Danh thiếp màu hồng.
Chữ viết thật khéo, xem như nắn nót từng nét một.
“Thiên Thủ Như Lai, Đại Tuý Khách, Quách Đại Lộ đại hiệp bái kiến”.
Tấm danh thiếp được trịnh trọng trao tận tay gã quản gia nhà Kim đại sư.
Chính tay của Quách Đại Lộ trao ra.
Tên quản gia là một người không lớn tuổi lắm, nhưng vẻ mặt hắn xem ra đã già khằn, mặt dầu hắn rất béo, rất hồng hào, cái nét già của hắn có bởi đôi mắt quá lanh, quá xảo của hắn.
Hắn cầm tấm danh tiếp xem qua, mắt hắn như híp lại :
Quách Đại Lộ chỉ vào ngực mình :
Tên quản gia ngẩn mặt lên nheo mắt :
Quách Đại Lộ hất mặt lên, hắn cố làm ra vẻ… “đại hiệp” nhiều hơn chút nữa.
Tên quản gia cười hề hề :
Quách Đại Lộ ngơ ngác :
Tên quản gia him híp mắt nói một cách tỉnh bơ :
Quách Đại Lộ nặng mặt :
Tên quản gia cố ý dòm Quách Đại Lộ từ trên xuống dưới :
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Tên quản gia cười :
Tấm danh thiếp trở lại tay Yến Thất.
Quách Đại Lộ mặt đỏ còn hơn gấc chín :
Yến Thất chớp chớp mắt :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười.
Tự nhiên cái cười của hắn dễ chịu hơn cái cười xoi mói của tên quản gia rất nhiều, vì thế cái tức của Quách Đại Lộ bỗng xẹp lép.
Hắn vừa cười vừa nói :
Quách Đại Lộ thở dài ủ rũ :
Yến Thất kéo tay Quách Đại Lộ gắt nhỏ :
Quách Đại Lộ nhảy dựng lên :
Yến Thất làm mặt trang nghiêm :
Quách Đại Lộ bụm lỗ tai lại :
Yến Thất nắm tay Quách Đại Lộ và cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gặn lại :
Quách Đại Lộ thở dài ảo não…
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ trừng mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ gật đầu :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ gật đầu :
Yến Thất gật gật :
Quách Đại Lộ gật gật đầu :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất hỏi :
-Thế anh còn có muốn nghe ý kiến của tôi nữa không?
Quách Đại Lộ thở ra :
Đã biết không có tiền trả, thế mà vẫn phải đi tính sổ nợ.
Đúng là một việc làm muối mặt.
Quách Đại Lộ là một con người rất trọng thể diện, nhưng lại vẫn phải mang mặt đi làm cái chuyện xấu hổ như thế, tại vì hắn thương bằng hữu.
Bất luận người nào, trong đời nếu có thể kết giao được một người bằng hữu có thể vì mình mà đi làm một chuyện mất mặt thì nhất định công tình giao kết ấy không bỏ phí chút nào.
Quách Đại Lộ y theo kế sách của Yến Thất.
Lần này thì hắn tin, mặc dầu sau lần thất bại, hắn đã có hơi dè dặt, nhưng sau khi nghe Yến Thất rỉ tai, hắn nhất quyết tin rằng làm theo cách đó là thành công.
Hắn nghĩ nếu đổi lại là hắn, hắn là Kim đại sư thì có chết nhất định cũng phải ra mặt, chứ không khi nào chịu nổi cái cách của Yến Thất sắp bày.
Quách Đại Lộ có thể nói từ nhỏ đến giờ không hề mắng chửi ai, hắn cũng không biết chửi như thế nào, nhưng được cái là giọng hắn khá lớn.
Hắn đứng ngay giữa cổng nhà Kim đại sư mà chửi, hắn chửi mà Yến Thất ngồi tuốt ngoài đầu hẻm cũng nghe lồng lộng.
Ngoài đầu ngõ có cây bạch dương khá lớn, dưới tàng cây có bục đá, Yến Thất ngồi trên bục đá đó.
Hắn ngồi nghe Quách Đại Lộ chửi, hắn vừa tức cười mà cũng có vẻ khoái, hắn biết lần này thì thành công, vì thế hắn ngồi dán tai nghe, y như người ngồi nghe hát.
Bởi vì Quách Đại Lộ không phải chửi hắn mà là chửi lão Kim đại sư.
Quách Đại Lộ chửi :
Yến Thất càng nghe càng khoái, vì những câu chửi ấy hắn đã dạy cho Quách Đại Lộ, hắn đã bảo Quách Đại Lộ cứ đứng ngay giữa cổng chửi riết là Kim đại sư nhất định phải ra.
Cái phương pháp đó gọi là “ma chiêu”.
Cổ nhân cũng đã có dùng rồi.
Khi một tên tướng thua trận hay vì lẽ gì cứ án binh bất động, người ta cho quân sĩ đến trước mặt thành cởi áo ra chửi, chửi riết làm cho tên tướng thủ thành nóng mặt phải ra binh…
Nghe nói hình như thời Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh đã làm cho Tào Tháo một trận như thế thì phải.
Quách Đại Lộ vốn không chịu làm chuyện đó, nhưng Yến Thất nói với hắn :
À, nếu đã là một thứ “chiến thuật”, đã không phải là chuyện làm càn thì có thể được…
Mà đã là “chiến thuật” thì phải tận dụng, vì thế Quách Đại Lộ chẳng những chửi thả giàn mà còn ráng rống lên cho thật lớn.
“Chiến thuật” chứ bộ tuồng chơi sao?
Chỉ cần Kim đại sư nghe thấy thì nhất định ông ta có lỳ mấy cũng phải ló đầu ra.
Mà làm gì lại không nghe?
Ngồi tuốt ngoài đầu ngõ như Yến Thất mà còn nghe lồng lộng, huống hồ ở sát một bên?
Nhưng ở đời có nhiều chuyện lạ mà không ai đoán được.
Giọng ào ào của Quách Đại Lộ đi cả nửa ngày đường còn nghe thấy, thế nhưng Kim đại sư trong nhà vẫn cứ im lìm.
Sướng không? Chẳng lẽ lão điếc?
Người bị chửi không nóng mặt mà Quách Đại Lộ thì đã bắt thấy khó chịu dữ rồi.
Nhưng câu chửi của Yến Thất dạy cho hắn, hắn đã lặp đi lặp lại mỗi câu hơn mười bận rồi, chính tai hắn nghe cũng đã phát chán, vậy mà vẫn chưa kết quả.
Hắn định phải sáng tác một vài câu chửi nào có vẻ “tân kỳ” một chút may ra mới có hy vọng, nhưng hắn mới vừa “định” như thế chứ chưa nghĩ ra nổi thì cánh cửa mở ra.
Lại cũng cái tên quản gia trời đánh ló cái lỗ mũi hỉnh hỉnh, cái hỉnh hỉnh như “chửi cha” thiên hạ ấy, cái dáng điệu là Quách Đại Lộ vừa thấy đã nghe nóng ran cả mặt…, lần này hắn ra có kèm theo một cái ghế, ghế nệm bọc da cẩn thận.Hắn vẫn cười cười, hắn đặt chiếc ghế xuống và sửa đi sửa lại cho khỏi gập ghềnh, hắn làm việc y như rất sợ sự sơ xuất trước mặt một vị… thượng khách của chủ gia.
Quách Đại Lộ cau mặt :
Tên quản gia cười hề hề :
Quách Đại Lộ hỏi :
Tên quản gia lật đật đáp :
Quách Đại Lộ nhảy dựng :
Tên quản gia đáp :
Quách Đại Lộ ngắt ngang :
Tên quản gia cung kính :
Hắn cười hề hề và nói tiếp :
Quách Đại Lộ nhìn chiếc ghế bằng đôi mắt sững sờ, hắn không nói được câu nào và ngoe nguẩy bỏ đi ra một nước…
Tên quản gia vẫn đứng cười hề hề và nói với theo :
Quách Đại Lộ giận rung.
Hắn có cái tật, khi nào giận quá mức là môi hắn xanh lè.
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ nghiến răng :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ bật cười :
Yến Thất ngó thẳng vào mặt Quách Đại Lộ và nhoẻn miệng cười.
Nụ cười của hắn đã rạng rỡ mà cái nhìn của hắn lại rất dịu dàng, bao nhiêu cơn tức giận trong lòng Quách Đại Lộ bỗng tiêu mất hết.
Yến Thất ngưng cười, nhưng đôi mắt cứ dán vào mặt của Quách Đại Lộ làm cho hắn đâm ngượng, hắn hất mặt lên làm mặt nghiêm khỏa lấp :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất thở ra :
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Nhưng rồi hắn lại thở ra :
Quách Đại Lộ gật gật đầu :
Yến Thất cười :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất cười, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì chợt nghe vó ngựa từ xa vọng tới…
Ngựa phóng thật nhanh, chỉ nghe thấy là đã tới liền tới ngay đầu ngõ…
Quách Đại Lộ còn trong cơn tức, hắn không thèm ngó lại xem ngựa của ai, chỉ có Yến Thất đứng quay ra nên hắn thấy và hắn vụt cúi gằm mặt xuống.
Tuy phải qua một khúc quẹo và ngựa đang bỏ vó lớn, nhưng người ngồi trên yên kỹ thuật cưỡi ngựa thuộc vào hạng khá lắm, vừa thấy Yến Thất và Quách Đại Lộ là cương đã nhóng lên và bằng một thân pháp nhanh nhẹn nhảy ngay xuống đất.
Chưa thấy rõ mặt người là đã thấy tà áo màu hồng, màu hồng thật tươi và Quách Đại Lộ chợt thấy như trước mặt sáng ra, sáng một cách chói chang…
Hắn buột miệng kêu lên :
“Toan Mai Thang” Mai Nhữ Nam.
Và bây giờ thì Quách Đại Lộ mới được hỏi hết câu :
Mai Nhữ Nam cười :
Yến Thất nói hớt :
Mai Nhữ Nam gặn lại :
Yến Thất nói :
Mai Nhữ Nam nhướng nhướng mắt :
Yến Thất nói :
Mai Nhữ Nam dứ dứ tay :
Yến Thất đưa tay bụm miệng cô ta :
Thấy hai người thân thiết với nhau mà Quách Đại Lộ sững sờ.
Rõ ràng hôm nào Yến Thất đã cự tuyệt về chuyện “cầu hôn ngược” của cô ta, đáng lý cô ta vì thẹn mà hận tới già chứ sao lại có thể thân thiết như thế ấy?
Mai Nhữ Nam nhìn Quách Đại Lộ, rồi nhìn Yến Thất, nàng vụt cười :
Và nàng hỏi luôn :
Quách Đại Lộ đằng hắng hai ba tiếng và cười gượng gạo :
Mai Nhữ Nam nhìn Yến Thất mà cười :
Cô ta đấm cho Yến Thất một cái đấm lên vai :
Yến Thất hất mặt :
Mai Nhữ Nam chớp đôi mắt từ mặt Quách Đại Lộ sang Yến Thất, nàng cười :
Quách Đại Lộ nhìn cô ta sửng sốt…
Cái cô gái này quả đúng là láu lỉnh, chỉ có mỗi một việc không biết làm sao để kiếm chồng thôi, chứ còn việc gì cô ta cũng đều biết hết!
Nụ cười hãy còn đọng trên môi Mai Nhữ Nam, nhưng cô ta lại thở ra :
Quách Đại Lộ hỏi :
Thật là ác cho cái miệng, cái miệng của Quách Đại Lộ càng mau chừng nào, càng làm hắn lòi đuôi chừng ấy.
Câu hỏi quá nhanh của hắn đã vô tình xác nhận lời phỏng đoán của Mai Nhữ Nam là đúng phong phóc mất rồi!
Nhưng cô gái không thèm “chèn” câu nói đó, cô ta tiếp tục thở ra :
Quách Đại Lộ hỏi dồn :
Mai Nhữ Nam nói :
Yến Thất vụt hỏi :
Mai Nhữ Nam gật đầu :
Yến Thất hỏi luôn :
Mai Nhữ Nam cười :
Yến Thất ngó Quách Đại Lộ, họ Quách muốn nói nhưng lại làm thinh…
Mai Nhữ Nam cười :
Yến Thất nói :
Mai Nhữ Nam nhún vai :
Quách Đại Lộ lật đật hỏi :
Mai Nhữ Nam điềm đạm :
Quách Đại Lộ nói :
Mai Nhữ Nam nói :
Quách Đại Lộ nói :
Mai Nhữ Nam liếc Yến Thất và cười :
Quách Đại Lộ nói :
Mai Nhữ Nam lập nghiêm, hai tay cô ta chắp sau đít đi qua đi lại làm như thể mình đúng là… Gia Cát Lượng.
Yến Thất nhún vai :
Mai Nhữ Nam cười :
Quách Đại Lộ nóng nước :
Mai Nhữ Nam đáp :
Quách Đại Lộ hỏi :
Mai Nhữ Nam chớp chớp mắt :
Quách Đại Lộ cười :
Mai Nhữ Nam nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Mai Nhữ Nam nói :
Quách Đại Lộ cười :
Mai Nhữ Nam hỏi gặn :
Quách Đại Lộ nhún vai :