Harry hỏi với giọng ngạc nhiên:
Thomas lắc lắc quyển sách trên tay, nó đáp:
Thomas bắt đầu đọc sách, quyển sách mà Gs Dumbledore đưa cho nó có tác dụng vô cùng tích cực. Toàn bộ quyển sách là những câu chuyện về các phù thủy từ cổ đại đến trung đại, có những người nổi tiếng, có những người mà chẳng ai biết nổi họ có thực sự tồn tại.
Quyển sách mà Gs Dumbledore đưa cho Thomas không phải là thứ ghi lại những ma thuật hấp dẫn, nhưng chúng mang lại cho nó vô số trải nghiệm mới mẻ. Mỗi khi mở một trang sách, Thomas lại được chìm đắm vào câu chuyện của một vị phù thủy mới lạ. Cuối cùng, Thomas thành công bị đầu độc, nó hoàn toàn bỏ qua công trình nghiên cứu của mình cũng như công việc khám phá ra quyển nhật ký của Voldemort.
Harry hỏi:
Thomas trả lời trong khi vẫn đang cắm đầu vào quyển sách lịch sử:
Ron rên lên:
Harry quay sang hỏi Thomas:
Cậu đã hoàn thành bài tập môn sử chưa, Thomas?
Rồi.
Ron lập tức quay sang.
Thomas ngẩng đầu lên, nó đáp:
Sau khi nghe gợi ý từ Thomas, Harry và Ron bắt đầu hoàn thiện bài tập của chúng. Đột nhiên, Harry nói:
Harry kể lại việc thằng nhóc nhà Hufflepuff tránh mặt nó. Ron trả lời trong khi vẫn đang cắm mặt viết thêm những hàng chữ to đùng lên quyển bài tập sử:
Lúc này, Hermione đi ra khỏi mấy cái kệ sách với khuôn mặt khó chịu, nhưng còn tốt là có vẻ sẵn lòng trò chuyện với đám bạn. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ron, bắt đầu cuộc nói chuyện bằng sự cằn nhằn:
Harry hỏi:
Cậu muốn mượn quyển sách đó làm gì?
Thì cũng như bao người, tìm đọc mấy huyền thoại về cái Mật thất đó.
Harry nói:
Thực đáng tiếc! Phải chi… Mà khoan. Thomas! Thomas…
A! Gì thế?
Thomas giật mình bởi tiếng gọi của Harry; mới vừa rồi nó vẫn còn say mê trong câu chuyện về một vị phù thủy đi du hành khắp châu u và lạc vào một di tích cổ đại.
Harry hỏi ngay lập tức:
Thomas có chút ngơ ngác, nó vẫn chưa hoàn hồn.
Harry khẽ kêu lên:
Hermione không thèm để ý tới khuôn mặt đắc chí của Harry, cô hỏi:
Thomas đáp:
Ron quay sang, nó đã hoàn thành nốt 8 inches còn lại trong tác phẩm lịch sử mà Gs Binns yêu cầu.
Thomas gật đầu, nó khép quyển sách đang đọc lại và bắt đầu câu chuyện.
Ba người gật đầu, mấy cái này là kiến thức cơ bản rồi.
Lời của Thomas bị cắt đứt bởi tiếng chuông reo. Cả ba đứa bạn đứng lên với sự tiếc nuối. Khi chúng định hỏi thêm trên đường đi thì Thomas nói:
Lịch sử Pháp thuật có thể nói là môn chán nhất trong toàn bộ lịch trình đi học. Gs Binns đi xuyên qua tấm bảng đen và tiến vào phòng học. Đây là hồn ma của một thầy giáo khô quắt và già nua, nhiều người nói Gs vẫn không nhận ra rằng mình đã chết.
Gs Binns mở ra giáo án, ông bắt đầu bài học tẻ ngắt như mọi khi. Phải nói là Gs Binns giảng bài vô cùng tẻ nhạt, đến kẻ rất hứng thú với môn sử như Thomas cũng không chịu được. Nó thà tự mình đọc sách còn hơn nghe Gs giảng bài, vì thầy sẽ ru ngủ nó sau 15 phút. Người duy nhất có ý chí đủ mạnh để chống lại khả năng thôi miên của Gs Binns - đây là cách mà Thomas gọi - là Hermione. Cô có thể chăm chú theo dõi đến hết giờ.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Học trò gương mẫu Hermione đã cắt ngang bài giảng của Gs Binns đáng kính. Gs Binns kinh ngạc nhìn cánh tay đang giơ cao của Hermione.
Gs Binns không nhớ nổi tên của Hermione.
Giọng của Hermione vang vọng giữa cả căn phòng. Dean Thomas, kẻ đang há hốc mồm và ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ, chợt tỉnh cơn mơ. Lavender Brown ngóc đầu khỏi hai cánh tay đang khoanh tròn. Neville giật mình, trượt cánh tay đang chống má khỏi mặt bàn.
Gs Binns chớp chớp mắt. Ông đáp lại bằng giọng khô khan:
Gs Binns tính tiếp tục bài giảng Nhưng lần này, Hermione nhất quyết không cùng ông tiếp tục luyện tập khả năng kháng thôi miên của mình.
Gs Binns nhìn Hermione với vẻ ngạc nhiên đến nỗi người ta có thể tin rằng chưa có bất cứ học sinh nào ngưng bài giảng của thầy, kẻ cả khi ông còn sống hay đã chết.
Gs nói một cách chậm rãi:
Ông nhìn chằm chằm vào Hermione. Thomas đột nhiên có cảm giác, tất cả những biểu hiện của Gs Binns từ trước tới giờ hoàn toàn là diễn kịch. Ông không phải già lú lẫn mà ông chỉ là không thèm quan tâm tới những kẻ không yêu quý lịch sử.
Gs Binns chầm chậm nói ra quan điểm của mình:
Gs Binns lờ mờ nhìn qua cả lớp học. Cả lớp hiện giờ đang ngỏng tai lên nghe và nhìn chăm chú về phía ông. Ông từ tốn nói:
Gs ngừng lại một chút, đảo mắt quanh phòng rồi tiếp tục:
Gs Binns dừng lại, ông dẩu môi ra:
Câu chuyện của Gs Binns kết thúc. Kết quả là một bầu không khí nặng nề bao trùm lên toàn lớp học. Gs Binns có vẻ bực mình, ông nói:
Hermione giơ cao cánh tay, cô hỏi:
Gs Binns trả lời bằng giọng khô khan thường lệ:
Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng.
Gs Binns thu xếp các tờ giáo trình của ông lại, nói thêm:
Seamus chợt nói:
Giáo sư tỏ ra bị quấy rầy quá sức:
Parvati vọt miệng:
Giáo sư Binns:
Dean Thomas vẫn chưa chịu thôi:
Gs Binns có vẻ thấy quá đủ rồi, bèn lạnh lùng đáp:
Một cánh tay giơ lên, lần này Gs Binns đã bực mình, giọng nói của ông thực sự phẫn nộ:
Cả lớp quay đầu nhìn lại, Thomas chưa bao hỏi bất kỳ cái gì trong suốt quãng thời gian học Lịch sử Pháp thuật kể từ khi nó vào học.
Làm ngơ ánh mắt của những người khác. Thomas bình tĩnh đặt câu hỏi:
Gs Binns gật đầu. Ông hỏi ngược lại:
Thomas đáp:
Gs Binns không còn phẫn nộ. Ông chăm chú nhìn vào người học trò trước mặt. Một cách đột ngột, Gs Binns nói:
Lời nói của Gs gây ra một cơn trấn động với toàn thể học sinh, kể cả Thomas. Có điều bản thân Thomas cũng đã xác nhận được, Gs Binns là một kho tư liệu sống vô cùng quý giá, chứ hoàn toàn không phải một hồn ma lẩm cẩm. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thomas quyết định nói ra suy đoán của mình. Giả ngu mà mất đi cơ hội có thêm kiến thức thì sẽ thành ngu thực sự.