Trần Ân Tứ ở sau bức bình phong không biết chuyện gì, nhưng cô nghe được tiếng cửa bị đẩy ra và tiếng giày cao gót thanh thúy.
Từ âm thanh của đôi giày truyền đến, có thể thấy được chủ nhân của đôi giày cao gót bước đi rất nhỏ, lại rất chậm, như do dự chuyện gì đó.
Tới khi tiếng giày dừng hẳn, sau bức bình phong rất yên tĩnh.
Khoảng hơn nửa phút, âm thanh của Lâm Tĩnh Xu truyền đến:
Không ai trả lời Lâm Tĩnh Xu.
Mặc dù Trần Ân Tứ bị bức bình phong che khuất nhưng cô vẫn có thể nhìn thoáng được đằng sau.
...!
Bên ngoài bức bình phong, Lâm Tĩnh Xu hít sâu rồi lên tiếng:
Tần Kiết vẫn không trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu cố lấy dũng khí bước lên, đặt đồng hồ trong tay trước mặt Tần Kiết:
Lâm Tĩnh Xu thấp thỏm nhìn Tần Kiết hai giây:
Chưa chờ cô nói xong, Tần Kiết lại lên tiếng:
Căn phòng lại im lặng như cũ.
Không bao lâu, Tần Kiết nâng tay gõ lên mặt bàn, thúc giục Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu dùng sức cắn môi, nhỏ giọng nói:
Tần Kiết:
Lâm Tĩnh Xu bị ngữ khí hùng hổ của Tần Kiết dọa sợ, nghẹn họng, trầm mặc một lúc, lại mở miệng:
Tần Kiết:
Lâm Tĩnh Xu bị lời nói sắc bén của Tần Kiết đâm một nhát, mặt cắt không còn một giọt máu.
Tần tiên sinh, tôi lúc đó thật sự không biết đây là đồng hồ của ngài, tôi chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ rất đẹp, cũng không nghĩ đến sẽ làm rùm beng trên mạng như vậy, thế nên rất xin lỗi, vẫn mong ngài đừng để ý.
Tôi rất để ý.
Tần Kiết lại xem điện thoại, thấy năm phút gần hết, chỉ còn lại chưa tới năm mươi giây, không đợi Lâm Tĩnh Xu tiêu hóa hết lời nói của anh, lại lên tiếng:
Lâm Tĩnh Xu do dự vài giây, đưa điện thoại cho Tần Kiết.
Tần Kiết nhận điện thoại, ngón tay nhấn trên bàn phím mấy cái, sau đó trả điện thoại cho Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu nhận lại, nhìn đoạn Tần Kiết vừa viết:
"Chiếc đồng hồ này do ba ngày trước tôi đấu giá từ thiện thành công với 800 nghìn NDT, tôi không biết đây là đồng hồ của Tần tiên sinh, khiến mọi người hiểu lầm.
Tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin lỗi Tần tiên sinh."
Tần Kiết nói xong, đặt lên bàn giấy chứng nhận, đẩy đến trước mặt Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu vùng vẫy vài giây, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Anh cho cô ta hai sự lựa chọn, người thường đều sẽ lựa chọn đăng Weibo.
Vừa làm từ thiện, vừa giữ được mặt mũi, mặc dù mất một đống tiền nhưng có những lúc dùng tiền giải quyết được thì dùng, dù sao cũng không phải việc gì khó.
Nhìn chăm chăm đến khi Lâm Tĩnh Xu nhấn đăng, Tần Kiết thấy thời gian cũng đủ rồi, tri kỉ mà đóng giấy chứng nhận lại, sau đó để đồng hồ lên giấy chứng nhận, chuyển sang cho Lâm Tĩnh Xu:
Dù sao chiếc đồng hồ này hiện tại cũng là của cô, cô muốn làm gì, tùy ý.