Ai nói chứ? Tôi đã nói nhất định sẽ làm- "Cái đồ trời đánh!"- rủa thầm.
Đc, vậy bây giờ cô dọn phòng cho tôi luôn đi- thằng nhok lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn nhìn con bé chằm chằm vẻ như đang thăm dò.
Hả? bây giờ?
Thằng nhok gật đầu cái rụp. Con bé ngơ ngác, ko biết nói gì hơn, đột nhiên thấy người mình nóng lên, phừng phừng lửa giận......Ko ngờ nó- một thiên kim tiểu thư- lại phải dọn phòng cho tên điên này? Tất cả cũng chỉ vì nó thương em quá....huhu.....
Loay hoay một hồi, suy nghĩ khóc lóc ăn vạ đã đời, con bé cuối cùng cũng cúi đầu chấp nhận hiện thực đầy thương tâm của mình một cách thảm não đến ko-thể-thảm-não-hơn-đc-nữa.
Thằng nhok- trước sự co rúm lại vẻ sợ sệt của con bé- vẫn "mĩm cười" đầy "thân thiện" đứng đó nhìn, âm thầm tỏa ra sát khí hàn bănh lạnh lẽo ghê người.... làm con bé chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nép vào một góc mà run lẩy bẩy ko thôi.......Quả là cao thủ a!
Thằng nhok vẫn một mực im lặng, chỉ có khóe môi lại một lần nữa nhếch lên, tạo thành nụ cười nữa miệng, ánh mắt ánh lên rtia nhìn quỷ dị hết sức. Chắc chắn là có chuyện a!
Nhưng rồi cũng nhanh như khi "hành động", thằng nhok bất ngờ đẩy con bé ra, trong lúc đó con bé vẫn còn đang như ở trên mây, ko hiểu nổi cái quái gì vừa xảy ra vs mình........ôi Chúa ơi!!!!!
Bên cạnh con bé than khóc nức nở, tiếc thương cho cái thân phận hẩm hiu của mình, thằng nhok từ sau khi buông con bé ra, vẻ mặt đột ngột trở nên có chút hoảng loạn, ko ngừng lắc đầu, rồi đột ngột hét lên, hai tay siết chặt lấy bả vai con bé.