Đèn trong nhà đã được thắp sáng.
Trên bàn ngoài ngọn đèn ra, còn có một con dao quắm, một mảnh giấy và một ché rượu.
Bởi vì, cuối cùng Quách Đại Lộ vẫn không bỏ được con dao và mảnh giấy ác ôn đã làm cho hắn suýt chết, tự nhiên khi về đến cổng hắn cũng không nỡ để ché rượu còn lưng lửng chịu lạnh một mình, hắn khệ nệ mang cả vào nhà.
Hắn ngồi nhịp cẳng cười cười :
Yến Thất nói :
Hắn với tay bưng ché rượu :
Thấy hắn đưa ché rượu lên miệng, Quách Đại lộ nhướng mắt :
Vương Động lừ mắt :
Quách Đại Lộ hỏi :
Vương Động nói :
Yến Thất hỏi Quách Đại Lộ :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cũng cười :
Vương Động không nói, hắn bưng ché rượu ra cửa rồi quăng mạnh xuống sàn.
Ché rượu đánh “bốp” một tiếng, rượu đổ linh láng...
Quách Đại Lộ nhìn theo tặc lưỡi :
Nhưng hắn ngưng ngay, khi hắn thấy một con rắn nhỏ xíu ngo ngoe trong vùng rượu.
Quách Đại Lộ thè lưỡi :
Yến Thất nói :
Vương Động thở ra, mặt hắn xạm lại, hắn bỏ đi chầm chậm đến bên bàn ngồi xuống.
Lần này thì ngoại lệ, hắn không nằm thẳng cẳng trên giường như mọi bữa.
Yến Thất lại gần hắn hỏi :
Vương Động trầm ngâm khá lâu và khẽ gật đầu.
Quách Đại Lộ nhìn theo Yến Thất :
Yến Thất nói :
Chẳng những con người của hắn như đã mềm nhũn, mà khi nói câu nói ấy giọng nói của hắn cũng yếu xìu...
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nhún vai :
Hắn chồm về phía Vương Động và hỏi :
Vương Động bật cười :
Yến Thất nói :
Vẻ mặt của Vương Động thật vô cùng ảm đạm :
Quách Đại Lộ trố mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ lẩm bẩm :
Yến Thất thở ra :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thè lưỡi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thở phào :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cau mặt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất lắc đầu :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất nháy nháy mắt :
Quách Đại Lộ bĩu môi :
Yến Thất háy háy mắt :
Quách Đại Lộ thản nhiên :
Yến Thất lại háy dài, nhưng rồi hắn lại cũng bật cười.
Quách Đại Lộ hỏi luôn :
Yến Thất nói :
Lâm Thái Bình hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ chớp mắt :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Lâm Thái Bình nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Lâm Thái Bình hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất bĩu môi :
Quách Đại Lộ thở ra :
Vương Động ngồi trầm lặng, đúng là khi chưa cần động thì không khi nào hắn động.
Yến Thất nhắc một cái ghế xích lại gần hắn và hỏi nhỏ :
Quách Đại Lộ cũng lết theo :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Hai người, anh một câu, tôi một câu, Vương Động ngồi làm thinh cúi mặt...
Hắn biết bây giờ mà có nói gì đi nữa cũng không bằng nín lặng.
Hắn biết ngay bây giờ mà hắn lên tiếng là nước mắt của hắn sẽ trào ra.
Vả lại cũng không có gì phải nói, nếu có chắc cũng chỉ cần nói lên hai tiếng “bằng hữu”.
Hai tiếng đó tự nó đã nói lên rất nhiều.
Quả thật, sau đó Vương Động nói :
Quá đủ rồi.
Bất cứ ai nếu biết được ý nghĩa đầy đủ của hai tiếng ấy thì không cần phải nghe thêm bất cứ một tiếng nào.
Yến Thất cười, Lâm Thái Bình cười, Quách Đại Lộ thì siết thật chặt tay Vương Động, họ chỉ nói với nhau bằng những cái ấy, và như thế là đã quá đủ rồi.
Họ không cần hỏi tại sao Vương Động lại có thù oán với bọn kia, họ cũng không cần hỏi chuyện phiền hà ấy do đâu mà có, bây giờ trong não họ chỉ có duy nhất một vần đề : làm sao đề đánh tan sự phiền hà đó mà thôi.
Yến Thất nói :
Vương Động nói :
Yến Thất hỏi :
Vương Động nói :
Da mặt hắn xạm lại và từ từ nói tiếp :
Yến Thất nói :
Vương Động gật đầu :
Quách Đại Lộ vụt cười :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất cười, nhưng rồi hắn lại đỏ mặt, hắn quay đi nơi khác.
Thật ra thì hắn biết rất đầy đủ ý nghĩa của câu nói ấy, họ chỉ sợ những người đối xử tốt với họ thôi, họ chỉ sợ khi họ bị cảm động.
Họ mà đã cảm động rồi thì cho dầu sinh mạng của họ, họ cũng không hề tiếc.
Quách Đại Lộ nói :
Ngưng một chút hắn nói tiếp :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ gặn lại :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ cười :
Đó là sự luôn luôn tự tin, luôn luôn lạc quan.
Con người của hắn cho dầu biết trước ngày trời sập, có lẽ hắn cũng không hề lo rầu gì cả.
Hắn cho rằng con người chỉ cần có lòng tự tin thì cho dầu có bao nhiêu chuyện khó bằng trời cũng có thể giải quyết xong.
Chẳng những hắn tự tin, mà hắn còn làm cho người khác tự tin.
Mặt Vương Động lần lần cũng dãn ra, hắn nói :
Quách Đại Lộ chồm tới :
Vương Động nói :
Quách Đại Lộ trố mắt bật cười :
Vương Động hỏi lại :
Quách đại Lộ vỗ tay :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Lâm Thái Bình nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Lâm Thái Bình nói :
Yến Thất vụt đứng lên đi thẳng ra ngoài, hai má hắn hơi ửng đỏ.
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Hắn vừa nói vừa đi theo Yến Thất.
Bất luận ai nói gì thì nói, hắn cũng cứ bám theo Yến Thất.
Hai người đúng là cặp bài trùng.
Nhìn theo Yến Thất và Quách Đại Lộ, Lâm Thái Bình bật cười :
Vương Động cũng cười :
Lâm Thái Bình nói :
Vương Động hỏi :
Lâm Thái Bình nói :
Đại sảnh khá tối vì không có đèn.
Yến Thất bước vào ngồi xuống.
Ánh sáng của những chòm sao trên trời rọi xuống khuôn mặt hắn, rọi xuống đôi mắt hắn.
Mắt hắn thật sáng, thật trong.
Quách Đại Lộ đứng một bên, hồi lâu hắn bật cười :
Yến Thất lừ mắt :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hất mặt :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất vụt đứng lên tìm lửa đốt đèn...
Không biết tại sao, cứ mỗi khi có một mình Quách Đại Lộ và hắn, thì hắn hơi sợ bóng tối...
Đèn được thắp lên, bóng của hắn chiếu dài bên song cửa sổ.
Quách Đại Lộ vụt kéo Yến Thất xích lại gần...
Yến Thất bật cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ vụt nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Hắn cười nói tiếp :
Yến Thất cũng cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất trầm ngâm :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cười :
Bóng hình nộm chiếu dài trên khung cửa sổ quả đúng như một bóng người.
Bởi vì hình nộm chẳng những có mặc áo mà còn lại có đội nón.
Đêm càng khuya, gió càng mạnh.
Những cơn gió quét vào thân y như những ngọn đao chém sát...
Quách Đại Lộ và Yến Thất tuy nép mình dưới mái hiên, nhưng hơi lạnh cũng làm cho muốn rung.
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất véo mạnh vào vai Quách Đại Lộ và không thèm nói nữa.
Qua một lúc, Quách Đại Lộ lại nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ làm thinh.
Qua một lúc thật lâu, trong khung cảnh vắng tênh, chợt nghe một cái “ót”.
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ thở ra :
Bây giờ thì hắn đói quá mức rồi.
Lại qua một lúc nữa, chợt nghe một tiếng “cộc”...
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Hắn lạnh đến mức răng phải đánh bò cạp.
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất chỉ hứ một tiếng nho nhỏ chứ không đáp lại.
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quả nhiên, Quách Đại Lộ không dám lên tiếng nữa.
Cái gì hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ bọn ấy không chịu đến, hoặc đến mà nghe tiếng động rồi rút đi.
Quách Đại Lộ muốn lấy cái lưới phủ lên mình Yến Thất cho hắn đỡ lạnh, chiếc lưới chụp họ trong rừng, nhưng khi về Lâm Thái Bình không chịu bỏ lại, hắn tiếc nên mang theo.
Khi bắt đầu đi gác, Quách Đại Lộ lại mang nó bên mình, thứ lưới này nhẹ mà chắc lắm, hắn muốn dùng gậy ông đập lưng ông, hắn định tên Đại Ngô Công tới đây thám thính thì sẽ dùng lưới này trị lại.
Lưới tuy không dầy, nhưng lòng của Yến Thất chợt nghe ấm áp lạ thường, khi Quách Đại Lộ phủ lưới lên mình hắn.
Ngay lúc đó, chợt có một bóng người phớt qua và tiếp liền theo một vừng ánh sáng vút vào cửa sổ.
Người chúi xuống thật nhanh, ánh sáng vút vào còn nhanh hơn nữa.
Quách Đại Lộ và Yến Thất chưa kịp nhìn ám khí đó là gì thì người phóng ám khí đã nhảy vút trở lên...
Nhưng dầu nhảy vọt lên có nhanh, cũng vẫn không nhanh bằng người quăng mẻ lưới.
Chiếc lưới phủ đúng vào con người ấy.
Quách Đại Lộ đắc ý cười lớn :
Yến Thất nhảy tới, hắn dùng mũi chân nhắm ngay vào Huyết Hải huyệt của tên ấy đá một cái thật nhanh.
Nhưng không ngờ, ngay khi ấy, từ trong lưới nhiều ánh sáng lại vút ra...
Quách Đại Lộ hoảng hồn lao tới nhanh như gió án ngang trước mình Yến Thất, vì trong lúc ỷ y, và nhất là cú đá của Yến Thất mới nửa chừng, hắn không làm sao thoát kịp vùng ám khí...
Cùng một lúc, từ ngoài đầu tường có một cái móc sắt ném vào ngay trên đầu lưới, sau cái móc là sợi dây, tự nhiên sợi dây ấy có người bên đầu tường điều khiển.
Chiếc lưới được kéo vút lên, y như lúc Lâm Thái Bình xớt lấy.
Lúc đó Quách Đại Lộ đã ôm Yến Thất, hắn dùng lưng chịu phía ám khí, cả hai lăn xuống đất thật nhanh.
Quách Đại Lộ cảm nghe cả mình nhức nhối, toàn thân như tê dại...
Tri giác hắn bắt đầu thấy mơ hồ...
Hắn không thấy cái lưới được kéo lên, hắn cũng không thấy người trong lưới phóng chạy.
Trong cơn chập chờn vì trúng độc, hắn chỉ cảm nghe một tiếng quát và một tiếng rú dài tận đằng xa và cuối cùng là hắn mê man bất tỉnh.