Hồng Nương Tử cũng không phải là một kẻ mới tập tễnh giang hồ.
Mà một người đã nhiều kinh nghiệm giang hồ đều biết rằng một khi đã đỡ được cánh tay của địch nhân, thanh đao trong tay hắn sẽ không làm sao giết người được nữa.
Nàng nhận thật là chính xác, nàng nhận đúng nhưng lại quên một chuyện.
Thanh đao trong tay Triệu lão đại tuy không thể chém vào nàng, nhưng hắn có thể bủa ngược vào đầu hắn.
Nàng đã chu toàn bảo vệ tính mạng cho nàng, nhưng đã quên không bảo vệ sinh mạng cho kẻ khác.
Trong khi đó, sinh mạng của kẻ khác lại có khả năng bảo đảm cho sinh mạng của nàng.
Máu bắn phụt ra.
Máu đỏ và lỏng nhưng pha với óc trở thành trắng sệt.
Mắt của Hồng Nương Tử bị che bởi bựng máu ấy.
Nàng chỉ nhìn thấy được đôi mắt căm hờn của Triệu lão đại như lồi hẳn ra ngoài, rồi không còn thấy gì nữa cả.
Nàng lập tức nghe tiếng rống rập lên như đàn thú dữ bị thương, nàng không thấy được ánh đao, nhưng nàng nghe tiếng gió của những người nhảy tới.
Tiếng gió của những ngọn đao từ bốn phía bủa thẳng vào nàng.
Nàng nhảy dựng lên cố tránh và cố gắng nhướng mắt ra.
Nhưng máu óc mơ hồ, nàng không còn thấy gì được cả.
Nàng lại nhảy lên lần nữa, nhưng lần này thì nàng chợt nghe hơi lạnh rát nơi chân.
Nàng không nghe đau nhưng chân nàng không còn giữ được thăng bằng, nàng bắt đầu quỵ xuống.
Nàng biết lần quỵ này sẽ vĩnh viễn không còn đứng lên được nữa, nhưng lạ làm sao, nàng không thấy sợ mà chỉ nghe lòng chan chứa bi thương...
Trong khoảnh khắc, hình bóng Vương Động chợt thoáng qua trong óc của nàng.
Nàng nhớ tới gương mặt lạnh băng băng của hắn và nàng cũng nhớ tới tình yêu nhiệt thành của hắn.
Ngay trong khi ấy, nàng chợt nghe tiếng thét như vẹt cả từng mây...
Sức của nàng đã kiệt nhưng nàng vẫn nở được nhụ cười mãn nguyện, khi nàng nghe thấy tiếng thét quen tai.
Tiếng thét như tiếng rít của loài chim ưng nơi sa mạc, tiếng thét mang từ lưng chừng núi xuống chiến trường.
Hồng Nương Tử chợt thấy lòng mình thư thái lạ thường, hình như bao nhiêu thống khổ đều tan hết...
Nàng từ từ quỵ xuống, mắt nàng vẫn không mở được...
Cũng may, nàng không mở mắt thấy, cũng may nàng gần như bất tỉnh, chứ giá như nàng còn thấy, còn nhận biết thực trạng, thì có lẽ nụ cười mãn nguyện của nàng sẽ không còn nữa.
Vì nàng sẽ chứng kiến một cảnh thương tâm.
Ánh đao lại nhoáng rập lên...
Nhưng ngay lúc đó, ngay lúc tiếng thét xé mây ấy, một bóng người từ dốc núi lao xuống như một con chim ưng xớt mồi, hắn lao thẳng vào vòng chiến, hắn lao luồn xuống dưới những thanh đao, hắn dùng thân mình che kín thân Hồng Nương Tử.
Hắn quên bẵng rằng con người của hắn cũng tạo nên bằng da bằng thịt.
Ánh đao lại bắn lên cùng ánh máu!
Có tiếng hớt hải hô lên :
“Thần Ưng” Vương Động!
“Thần Ưng” chưa chết!
Thì bây giờ cho hắn chết!
Vương Động có thể chết.
Điều đó hắn biết như thế.
Nhưng hắn cũng biết rằng, một khi hắn còn thở thì không ai có thể trước mặt hắn mà giết được Hồng Nương Tử.
Đao tuy bén và nặ?g nhưng hắn không bao giờ lẩn tránh.
Dũng khí ấy tự nhiên là đáng làm cho người tôn kính, nhưng cũng làm cho người phải sợ, thật đáng sợ.
Lúc Yến Thất đến thì trên mình hắn đã bị bảy tám vết thương, vết nào cũng đang bật máu.
Bất cứ dũng khí nào cũng đều theo máu mà tan.
Thế nhưng Vương Động thì không.
Máu ra mặc máu, dũng khí của hắn vẫn cứ dâng lên ngùn gụt.
Lúc Yến Thất thấy tình hình, hắn không nghe đau xót, hắn không nghe đứt ruột, nhưng máu cứ trào lên, không phải trào ra mà là dâng lên óc hắn, dâng lên cổ hắn...
Hắn quên cả sự sống chết của chính mình...
Dũng khí từ đâu mà có?
Vì danh dự, vì cừu hận, vì ái tình, vì bằng hữu.
Bất luận từ ngả nào đi đến, dũng khí của con người đều đáng được tôn kính, đều được xem quý như nhau.
Quách Đại Lộ cũng đã đến.
Bất luận vì chuyện gì, bất luận trong tình trạng nào, hắn cũng không thể để cho bằng hữu một mình gánh chịu, không khi nào hắn có thể yên ổn ngồi nhà để đánh cờ.
Đáng tiếc là lúc hắn đến thì huyết chiến đã kết thúc rồi.
Dưới đất, chung quanh chiến trường còn lại chín thanh đao.
Có thanh vùi trong vũng máu, có thanh phập vào gốc cây, có thanh cong queo, có thanh gãy đoạn.
Vương Động đang xem xét vết thương nơi chân Hồng Nương Tử, hắn quên luôn những vết thương không nhẹ trên mình hắn.
Yến Thất đứng nhìn, mắt hắn vừa bi thương, vừa mừng rỡ.
Có lẽ hắn mừng vì những vết thương không trí mạng, cũng có thể hắn mừng vì mối tình của Vương Động và Hồng Nương Tử.
Quách Đại Lộ bước lại hỏi nhỏ :
Gần như cùng một lượt, Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ gặn lại :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Và hắn nói luôn :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nhặt một thanh đao cầm nhấp nhứ trên tay và nói :
Đao nặng quá như thế này, thảo nào họ chẳng bỏ lại để chạy cho nhẹ...
Đúng, bởi vì họ không phải là hạng luôn chạy như thế ấy.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nhún vai :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nhún vai :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Hắn chậm chậm nói tiếp :
Quách Đại Lộ trầm ngâm và vụt hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ xua tay :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nhìn Vương Động và Hồng Nương Tử, hắn nói nho nhỏ :
Yến Thất lừ mắt nhìn hắn, nhưng cái thứ “lừ mắt” thật dịu dàng :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ chớp chớp mắt :
Yến Thất vừa nói vừa nhìn Vương Động và Hồng Nương Tử :
Quách Đại Lộ nói :
Hắn nói mà mắt cứ nhìn vào mắt của Yến Thất.
Và hình như chợt thấy mùa xuân trong ánh mắt của Yến Thất hiện ra...
Bệnh nhân là người như thế nào?
Đó là một danh từ cũng như bao danh từ khác.
Nó có nhiều lối giải thích khác nhau.
Có người giải thích rằng: “Bệnh nhân là một con người mang bệnh”.
Tự nhiên, lối giải thích đó không ai bài bác, thế nhưng cũng chưa hoàn toàn là đúng.
Bởi vì có nhiều khi bệnh nhân lại không phải là người mang bệnh.
Tỷ như những kẻ bị thương, những kẻ trúng độc, không thể nói là người “mang bệnh”.
Vẫn còn là ngày xuân.
Tháng ba, đúng là ngày cây cỏ xinh tươi, chim chóc tưng bừng nhất là trong những tháng xuân.
Tuyết trắng hòa tan trong hơi ấm, mặt đất đã xanh mướt một màu.
“Cỏ non xanh ngắt một màu”, câu thơ cổ đó đã nói đầy đủ hình ảnh của mùa xuân sống động.
Quách Đại Lộ ngồi dưới tàng cây đầy những đọt non mà đôi mắt hắn sững sờ...
Hắn làm như đang xuất thần, làm như đang đưa tâm tư vào một chốn nào xa lắm.
Hắn ngồi sững như thế thật lâu, đến nỗi Yến Thất bước đến gần tới bên mà hắn vẫn không hay biết.
Vì trông thấy hình dạng của Quách Đại Lộ là Yến Thất mềm lòng.
Bộ mặt của hắn là bộ mặt ăn không đủ no, ngủ không thẳng giấc, vóc dáng hắn ốm trông thấy rõ.
Yến Thất thở ra.
Nhưng khi bước tới trước mặt Quách Đại Lộ thì hắn cố cười :
Quách Đại Lộ nhìn Yến Thất một hồi lâu rồi vụt hỏi :
Yến Thất trả lời ngay :
Quách Đại Lộ lắc đầu.
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thở ra :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Đúng hắn nói thật.
Đúng, bệnh nhân rất biết xài tiền, vì người bệnh cần phải có thuốc men, cần phải có thức ăn bổ dưỡng.
Bệnh nhân không thể uống rượu, nhưng thuốc và thức ăn bổ dưỡng lại đắt tiền hơn rượu.
Yến Thất cũng biết đó là lời nói thật.
Vì tại đây bây giờ có đến ba người bệnh.
Lâm Thái Bính không nặng nhưng vẫn chưa thật hết.
Bây giờ thêm Vương Động và Hồng Nương Tử.
Yến Thất hất mặt :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nhướng mắt :
Quách Đại Lộ nhìn xấp giấy trước mặt và nói :
Trước mặt hắn là xấp toa mua hàng, toa thuốc bổ chưa thanh toán.
Đó là thứ mà người ta sắp hỏi hắn.
Hắn rút một trong những toa hàng ra đọc :
Hắn tặc lưỡi nói luôn :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất đáp :
Quách Đại Lộ gật gật :
Yến Thất lừ mắt :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười...
Hắn cũng hiểu như Quách Đại Lộ, người bệnh không thể nhịn đói, không thể không uống thuốc, nhưng người bệnh không thể tính chuyện làm ra tiền.
Chính người không bệnh như Quách Đại Lộ và Yến Thất trong hoàn cảnh này cũng chịu thua luôn.
Quách Đại Lộ vụt nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Hắn cười cười và nói tiếp :
Yến Thất ngẫm nghĩ :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Hắn lại cười hỏi lại :
Quách Đại Lộ thở ra :
Sự thật là dưới con mắt của số người nào đó thì một vạn lượng cũng chẳng nhiều.
Lúc Quách Đại Lộ chưa “chia gia sản” cho thiên hạ thì số tiền đó cũng chẳng là nhiều, nhưng bây giờ thì khác.
Vì vấn đề không phải thiếu nợ nhiều hay ít, mà là trong túi còn có nhiều hay ít.
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Bây giờ thì Yến Thất ngồi sửng sốt.
Kể từ lúc nhà có ba người bệnh, họ không nhín như lúc trước nữa, cứ giao cho Quách Đại Lộ lo tất cả thuốc men chợ búa, họ cũng không để ý đến vụ tiền nong.
Bây giờ nghe ra thì thật... hoảng hồn.
Một lượng trong túi với một vạn lượng bạc nợ, số còn thiếu quả đủ làm cho người phát sợ.
Ngồi sững một lúc khá lâu, Yến Thất thở ra :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ ngẫm nghĩ :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất lắc đầu :
Đúng, treo nồi nhịn đói là đối với người mạnh, còn người bệnh cần ăn, cần thuốc.
Quách Đại Lộ thở ra :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Trên đời có nhiều đạo lý rất tốt.
Chỉ tiếc không có đạo lý nào có thể mua được “chín ngàn chín trăm chín mươi chín lượng bạc”.
Mà luôn cả một lượng cũng không mua nổi.
Quách Đại Lộ đi qua đi lại cả chục vòng và vụt nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Vì những người đúng nghĩa bằng hữu thì không khi nào họ chờ anh mở miệng.
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gặn lại :
Quách Đại Lộ gật đầu và Yến Thất hất mặt lên không thèm nói nữa...
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ sửng sốt nhìn Yến Thất.