Chương 28
Tôi không xuống xóm Miễu nữa.
Tôi đã thôi đặt chân lên con đường nhỏ vương đầy những trái sầu đông khô rụng. Tôi đã thôi náo nức băng qua trảng cỏ mênh mông cho cỏ may bám đầy gấu quần để tối về ngồi gỡ.
Buổi chiều cuối cùng đóng vai thầy giáo, tôi ngồi cặm cụi chép bài tập đầy hai cuốn vở. Để khi tôi đi rồi, Út Thêm và thằng Dư nhìn theo đó mà tập viết một mình.
Sắp xếp đâu đó xong xuôi, tôi thưa với dì Sáu:
Dì Sáu hoàn toàn bị bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. Dì ngơ ngác hỏi:
Tôi phịa:
Dì Sáu đặt tay lên vai tôi:
Cháu không đợi ba cháu xuống đón về sao ?
Dạ, ngày mai cháu đón xe đò về được rồi!
Trước quyết tâm sắc đá của tôi, dì Sáu không khẩn khoản giữ tôi ở lại nữa. Dì nắn nắn cánh tay tôi, gật gù:
Cháu có da có thịt hơn trước. Kỳ này cháu về, chắc mẹ cháu hài lòng.
Dạ.
Tôi lí nhí trong miệng và vội vã chuồn ra sau hè tìm Nhạn và Dế.
Nghe tin tôi sắp về lại thành phố, Nhạn há hốc miệng:
Tôi trố mắt:
Học gì?
Học bắn ná thun chứ học gì! Sao anh mau quên quá vậy! Hôm trước, anh bảo em chỉ cho anh cách bắn ná thun bách phát bách trúng kia mà!
Tôi nhớ ra:
So với Nhạn, Dế buồn bã hơn nhiều. Nó níu tay tôi, giọng tiu nghỉu:
Ngày mai anh về thật hả ?
Thật.
Dế nài nỉ:
Tôi lắc đầu:
Dế bắt bẻ:
Tôi ấp úng:
Dế nhìn lom lom vô mặt tôi:
Thằng Dế này quả là ma mãnh. Câu hỏi bất thần của nó khiến tôi đâm chột dạ. Tôi liếm môi, giọng bối rối:
Dế chép miệng:
Tôi liền nhe răng cười:
Dế không bị tôi lừa. Nó khịt mũi:
Tôi làm mặt giận:
Nói xong, tôi bỏ đi ra cổng.
Tôi đáp, không ngoảnh mặt lại:
Lần này thì Dế bị tôi lừa dễ dàng. Nó tưởng tôi qua nhà anh Thoảng thật, trong khi vừa ra tới ngõ trúc, tôi đã quẹo trái, đi về phía cầu tre.