Đó là thái độ về cuộc sống của bọn Quách Đại Lộ. Lúc có rượu thì họ uống nhiều hơn người khác, lúc không có rượu thì họ uống nước lã thay vào. Lúc họ uống rượu, thái độ họ rất là vui vẻ. Khi họ uống nước thì thái độ đó vẫn không thay đổi.
Chính vì thế mà cuộc sống của họ có vẻ thoải mái hơn người khác.
Nhưng uống rượu và uống nước ít nhất cũng có điểm khác nhau. Rượu càng uống càng nóng còn nước càng uống càng lạnh. Nhất là trong tiết trời lạnh buốt như thế này thì chuyện uống nước lạnh càng thêm dễ lạnh.
Quách Đại Lộ vụt đứng lên nhảy choi choi.
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất lắc đầu :
Quách Đại Lộ cười :
Hắn không nói được hết câu vì khi hắn nhảy lên lần nữa thì có một vật từ trong mình hắn rơi xuống đất...
Vật đó chiếu lấp lánh, ở xa cũng biết đó là vàng ròng. Vàng từ trong người của Quách Đại Lộ rơi xuống, chứ không phải từ trên trời rơi xuống.
Lúc hắn nhảy được năm sáu cái, lúc hắn khom mình nhảy tiếp thì vật ấy cũng vừa rơi ra.
Không phải hắn thấy trước mà hắn nghe tiếng khua, những người khác cũng nhờ nghe tiếng khua mà thấy.
Vàng rơi xuống đất mà có được tiếng khua chứng tỏ vàng ấy phải nặng lượng.
Đó là một sợi dây chuyền vàng khó to, đeo theo còn có một mặt hình trái tim to bằng miếng gan gà, tự nhiên là phải nặng lắm.
Một con người nghèo rách mồng tơi, nhịn đói luôn mấy ngày mà lại có nhiều vàng như thế thì quả là chuyện lạ lùng.
Một chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng bọn Vương Động không làm sao không tin được, bởi cả ba ngươi đã nhìn thấy hiển nhiên.
Họ đang hy vọng rằng tại họ chóa mắt chứ thực sự thì không phải là như thế.
Họ không muốn thực sự là như thế.
Luôn cả chiếc áo độc nhất mà Lâm Thái Bình còn phải mang đi cầm thì tại sao Quách Đại Lộ còn có thể giấu vàng?
Một con người có vàng ở trong mình thế mà trước mặt bằng hữu lại vẫn cứ điềm nhiên bảo là khốn khổ, làm bộ sao mà hay thế?
Như vậy có đáng gọi là bằng hữu theo cái nghĩa từ trước đến nay của bọn họ hay không?
Bọn ba người Vương Động thật tình không khi nào muốn nghĩ Quách Đại Lộ là một bằng hữu như thế cả.
Vương Động vụt ngáp dài :
Hắn nói là đi ngay. Tự nhiên là đi lại chiếc giường của hắn. Hắn đi ngang qua chỗ của Quách Đại Lộ, hắn làm như không nhìn thấy sợi dây chuyền vàng vừa rơi xuống đất, cũng làm như không hề thấy Quách Đại Lộ đang có mặt nơi ấy.
Lâm Thái Bình cũng ngáp dài theo :
Hắn cũng đứng lên đi ngủ, hắn làm như không thấy chuyện gì.
Chỉ có một người là Yến Thất, hắn vẫn ngồi y nơi cũ, hắn ngồi sửng sốt.
Qua một lúc thật lâu, Quách Đại Lộ mới chầm chậm đứng lên, hình như hắn đứng lên không muốn nổi...
Không có trăng, không có sao, chỉ có một ngọn đèn.
Ngọn đèn thật nhỏ vì số dầu còn lại chẳng là bao. Thế nhưng dưới án đèn mập mờ ấy, sợi dây chuyền vàng vẫn chói sáng ngời.
Quách Đại Lộ cúi mặt dàu dàu...
Hắn nói lầm thầm :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ như sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Chờ cái gì?
Chờ anh nói.
Quách Đại Lộ nói lớn :
Yến Thất nhìn sững Quách Đại Lộ. Thật lâu sau, hắn chầm chậm đứng lên. Hắn chầm chậm đi thẳng ra ngoài.
Quách Đại Lộ không nhìn theo hắn.
Bên ngoài gió vẫn thổi, hơi lạnh thấu xương.
Đèn sắp sửa cạn dầu và thình lình một cơn gió thổi qua làm ngọn đèn tắt ngấm.
Thế nhưng vàng vẫn chiếu ngời ngời.
Quách Đại Lộ nhìn xuống sợi dây chuyền vàng, hắn với tay nhặt lấy. Hắn ôm cứng sợi dây chuyền vàng trong tay và ôm mặt, nước mắt hắn ràn rụa.
Vàng lạnh băng băng, nước mắt nóng hôi hổi.
Hắn khóc như không ngăn được nữa, hắn khóc như để cho khỏi nghẹn.
Nhưng hắn vẫn không khóc thành tiếng, hình như hắn không muốn cho ai biết rằng hắn khóc.
Đó là bí mật của Quách Đại Lộ, cũng có thể nói là chuyện đau đớn trong lòng hắn.
Không một ai biết được tâm sự ấy sâu cạn như thế nào.
Tự nhiên nó là chuyện quá lâu về trước nhưng cho đến bây giờ, cứ nghĩ tới là lòng hắn nát tan.
Hắn biết trọn đời hắn sẽ mang nỗi thống khổ ấy, mang mãi mãi không bao giờ cởi bỏ nổi.
Chuyện vừa rồi cũng là chuyện làm cho hắn đau khổ vô cùng.
Từ trước đến nay, hắn chẳng thà chết chứ không bao giờ bằng lòng mất bạn...
Thế nhưng bây giờ hắn không muốn biện bạch vì hắn biết có biện bạch cũng bằng thừa.
Không, hắn không thể nói.
Hắn cũng không còn mặt mũi nào lưu lại đây nữa.
Bên ngoài gió vẫn thổi ù ù, hơi lạnh thấu xương.
Quách Đại Lộ cắn răng âm thầm gạt nước mắt đứng lên.
Cho dù bên ngoài tình hình có thảm khốc như thế nào thì hắn cũng nhất quyết một mình rời khỏi nơi đây. Chuyện hắn làm tự hắn dám nhận, hắn không cần biện minh mà cũng không cần phải cáo từ.
Cho dù đối với những người bạn cùng sống chết, hắn cũng không chịu hé môi.
Trời sẽ chứng minh cho lòng hắn. Thật tình thì hắn xem bằng hữu còn nặng hơn sinh mạng của hắn.
Thôi thì giã biệt.
Một ngày nào đó họ sẽ hiểu cho lòng hắn.
Nước mắt hắn vẫn đầm đìa. Nhưng khi hắn đưa tay lên gạt nước mắt thì hắn thấy Yến Thất. Hắn thấy cả Vương Động và Lâm Thái Bình.
Không biết từ bao giờ, họ đã quay ra chỗ hắn.
Họ đứng lặng thinh nhìn hắn.
Hắn không thấy những gì bộc lộ trên gương mặt của những bằng hữu đó, hắn chỉ nhận thấy những đôi mắt ngời ngời.
Hắn rất mong họ đừng nhìn hắn, đừng thấy nước mắt trên mặt hắn.
Hắn nói bằng một giọng qua hơi thở nhè nhẹ :
Lâm Thái Bình nói :
Quách Đại Lộ gượng cười :
Vương Động nói :
Yến Thất nói theo luôn :
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động nói :
Yến Thất nói nhanh :
Quách Đại Lộ chợt nghe một luồng nhiệt huyết từ đáy lòng dâng lên làm mi mắt cay cay, cổ họng hắn nghe có hì chận lại.
Qua một lúc khá lâu, hắn cúi đầu thấp giọng :
Vương Động hỏi :
Yến Thất nói :
Lâm Thái Bình tiếp theo :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ ngập ngừng :
Vương Động nói :
Thật đúng với hai chữ bằng hữu.
Họ đã chia nhau khi hưởng những gì vui thích thì họ cũng san sẻ cho nhau những gì đau khổ.
Một người có chuyện khốn đốn là tất cả sẽ vì bằng hữu mà giúp đỡ. Một người bị nguy hiểm là tất cả sẽ vì bằng hữu mà đảm đương.
Cho dù một người trong bọn quả đã có một chuyện sai lầm nhưng tất cả vì bằng hữu mà thông cảm.
Trước mối tình bằng hữu như thế thì làm sao có thể giữ được chuyện bí mật của riêng mình...
Bên ngoài gió thổi mạnh, tiết trời vẫn lạnh thấu xương.
Trong nhà bóng tối vẫn ngập đầy.
Nhưng bây giờ trước mặt của họ thật sáng sủa, họ nghe hơi ấm chan hòa.
Có bằng hữu thì giữa đồng tuyết vẫn nghe ấm áp, giữa đêm tối cũng thấy ánh hào quang.
Bởi vì mỗi người đều hiểu rằng bên cạnh mình có bằng hữu, bên cạnh có bằng hữu thì mọi hắc ám phải thối lui.
“Dù cho phát sinh ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng vẫn là bằng hữu.”
Câu nói của Vương Động làm cho thân người tê cóng của Quách Đại Lộ tràn đầy hơi ấm.
Hắn là con người thà chết chứ không bao giờ chịu chảy nước mắt trước mặt người khác nhưng bây giờ thì hắn khóc.
Không phải âm thầm mà hắn bật khóc lên từng tiếng.
Không ai có thể khiến hắn làm như thế, chỉ duy nhất là tình bằng hữu.
Chỉ có tình bằng hữu mới làm cho hắn rơi nước mắt.
Và chỉ có tình bằng hữu mới làm cho hắn thổ lộ nổi lòng, thổ lộ những gì gọi là bí mật mà từ lâu hắn nguyện chôn sâu tận đáy lòng.
Quê hương của Quách Đại Lộ có rất nhiều người đẹp.
Cô gái được xem là hoa khôi tên gọi Chu Chu.
Hắn yêu Chu Chu và Chu Chu cũng yêu hắn.
Hắn đã đem hết tình yêu chân thành ký gởi cho Chu Chu, hắn nói với nàng rằng hắn tình nguyện đem sinh mạng và tất cả những gì trong đời hắn dâng hết cho người ngọc.
Hắn không phải như những kẻ khác, không như những kẻ chỉ có nói suông.
Hắn nói thật với lòng và làm thật với lòng.
Chu Chu là một cô gái rất nghèo nhưng khi cha mẹ của Quách Đại Lộ qua đời thì nàng không còn nghèo nữa. Bởi vì hắn đã biết nàng đã thuộc về hắn, nàng đã từng nói với hắn là thân nàng đã là của hắn rồi.
Vì để cho nàng tin tưởng và cũng để cho nàng đừng khổ cực, hắn tự nguyện trao tất cả cho nàng...
Nhưng sau cùng hắn phát giác ra một chuyện : Chu Chu không yêu hắn.
Cũng như phần đông những cô gái khác, nàng nói chỉ mà để nói thế thôi. Nàng hứa rằng chỉ yêu một mình hắn, chỉ bằng lòng làm vợ hắn, ngoài ra không thể còn có một ai.
Hai người đã quyết định đi đến hôn nhân.
Họ đã định ngày cử hành hôn lễ.
Nhưng trước ngày cử hành hôn lễ một hôm, nàng đã theo người khác. Nàng theo người khác, nàng bỏ những lời hẹn ước với Quách Đại Lộ sau lưng...
Sợi dây chuyền đó là của nàng trao cho hắn làm vật đính hôn và cũng là kỷ vật duy nhất của nàng...
Không ai có thể nói một lời nào. Vì không ai còn biết phải nói làm sao.
Nhưng Quách Đại Lộ phá tan không khí trầm lặng ấy, hắn cười :
Lâm Thái Bình buộc miệng :
Quách Đại Lộ nói :
Hắn cười cười nói tiếp :
Không, không thể cười được.
Không một ai có thể cười được.
Chỉ có mỗi một mình Quách Đại Lộ là cười hoài. Bởi vì hắn sợ khi hắn ngưng cười là hắn phải khóc ngay.
Hắn cười mãi và vụt nói :
Lâm Thái Bình hỏi :
Thật tình thì hắn không muốn hỏi nhưng hắn tính không lẽ để cứ để một người nói mãi?
Hắn muốn tỏ ra là mình rất quan tâm đến câu chuyện của người khác. Đó cũng là thói quen của Lâm Thái Bình.
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất vụt nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Trầm ngâm một lúc, Quách Đại Lộ chầm chậm gật đầu :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Sao?
Chuyện đó sở dĩ làm cho anh phải mang nặng trong lòng là tại vì anh luôn nghĩ có một mặt, anh cứ nghĩ về một mặt xấu không, anh cứ nghĩ là nàng đã lừa dối anh.
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ cười :
Vương Động hỏi :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Vương Động hỏi :
Quách Đại Lộ hơi lựng khựng :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ làm thinh...
Vương Động nói tiếp :
Hắn cười cười nói tiếp :
Quách Đại Lộ nói :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ nói :
Vương Động nói :
Lâm Thái Bình vụt nói :
Yến Thất thở ra :
Lâm Thái Bình nói :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ thở dài :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ gật đầu.
Vương Động nói tiếp :
Yến Thất nói :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ trợn trừng đôi mắt và vụt nói lớn :
Câu chuyện của họ đưa đến một kết luận: Bất cứ chuyện gì phiền não, bí mật, chuyện có thể làm cho mình ray rứt thì cứ thẳng thắn nói cho những người bằng hữu.
Bởi vì bằng hữu chẳng những cùng chia sẻ niềm vui mà họ lại còn chia sớt những gì gọi là khổ đau. Hơn nữa họ còn có thể làm cho mình tiêu tán lòng sầu.
Câu chuyện sợi dây chuyền vàng của Quách Đại Lộ tuy làm cho hắn đau khổ không ít, nhưng khi đã thành câu chuyện chung của mọi người thì nó không còn là vấn đề đáng kể.
Bởi vì những bằng hữu có thể thông cảm với nỗi khó xử trong lòng nhau. Họ cùng hưởng, cùng chịu đựng, cùng giải quyết cho nhau những điều phứt tạp nhất trong đời.
Vương Động còn đang nằm trên giường là đã nghe tiếng của Quách Đại Lộ ở bên ngoài kêu lớn :
Ông ngoại của họ tức là lão già mệnh danh là lão “lột da”, tức là chủ tiệm... cầm đồ.
Nói lột da thì cũng hơi uá đáng, sự thật thì lão chủ tiệm cầm đồ này cũng chỉ có “cạo” chút đỉnh mồ hôi của thiên hạ mà thôi.
Có một điều hơi lạ là càng cạo mồ hôi của thiên hạ nhiều chừng nào thì lão lại càng ốm o chừng nấy.
Lãp là con người y như cây trúc, thứ cây trúc cong quằn vì lưng của lão hơi gù.
Mắt lão lại ti hí và đuôi mắt của lão luôn luôn tới trước lời nói, hình như lúc nào lão cũng muốn kiểm soát những vật dụng trên người thiên hạ.
Bọn Vương Động tuy rất thường đến viếng lão nhưng lần thứ nhất lão đến đây.
Chính vì thế mà Vương Động mới cố gắng... ngồi lên.
Thông thường lão chủ tiệm cầm đồ chịu lê chân đi cả mấy dặm đường núi đến viếng người như thế thì chỉ có mỗi lý do duy nhất.
Vương Động vừa ra đến khách thính thì đã nghe Quách Đại Lộ cười hỏi :
Thật sự thì Vương Động cũng đã hơn một lần định bán gian nhà này, chỉ hiềm vì gian nhà này dù có cho không thì thiên hạ cũng lắc đầu từ chối.
Lão lột da lắc đầu cười :
Quách Đại Lộ hỏi :
Lão lột da hỏi lại :
Quách Đại Lộ nói :
Lão lột da cười :
Quách Đại Lộ còn đang suy nghĩ để nài chuyện mua bán thì lão lột da vụt nói :
Vương Động nói :
Lão lột da hỏi :
Hứ, hỏi lạ, tự nhiên là muốn chứ ai lại không?
Chẳng những đối với những tay nghèo rách mồng tơi như bọn Quách Đại Lộ mà cho dù bất cứ một ai cũng đều muốn như thế cả.
Quách Đại Lộ chớp mắt :
Lão lột da nói :
Quách Đại Lộ dòm lão từ đầu đến chân :
Không phải một mình Quách Đại Lộ mà cả bọn đều nhìn lão trân trân...