Tự nhiên Côn Tử đâu có thể làm thinh để cho họ nói hoài như thế, nhưng mỗi lần hắn định lên tiếng thì Kim Sư đã ngăn lại.
Chờ cho Yến Thất và Vương Động nói dứt, Kim Sư mới cười cười :
Hắn chỉ Côn Tử cười và nói tiếp :
Côn Tử lạnh lùng :
Quách Đại Lộ chặn ngang :
Kim Sư nói :
Hắn không đợi ai trả lời, hắn chỉ chỉ lên đầu tường và nói tiếp :
Côn Tử lạnh lùng nói :
Kim Sư cười :
Hắn cười cười nói nói :
Quách Đại Lộ giận dữ :
Kim Sư biến sắc :
Người áo đen giờ mới lên tiếng :
Kim Sư hất mặt :
Côn Tử tiếp liền :
Người áo đen nói :
Hắn chỉ nói tiếng một và thanh kiếm được tuốt ra.
Mọi người chưa ai kịp phản ứng thì mũi kiếm của hắn ghim đúng vào bả vai Kim Sư.
Nó không phải thanh trường kiếm mà là đoản kiếm.
Cái vỏ gần sải rưỡi, thế nhưng thanh kiếm chỉ độ ba gan.
Kim Sư vốn không phải là tay dễ đối phó, thế nhưng trong phút đột ngột và vì thanh kiếm ngắn quá, người áo đen ra tay nhanh quá làm hắn không kịp trở tay.
Côn Tử hoảng hồn la lớn :
Vừa thét hắn vừa nhảy vút lên.
Nhưng những người khác đâu có để cho hắn tự do hành động?
Quách Đại Lộ và Yến Thất hai người khép lại, Côn Tử bị kẹp lại ngay.
Vương Động vốn là bất động nhưng bây giờ hắn động. Hắn đã động rồi thì khó mà thấy hắn làm gì.
Chỉ thấy một bóng thoáng lên, Côn Tử thấy mắt mình hoa lên như muôn ngàn sao xẹt thì không biết bằng cách nào Vương Động đã khóa cứng hai tay của hắn lại bằng khóa sắt.
Trên đầu tường nhiều tiếng la hơ hải, lớp bỏ cung, lớp bỏ đao chỉ nháy mắt, bao nhiêu sai nha chạy sạch không còn một mống.
Bao nhiêu con mắt đổ về phía người áo đen, không ai biết hắn định làm gì.
Nhất là tia mắt của Kim Sư, tia mắt của hắn như có lửa. Hắn nghiến răng trèo trẹo :
Người áo đen thản nhiên :
Kim Sư nói :
Người áo đen nói :
Kim Sư nhướng mắt :
Người áo đen vặn lại :
Kim Sư nói như thét :
Người áo đen nói :
Kim Sư gằn giọng :
Người áo đen nói :
Hắn cười gằn và nói tiếp :
Kim Sư trừng trừng đôi mắt nhưng hắn cứng họng.
Người áo đen quay qua phía Quách Đại Lộ vòng tay cười :
Quách Đại Lộ mỉm cười :
Yến Thất cũng cười :
Người áo đen nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ chợt vỗ vai Phượng Thê Ngô cười nói :
Phượng Thê Ngô trừng đôi mắt...
Đúng ra hắn có tức đến hộc máu cũng không biết làm sao. Hắn chỉ còn cách trừng mắt cho đỡ tức.
Người áo đen nói :
Quách Đại Lộ hớt lời :
Người áo đen nói :
Hắn nói dứt lời thì Vương Động đã khoát tay :
Con người của Vương Động là như thế. Nếu chỉ vì một số vàng mà bắt hắn phải nuốt khoảng đường xa thì hắn luôn chắp tay lại sẵn sàng nhường cho kẻ khác.
Và một khi hắn không làm như thế thù nhất định Yến Thất, Quách Đại Lộ và Lâm Thái Bình cũng chẳng thèm làm.
Dưới con mắt của họ trên đời này còn có nhiều điều quan trọng hơn là vàng bạc.
Quách Đại Lộ cười nói :
Trời đã hừng đông.
Thị trấn hẻo lánh ấy lạo trở về yên tĩnh.
Gió vẫn cứ thổi và tuyết hãy còn rơi.
Có nhiều sự vật trên này vốn ít thay đổi.
Có nhiều người cũng thế ấy.
Chẳng hạn như bọn Quách Đại Lộ.
Nếu chẳng có những chuyện trời long đất lở thì có lẽ cuộc đời của họ cứ thế mà lặng lẽ trôi đi.
Những con vịt quay bây giờ mới là đúng lúc vàng và mềm.
Quách Đại Lộ xé một cái đùi cho vào miệng.
Nhưng hắn vừa xé thì nhiều viên ngọc bằng đầu ngón tay từ bụng vịt đổ ra.
Tám con mắt của bọn Quách Đại Lộ tròn xoe.
Họ xé thêm con nữa, lại nhiều viên ngọc đổ ra.
Bốn năm con vịt đều như thế cả.
Yến Thất gục gặc đầu :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ gật đầu :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ nháy mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thở ra :
Và hắn vụt cười :
Yến Thất nhìn sững Quách Đại Lộ lắc đầu :
Quách Đại Lộ háy háy mắt :
Yến Thất nói :
Vương Động nói lững lờ :
Đó là câu kết luận.
Tiền là thứ mà ta không thể thiếu, đàn ông hay đàn bà cũng thế.
Nếu bảo tiền là thứ dễ kéo họa tới cho mình thì đàn bà còn hơn thế nữa.
Ngoài chân lý ấy ra, tiền và đàn bà còn có một chân lý khác rất giống nhau “đến rất dễ mà ra đi cũng không khó mấy”.
Quách Đại Lộ từ xưa đến nay cho mình là con người sống có nguyên tắc.
Nguyên tắc... ăn vịt ăn gà của hắn là khi có thịt thì tuyệt đối không gặm xương, khi còn da thì tuyệt đối không ăn thịt.
Bây giờ thì da con vịt quay đã bị lột trần trông không mấy thích mà còn có chỗ tức cười.
Vì thế cho nên ít có khi ai trông thấy con vịt lột da mà liên tưởng đến đàn bà.
Nhưng Quách Đại Lộ thì khác. Hắn có thể liên tưởng đến như thế.
Rượu đã uống vào đầy bao tử của hắn, tiền đã có bỏ đầy túi, đến cái lúc đó thì bất cứ trên một vật gì hắn cũng có thể nghĩ đến đàn bà.
Bây giờ thì rượu đã vào đầy đủ, ngọn thạch thì cũng chia ra làm bốn phần hẳn hoi. Quách Đại Lộ hỏi :
Tính cái gì? Không có ai tính cái gì cả. Chỉ có hắn.
Yến Thất lừ mắt :
Đôi mắt Quách Đại Lộ lại nhìn vào con vật tội nghiệp bị lột hết da, hắn nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thở ra nhưng rồi hắn lại cười :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ ư ư trong miệng chứ không nói ra thành tiếng.
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ trừng mắt :
Yến Thất nhún vai :
Quách Đại Lộ đứng lên nhưng rồi hắn lại ngòi xuống cười :
Cùng lắm là đến tối mai thì mình gặp lại mà.
Không ai thèm nói lời nào với hắn.
Hắn xoa xoa tay cười nói tiếp :
Vẫn không ai trả lời.
Quách Đại Lộ nói nhanh :
Vương Động bây giờ mới lừ mắt trắng dã :
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động hỏi :
Quách Đại Lộ nài nỉ :
Vương Động vụt đứng lên chầm chậm bước ra ngoài.
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động đáp :
Quách Đại Lộ cau mặt :
Vương Động thở ra :
Hắn đứng lên và cười nói tiếp :
Quách Đại Lộ cười :
Quách Đại Lộ nhìn Yến Thất và Lâm Thái Bình :
Lâm Thái Bình gật đầu.
Yến Thất thì cười cười :
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt :
Yến Thất trừng mắt :
Quách Đại Lộ đứng lên lắc đầu thở ra.
Yến Thất bám riết theo.
Đi được một hồi, hắn hỏi :
Quách Đại Lộ xụ mặt :
Yến Thất nói :
Hắn cười và nói luôn :
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ làm thinh một lúc rồi bật cười :
Yến Thất nhướng mắt :
Quách Đại Lộ làm thinh...
Yến Thất nói bông lông :
Hắn tặc lưỡi và nói tiếp cũng bằng giọng lững lờ như thế :
Quách Đại Lộ hừ hừ trong cổ và hắn vụt ôm bụng ho khan.
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hơi ửng mặt, hắn ấp úng :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười :
Quách Đai Lộ thật sự cũng không muốn giấu ai cả.
Hắn vốn thường nghĩ rằng chuyện đi kiếm gái không phải là chuyện xấu hổ gì mà ngược lại những người không thể tìm được gái mới đáng xấu hổ.
Sở dĩ hắn phải giấu là vì thật tình hắn cũng chưa biết phải đi kiếm gái ở đâu?
Hắn chưa biết tìm gái ở đâu và theo ý hắn không tìm được gái mới đáng xấu hổ vì thế nên hắn giấu...
Trong lòng cứ phập phồng lo ngại nên con đường tới huyện thành bỗng đâm ra gần xịch.
Vào thành, Yến Thất hỏi ngay :
Quách Đại Lộ ầm ờ :
Yến Thất nhướng mắt :
Quách Đại Lộ nói bừa :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ gạt mồ hôi trán và hắn vụt nhớ ra một kế. Hắn chỉ một trà quán ở giữa đường và nói với Yến Thất :
Yến Thất hấp háy mắt :
Quách Đại Lộ cố làm mặt nghiêm :
Yến Thất thở ra :
Chờ cho Yến Thất vào trà quán rồi, Quách Đại Lộ mới thở ra sườn sượt. Hắn cảm thấy bây giờ mới đúng là... leo lên lưng cọp.
Không ngờ Yến Thất vụt ngoái đầu lại nói lớn :
Quách Đại Lộ gật gật :
Thật thì hắn không bao giờ muốn kiếm chuyện lẻn đi nhưng hắn muốn dò la cho biết rõ tình hình để hướng dẫn Yến Thất, cốt làm cho Yến Thất thấy hắn không phải tay mơ...
Hắn nhớ đến lời Yến Thất nói hồi nãy, y bảo mình là bậc hào phóng phong lưu, chẳng lẽ mình lại để cái ngơ ngơ của mình ra sao?
Hắn rẽ vào một ngã quanh thật lẹ và trong bụng nghĩ :
“Đã có trà quán, đã có đàn ông thì phải có món kia chứ. Chẳng lẽ lại không?”
Hắn bắt đầu để ý đến từng người đàn bà một, nhưng hắn ngỡ ngàng...
Sao hắn thấy người nào người nấy cũng đàng hoàng, không bộc lộ cái gọi là thứ hắn đang tìm kiếm.
Hắn đâm ra tức mình ngang.
Tại làm sao cái nghề đó của họ lại không chịu treo bảng hiệu ngay trước ngực có phải tiện cho thiên hạ không?
Quách Đại Lộ đứng lớ ngớ bên vỉa hè và hắn đâm ra cả quyết :
“Có tiền là cái món đó có ngay chứ chứ việc gì mà phải sợ?”
Hắn định vào tiệm giặt quần áo sắm một bộ đồ cho thật sang. “Phật phết vàng, người quấn lụa”, cái câu ấy không biết hắn nghe thấy ở đâu, nhưng bây giờ thì nó nhập vào hắn một cách linh diệu.
Mặc vào mình một bộ đồ sang nhất định chiếm được đôi ba phần tiện lợi.
Đó là qui luật, một qui luật mà đến bây giờ Quách Đại Lộ mới sực nghĩ ra.
Thế mà quái lạ chưa?
Cái hiệu bán quần áo ấy sao mà lại cũng khó tìm thế nhỉ?
Gần tháo mồ hôi, Quách Đại Lộ mới mò ra một hiệu.
Thình lình, hắn thấy trong hiệu có một người đang đứng chọn quần áo. Yến Thất!
Lạ nhỉ, sao hắn không ở tại quán trà đợi mình?
Yến Thất cười nói với chủ tiệm :
Quách Đại Lộ cau mày :
“Chẳng nhẽ cái tên tiểu tử này lại tìm ra được trước mình?”
Đứng ngoài đường nhìn vào thấy bộ mặt rạng rỡ của Yến Thất, Quách Đại Lộ vừa tức mà cũng vừa buồn cười.
“Hừ” - Quách Đại Lộ nói thầm - “Ngươi đã cố muốn làm hơn ta thì ta cho ngươi hố luôn...”
Hắn quyết định không thèm mua quần áo, hắn quyết định bỏ Yến Thất lớ ngớ cho bõ ghét.
Con gái ưa người hào phóng, nhiều tiền... Cần gì đến cái thứ quần áo lòe loẹt ấy chứ?