Chờ đợi! Chờ đợi và chờ đợi! Hạ đã chờ ngoài phòng cấp cứu hơn cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy có kết quả gì. Hết đứng lại ngồi, trái tim cô đang se thắt trong nỗi lo sợ. Những bước chân của cô run rẩy như trái tim cô. Hưong cũng đang bên cô không dời nửa bước. Cánh cửa phòng cấp cứu khép chặt như đang khép lại những ước mơ của cô. Hạ nắm tay Hương và bóp chặt tay bạn, Hương đau mà không dám kêu một câu.
Mãi rồi, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Hạ lao nhanh đến, vị bác sỹ già xoa tay cười và bảo Hạ :
Hạ gần như xỉu xuống vì hạnh phúc.
Sáng rồi, Vũ vẫn chưa tỉnh Hạ cứ ngồi đó cạnh Vũ, mắt cô không dời khuôn mặt Vũ dường như cô sợ sẽ bỏ mất cơ hội được nhìn thấy Vũ tỉnh lại. Vũ nằm đó, khuôn mặt xanh xao trên nền chiếc ga trắng, đôi mắt cứ nhắm nghiền, khuôn mặt trông thư thái như vừa giải quyết được một rắc rối lớn. Hạ thương Vũ quá trời, chưa đầy một tuần ý trung nhân của cô đã trải qua 2 nỗi đau về thể xác và tâm hồn. Hạ thương Vũ vì những gì Vũ đã trải qua thật gian nan và vất vả. Đến bao giờ, bao giờ thì chuyện của những người như Vũ và Hạ sẽ được chấp nhận?
Cô nắm lấy bàn tay với những ngón xương xẩu của Vũ đặt lên miệng mình, cô hôn lên những cái khớp ngón tay như đang muốn chọc thủng da để thoát ra ngoài, cô cứ lặng lẽ nói một mình như cầu xin Vũ nghe thấy :
Mắt Hạ rưng rưng. Ông Hưng và 2 bà mẹ đang đứng đó thấy Hạ tình cảm với Vũ không ngại ngần thế thì lòng bỗng ngậm ngùi thương cho đôi trẻ. Họ chỉ biết nhìn nhau rồi lặng lẽ ra ngoài bỏ lại không gian cho Hạ và Vũ.
Vũ vẫn nằm đó, ống trợ thở đã rút ra nhưng chai huyết thanh vẫn còn trên đầu giường. Những giọt huyết thanh nhỏ tí tách trong chai đang mang lại mầm sống cho Vũ và niềm hy vọng cho Hạ. Ngồi nhìn mãi cảnh này rồi chợt Hạ đứng phắt dậy cô nhớ ra việc cần phải làm. Cô bước nhanh ra ngoài nói với mẹ Vũ :
Mẹ Vũ gật đầu, rồi bà cùng bà Hưng bước vào còn lại ông Hưng, biết ý định của con gái và thấy tâm lý Hạ không ổn nên ông lặng lẽ đi theo. Đúng như ông dự đoán Hạ đến gặp Huy.
Huy ngồi trên ghế mắt nhìn Hạ vẻ thô bỉ, Hạ như muốn tống thẳng một quả vào mặt Huy :
Rồi cầm lấy cốc nước trên mặt bàn Hạ hất thẳng vào mặt Huy. Huy đứng bật dậy đưa tay định tát Hạ, bỗng có tiếng đàn ông quát đanh gọn sau lưng Hạ:
Huy tái mặt, không dám đứng lên nữa, Hạ quay lại ngạc nhiên khi thấy bố, ông Hưng đưa mắt ra hiệu cho con gái ngồi xuống rồi ngồi cạnh con, ông gằn giọng :
Hạ nhìn bố vẻ mặt ngơ ngác, ông già hiền lành mà Hạ cứ nghĩ là lẩm cẩm đây ư. Trời ạ!
Trên đường trở về bệnh viện, ông Hưng đưa tay cho con khoác và ông hỏi :
Hạ gật đầu ôm tay bố, ông Hưng nhẹ nhàng bảo :
Hạ nhìn bố cảm động và gật đầu, trên thế gian này nơi nào đẹp bằng nơi có Vũ và có bố mẹ mình nhỉ.