Khả Ngân có chút sửng sốt, lúc đó là buột miệng nói ra, không ngờ tới Vương Dịch Phong lại thực sự để tâm như vậy. Cô bối rối mím môi.
Vương Dịch Phong hơi nghiêng đầu, giống như đang chờ đợi cô tiếp tục kể lại câu chuyện đó vậy. Khả Ngân miễn cưỡng đành kể lại.
Một khoảng không gian im lặng tràn tới, Khả Ngân nắm chặt góc chăn tới nhăn nhúm, những ngón tay của cô bất giác run lên bần bật. Vương Dịch Phong lặng lẽ, chẳng biết được Khả Ngân để trở về được và sống được tới ngày hôm nay đã phải trải qua nỗi sợ hãi gì, những ngày hôm đó đối với cô chắc chắn là một cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Chẳng ngờ được ở cái độ tuổi một đứa trẻ đáng ra phải được bao bọc cẩn thận, Khả Ngân lại phải đương đầu với một nỗi sợ hãi lớn đến như thế.
Vương Dịch Phong nhìn thấy ánh mắt Khả Ngân dại đi, cô khẽ mím môi, sau đó lại buồn bã mỉm cười, một nụ cười vừa đau thương vừa hoài niệm.
Vương Dịch Phong im lặng nhìn cô, người con gái ở trước mặt hắn, quá khứ của cô hóa ra còn có những chông gai đáng sợ như vậy. Nhìn những nụ cười thường trực trên môi cô hằng ngày, ai mà biết được ẩn sau đó là cả một tâm hồn mạnh mẽ được rèn dũa bởi biết bao những thử thách trong cuộc đời.
Khả Ngân đã tự bước qua ngưỡng cửa của cuộc đời mình như vậy, ở thời khắc tưởng như đã gần chết đi ấy cô vẫn kiên cường bám trụ, chỉ với một phần nghìn cơ hội nhưng cô vẫn lựa chọn, cô biết đây là con đường đúng đắn nhất của mình. Vương Dịch Phong khẽ mỉm cười.
Ừ thì,
Vậy tại sao hắn cũng không thử cho bản thân mình một phần nghìn cơ hội nhỉ?
....
Buổi sáng nắng sớm hắt vào phòng bệnh thứ ánh sáng nhàn nhạt, Khả Ngân kéo rèm để gió và nắng ùa vào phòng. Cô quay đầu nhìn Vương mama đang ngồi ở trên giường.
Vương mama mỉm cười gật đầu.
Khả Ngân bước tới kéo ghế ngồi cạnh bà, nhanh nhẹn mang cháo đang để ở trên bàn lên khuấy nhẹ hai cái.Vương mama nhìn cô, ái ngại.
Khả Ngân híp mắt cười.
Vương mama nhìn đứa nhỏ trước mắt, ngày trước gặp Khả Ngân, chỉ nghĩ tới cô là một người con gái giỏi nhẫn nhịn, không ngờ tới, cô lại còn là một người hiệp nghĩa như vậy. Từ ngày Vương gia sụp đổ, những người thân xung quanh dường như đều xa lánh bọn họ, vậy mà mẹ Vương và Khả Ngân vẫn tận tình tới chăm sóc bà. Còn nghĩ trước kia cô vì vật chất mà kết hôn với Vương Dịch Phong, không ngờ cô thực sự là một con người tình nghĩa.
Khả Ngân tự tay múc cháo đưa tới miệng bà, Vương mama cúi đầu ngậm lấy thìa cháo, tay nghề của mẹ Vương quả nhiên rất vừa.
Khả Ngân ngẩn người nhìn Vương mama, sau đó vô thức giơ tay lên xoa gò má mình, đúng là cũng hốc hác đi đôi chút. Cô phất tay cười cười.
Vương mama bất đắc dĩ mỉm cười, đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hai người vừa chuyện trò vừa ăn cháo, tới khi xong cũng đã tám giờ sáng rồi.
Khả Ngân đặt bát cháo xuống, rụt rè cười.
Vương mama nói với cô.
Khả Ngân gãi gãi đầu, cười trừ.
Vương mama ấn đầu cô.
Hai người cùng cười, không gian trong phòng cực kỳ ôn hòa. Vương mama kéo chăn lên tới ngang bụng, đột nhiên lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa, ánh mắt khẽ rủ xuống.
....
Cha Vương trước kia vốn là cháu trai của bá tước Colin, một dòng dõi quý tộc khá có tiếng bên Pháp. Tuy rằng quan hệ cũng không quá thân thiết, khoảng cách địa lý lại xa nhưng gia tộc bên nhà Colin lại cực kỳ quan trọng huyết thống, cho nên dù xa xôi vẫn đặc biệt quan tâm tới người cháu trai bên Trung Quốc này. Nghe được tin Vương gia gặp chuyện, bá tước Colin lập tức bay từ Pháp sang gặp Vương Dịch Phong, tính ra đã là chắt đời thứ tư rồi.
Người phụ nữ mang trên gương mặt những nét đặc trưng của người phương tây, đặc biệt quý phái. Bà ngồi ở đối diện Vương Dịch Phong, đôi mắt màu xanh saphie sâu thăm thẳm.
Vương Dịch Phong vội lễ phép gật đầu.
Tòa đã tuyên án, cũng chẳng thể cứu vãn được gì nữa rồi. Bá tước Colin ngồi gác chéo chân, hai bàn tay đan lại vào nhau, đặt trên đầu gối.
Vương Dịch Phong không phản đối, ngày hôm trước bá tước Colin bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, vài năm trước hắn cũng tới Pháp vài lần, tất nhiên đã không còn lạ lẫm gì với người phụ nữ này nữa. Không ngờ ở giữa hoàn cảnh như hiện tại, lại có được một bàn tay giơ ra giúp đỡ cho Vương gia. Dù sao dòng dõi Colin cũng rất quan trọng huyết thống, gặp chuyện thế này không đành bỏ mặc được.
Vương Dịch Phong hơi cúi người.
Bá tước Colin nhìn hắn, bà là người tinh tế, tuy chỉ tiếp xúc qua vài lần nhưng vẫn nhận ra được những tài năng của hắn, trí thông minh và khả năng lãnh đạo, nếu hắn còn ở đây e rằng sẽ không có cơ hội tận dụng năng lực của chính mình.