Sự im lặng của Thomas trước câu hỏi của Hermione tạo lên một không khí kiềm nén đầy khó chịu. Thomas cúi đầu xuống, hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Bất kể lý do, cái bàn này đã ở đây, đây là vấn đề do Thomas gây ra – dù không trực tiếp – nên nó không thể trốn tránh trách nhiệm. Giọng nó vang lên, rất nhẹ nhưng đủ để ba người bạn nghe được sự run rẩy nhè nhẹ trong đó, Thomas đang sợ hãi:
Cảm xúc của Thomas đang rối loạn. Nó đang tự trách vì đưa thứ này cho Gs McGonagall.
Hermione im lặng. Cô biết đây không phải là lỗi của Thomas. Ai mà nghĩ được Gs McGonagall sẽ đem cái bàn này đặt ở đây. Tuy nhiên, một người không quá quan tâm đến MDC như Hermione, cô lại chưa từng nhìn thấy cách thức hoạt động của cái bàn như Harry, Ron hay Fred và George, vẫn không quá ý thức rõ nguy hiểm mà cái bàn to đùng này mang lại.
Harry lên tiếng, tâm tình của nó cũng đang vô cùng tệ. Bây giờ nó ước bản thân chưa từng nhìn thấy cái bàn này trước đây:
Mặt của Hermione không còn giọt máu. Vài chục con rồng, hàng tá quái vật cao hàng 3, 4 mét cùng với một đống bẫy, phép có đủ loại tác dụng quái dị trút xuống người. Đây đúng là cơn ác mộng tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Giờ phút này, vệt máu loang lổ trên đất càng phát ra chói mắt. Cô hỏi Thomas với giọng gần như tuyệt vọng:
Nó vẫn chưa hoàn thiện phải không? Rốt cục là vấn đề gì, Thomas? Cậu sẽ có cách vòng qua nó phải không?
Thiếu sót to lớn nhất hiện giờ của nó là độ an toàn. Những con quái vật vì yêu cầu cao nhất về độ trân thật nên đều cực kỳ nguy hiểm. Mình và Gs McGonagall vẫn chưa tìm ra cách để hạn chế sự tác động trực tiếp của chúng đến người chơi. Nói cách khác, thay vì một đòn tấn công chỉ gây ra vết thương nhẹ khiến cậu gặp khó khăn khi chiến đấu thì nó tạo ra một đòn có thể biến cậu thành thịt bằm.
Nói đoạn, Thomas tiến về phía chiếc bàn. Nó muốn tìm phương pháp giải quyết. Dù sao, Thomas tin là Gs McGonagall đã tăng độ nguy hiểm lên tối đa, ngay đến Quirrell có sự ký túc của linh hồn Voldemort cũng bị thương không nhẹ - máu chảy đầy đất – là hiểu rồi.
Dừng lại, Thomas! Cậu tính làm gì? – Harry hét lên khi thấy Thomas đang tiến về cái bàn.
Kiểm tra nó, dù sao nó cũng là đồ mình làm ra. Hi vọng sẽ có cách nào đó lách luật.
Thomas không quay đầu lại, nhìn bóng lưng của nó lúc này thật chật vật. Đây là lần đầu tiên từ bé nó chịu cảnh này, bị chính đồ vật của mình làm ra khiến cho sợ hãi. Nó sợ bản thân hoặc bất kỳ người nào trong đám bạn sẽ mất mạng tại đây, gián tiếp mất mạng trong tay nó. Thomas thậm chí có xúc động muốn quay người kéo cả đám trực tiếp rời khỏi.
Một lúc sau Thomas trở lại, vẻ mặt nhẹ nhõm của nó khiến cả đám thở ra một hơi. Có vẻ Thomas đã tìm ra cách.
Thomas nghĩ tới bàn cờ phù thủy. Dấu vết di chuyển còn rất mới. Có lẽ cuộc trò chuyện hồi sớm đã khiến Gs McGonagall thay đổi cửa ải bà đặt ra. Nhưng cũng nhờ sự gấp gáp mà chúng có một cơ hội.
Ba người thở ra một hơi. Nếu vẫn còn trong sự khống chế của Thomas là tốt rồi. Harry tiếp lời:
Thomas gật đầu:
Màn giải thích dài dòng của Thomas làm cả đám nhẹ nhàng hơn hẳn. Với thiết lập vừa rồi thì độ nguy hiểm đúng là giảm hẳn. Nhất là việc cho phép đồng đội giải cứu, luật này giúp người chơi gần như không có nguy hiểm về tính mạng.
Hermione lên tiếng:
Ron ngắt lời:
Từ đầu đến giờ, Ron ít ra sức nhất, nó cảm thấy bản thân phải làm chút gì cho cả bọn. Chúng là một nhóm, không phải một người.
Ánh mắt kiên định của Ron khiến cả đám biết không thể ngăn cản nó tiến lên. Thomas thở dài, nó nói:
Ron gật đầu:
Thomas gật đầu, Ron đã quyết định thì người làm bạn như nó sẽ ủng hộ đến cùng. Nhưng trước đó, nó vẫn có thể giúp đỡ bạn nó một chút:
Ron đưa tay ra trước mặt Thomas và nói với giọng tỉnh queo:
Thomas bật cười. Hiện tại là thời điểm hiếm thấy mà sự tự tin của Ron đạt đến mức vô cực.
Sau khi nhận lá bài của Thomas, Ron tiến về phía bàn đấu, vị trí bài thủ đang chờ nó. Trong mắt Ron lúc này rực lửa chiến ý. Đúng như nó nói, mục tiêu của nó là vô địch toàn Anh. Sao có thể bị khó ở một ván bài như thế này. Thomas đã nói vào lễ Giáng Sinh, ngay khi bàn đấu được hoàn thành, nó sẽ là bàn tranh tài chính thức cho toàn giải vô địch từ cấp quốc gia trở lên. Đây là cơ hội tốt để Ron làm quen, và Gs McGonagall tuyệt đối sẽ là một đối thủ tuyệt vời.