Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi qua, Khả Ngân và Hoàng Thiên Ân kể từ sau hôm nói chuyện với nhau đó vẫn tỏ ra bình thường, cô có thời giản rảnh thì phụ việc cho mẹ hoặc là lại tới bệnh viện. Bệnh của Hoàng Thiên Ân vẫn như thế, vẫn không tìm được người có tủy thích hợp.
Khu chợ trung tâm vẫn như thường ngày ồn ào người qua lại, hôm nay là chủ nhật số lượng người tới mua bán lại càng đông. Vậy mà ngôi nhà trong con hẻm của chợ trung tâm lại đóng chặt cửa, chủ nhân ngôi nhà dường như cũng đã quá quen với tiếng ồn ào ở bên ngoài cho nên sáng muộn rồi vẫn ôm chăn ngủ, dù sao cũng chỉ là sống một mình.
Vương Dịch Phong đứng trước cửa nhà, nhìn cánh cửa bằng tôn đã sờn tróc đôi chỗ. Tìm kiếm chuông cửa nhưng không thấy, hắn giơ tay trực tiếp gõ vào cửa.
Rầm rầm ba tiếng, âm thanh của cửa tôn nghe vang vọng. Triệu Vũ nằm ở trên giường, vừa lật người trở mình vừa cằn nhằn.
Gõ ba tiếng vẫn không thấy ai ra mở cửa, Vương Dịch Phong lại tiếp tục gõ thêm một lần nữa. Cuối cùng sau ba hồi gõ cửa, người trong nhà mới bực bội xỏ dép chạy ra.
Còn tưởng là trẻ con tới gõ cửa trêu chọc, đang chuẩn bị mắng một câu thì Triệu Vũ nhận ra Vương Dịch Phong đang đứng ở đó liền ngạc nhiên hỏi:
Vương Dịch Phong nhìn người đàn ông trước mặt một thân quần áo xộc xệch, đầu tóc có phần rối bù. Chần chừ hỏi:
Triệu Vũ nhìn người đàn ông kia, giữa những lưỡng lự gật đầu.
Hai người cùng nhau vào trong nhà, Triệu Vũ pha hai tách coffee. Không có thời gian nên dùng coffee hòa tan cho tiện. Anh mang tới một ly đặt bên mình, một ly đặt về phía Vương Dịch Phong.
Vương Dịch Phong nhìn ly coffee trước mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ hỏi:
Triệu Vũ gật đầu.
Hồi trước Vương Dịch Phong đã cùng Hoàng Thiên Ân tới khu chợ trung tâm này một lần. Cô nói là có đồ cần đưa cho người anh họ sống ở đây, giờ nhớ ra mới tìm tới, quả thật gặp được.
Vương mama và mẹ Hoàng là hai chị em duy nhất trong nhà, tính về quan hệ họ hàng gần với Hoàng Thiên Ân thì cũng chỉ có mình Vương Dịch Phong nhưng nếu tính theo họ hàng xa bên nhà nội Thiên Ân thì cô vẫn còn người anh họ này nữa. Nói không chừng vẫn còn cơ hội, Vương Dịch Phong nhìn anh.
.....
Triệu Vũ sau khi nghe Vương Dịch Phong kể lại toàn bộ câu chuyện không khỏi giật mình.
Vương Dịch Phong khẽ thở dài, bản tính của Hoàng Thiên Ân vốn là như vậy. Bề ngoài thường vờ tỏ ra như không quan tâm, thực chất lúc nào cũng là không muốn người khác phải lo lắng cho mình, chỉ sợ người xung quanh sẽ vì mình mà chịu tổn thương.
Nhìn thấy Triệu Vũ dường như cũng rất thành ý lo lắng cho Thiên Ân, Vương Dịch Phong không ngại thăm dò.
Triệu Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Dịch Phong, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hàm ý của hắn. Vương Dịch Phong thở dài.
Nghe tới đây Triệu Vũ cũng đã hiểu được câu chuyện, anh nhìn hắn hỏi:
Vương Dịch Phong gật đầu.