Tiểu Phi đã ngủ vùi .
Rượu quả thật là kỳ diệu , có lúc nó làm cho con người phấn chấn , có lúc lại làm cho người ngủ ngon .
Trong mấy ngày nay , Tiểu Phi gần như không hề chợp mắt hay có ngủ thì cũng chỉ chập chờn .
Hắn không làm sao tưởng tượng được , không hiểu sao lúc ở " nhà " cứ nằm xuống là thẳng một giấc luôn tới sáng , đáng là ngủ như heo .
Chờ cho Tiểu Phi ngủ rồi , Lý Tầm Hoan âm thầm ra khỏi khách điếm .
Quặt qua một con đường khác , nơi đây lại có khách sạn , Lý Tầm Hoan vòng qua bên trái nhảy phóng khỏi đầu tường .
Hắn chỉ bám vung mấy cành cây là lọt vào hậu viện .
Trời đã sắp sáng rồi , có một gian phòng vẫn hãy để đèn , Lý Tầm Hoan gõ nhẹ vào cánh cửa .
Tiếng bên trong :
Lý Tầm Hoan đáp :
Cửa mở .
Người mở cửa là Lữ Phụng Tiên .
Vành môi của Lý Tầm Hoan điểm một nụ cười lạnh nhạt :
Giọng một người con gái tiếp theo :
Người con gái sau lưng Lữ Phụng Tiên : Linh Linh .
ánh đèn không sáng lắm , dưới ánh đèn mù mờ , da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch một cách dễ sợ , hắn lẳng lặng đi vào và quay ngang lại vòng tay :
Lữ Phụng Tiên điềm đạm :
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan nói :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan nói :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngó thẳng vào Lý Tầm Hoan như đao xoáy :
Lý Tầm Hoan cười :
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên có hơi hòa hoãn :
Lý Tầm Hoan nói :
Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
Và hắn chợt cười nhạt :
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
Hai người lặng thinh nhìn nhau thật lâu .
Lý Tầm Hoan chợt cười :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan nói :
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm :
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
Lữ Phụng Tiên nói nhanh :
Lý Tầm Hoan cười :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan gật đầu :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan gật đầu :
Lữ Phụng Tiên nói :
Lý Tầm Hoan gật đầu :
ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngời ngời trông rất dễ sợ :
Lý Tầm Hoan thản nhiên :
Hắn nói thật điềm đạm , miệng hắn hơi cười y như là sinh mạng của hắn không còn thuộc về hắn vì thế cho nên hắn không mâý quan tâm .
Nhưng Linh Linh thì run run như cầy sấy , nàng vùng chen ra mọp trước mặt Lữ Phụng Tiên , giọng nàng gần như khóc :
có phải thế không ? Có phải thế không ?
Lữ Phụng Tiên ngậm miệng khít rinh , hắn không hề liếc tới nàng .
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan , miệng hắn mím lại , khoé miệng hắn hơi thơ nhếch một sắc diện cực kỳ ngạo nghễ .
Hạng người như thế ấy không hề xem sinh mạng kẻ khác vào đâu .
Linh Linh nhìn miệng hắn , mặt nàng mỗi lúc một xanh , toàn thân nàg run lẩy bẩy .
Nàng rất hiểu Lý Tầm Hoan .
Nàng biết chỉ cần Lữ Phụng Tiên nói một câu là Lý Tầm Hoan bằng lòng đi vào cái chết mà không nói nửa lời .
Hắn có thể vì người khác mà sống tự nhiên hắn cũng có thể vì người khác mà chết , với hắn , đó là chuyện chẳng có gì quan trọng .
Nàng cũng rất hiểu Lữ Phụng Tiên .
Sinh mạng của người khác đối với hắn chẳng có ra gì .
Hai tay nàng ôm mặt và ngất luôn .
Bởi vì nàng không muốn , không dám nghe câu nói sẽ thoát ra từ cửa miệng của Lữ Phụng Tiên .
Ngất lịm âu cũng là một thứ linh dược mà trời cố ý ban tặng cho loài người , bất cứ chuyện gì khi người ta không còn chịu đựng nổi , bất cứ chuyện gì không thể nghe nổi , không thể nhìn nổi là người ra ngất lịm .