kinh Giao rồi. Mặc dù đã giết được bọn chúng, nhưng kẻ đứng phía sau sai khiến là Đại thống lĩnh Hồng Hi thì ta cũng muốn báo thù!
Được!
Hồng Dịch cười. Hai người đưa tay vỗ một chưởng.
Sau khi vỗ tay xong Hồng Dịch liền hỏi luôn.