Trước giờ hoàng hôn chính là cái lúc mà việc buôn bán có chiều thưa thớt nhất .
Lão Tôn Gù ngồi dựa cửa sưởi ánh nắng chiều còn sót lại xế góc trời tây .
Ngay lúc đó , Lý Tầm Hoan dẫn Tôn Tiểu Bạch về tới và chính việc đó đã làm cho lão Tôn Gù hơi có vẻ ngạc nhiên .
Thật lão không ngờ cái ông bạn Tửu Quỷ của lão lại có thể thân cận với cô gái tóc bính như thế ấy .
Chẳng những họ cùng đi vơi nhau mà họ còn nói cười rất là tương đắc .
Lý Tầm Hoan cố ý không ngó tới bộ mặt ngạc nhiên của lão Tôn Gù , hắn cũng tức cười thầm , hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thân cận bới cô gái họ Tôn như thế .
Cô gái này thật y như một vành khuyên cứ hả mở miệng ra là cười cười nói nói liền đeo không dứt và có nhiều lúc những lời nói của cô ta đã làm cho nhiều người chống đỡ bở hơi tai .
Lý Tầm Hoan cho rằng trên đời này chỉ có hai việc làm cho con người phải nhức đầu , thứ nhất , trong lúc ngồi ăn uống trong bàn tiệc chợt phát giác trừ mình ra không một ai uống rượu . Thứ hai bỗng không lại gặp một người con gái lắm lời .
Việc thứ hai làm cho người ta nhức đầu gấp trăm lần việc thứ nhất .
Nhưng rất lạ lùng bây giờ hắn chẳng những không cảm thấy nhức đầu đối với cô gái này trái lại còn cảm nghe nhiều thích thú .
Hầu hết những kẻ có tửu lượng cao đều rất thích có người tìm mình để thách uống , chỉ khi có người tìm tới thách thì tất cả những việc khác cũng đều có thể bỏ qua .
Mà nếu người thách uống rượu lại là một cô gái đẹp thì lại càng thích thú hơn nhiều .
Một người đàn bà nếu là thông mình vừa thông minh vừa đẹp mà lại vừa biết uống rượu thì nếu có hơi lắm lời một chút , người đàn ông rất có thể nhẫn nại việc nhức đầu nhưng trừ hạng người đàn bà có đủ điều kiện còn ngoài ra thì không được phép nhiều lời , tuyệt đối không được phạm vào lỗi đó .
Không biết đó là quy tắc chung hay riêng của Lý Tầm Hoan đối với cô gái tóc bính .
Trên khoảng đường đi dẫn về đến quán , Lý Tầm Hoan biết được thêm nhiều việc , trước nhất là lão già " kể chuyện " tên là Tôn Bạch Phát , không biết sau khi tóc lão bạc mới có cái tên ấy hay cái tên ấy có sẵn từ lúc mới sinh nhưng điều đó đối với người đời có lẽ không cần lắm .
Người ta chỉ cần biết một cái " tên " để tiện việc xưng hô khi đối diện hay khi nói với người nào khác còn việc tên ấy do đâu mà có biết càng hay càng phong phú cho câu " chuyện kể " , bằng không thì chẳng thiệt hại gì .
Hắn biết thêm lão Tôn Bạch Phát này là ông nội của Tôn Tiểu Bạch , cha mẹ nàng mất từ sớm , nàng sống theo ông nội từ nhỏ đến giờ .
Hai ông cháu họ quấn chắc bên nhau để tìm lẽ sống , từ trước đến giờ không hề rời nhau nửa bước .
Khi nghe kể đến đây , Lý Tầm Hoan hỏi Tôn Tiểu Bạch :
Tôn Tiểu Bạch lần này trả lời thật ngắn , thật đơn giản :
Đáng lẽ Lý Tầm Hoan còn muốn hỏi :
Tiếp người sao lại phải ra tận ngoài thành ?
Người mà ông cô đi tiếp đó là ai ?
Nếu chỉ có việc đi tiếp thì sao ông cô lại không mang cô đi theo mà lại ở lại một mình ?
Hắn định hỏi câu như thế nhưng hắn từ trước đến giờ vốn không phải là một người đàn ông lắm lời mà cũng nói chuyện với Tôn Tiểu Bạch thì nàng cũng không để cho hắn có thì giờ nhiều chuyện .
Hình như nàng cố ý làm cho Lý Tầm Hoan không thể hỏi gì thêm , nên nàng cứ cứ cướp lời hỏi trước :
Tiểu Lý Phi Đao phát ra không hề sai một , người ta nói thế là sự thực là thế nhưng tay đao ấy Thám Hoa làm sao luyện thành như thế ?
Nghe nói Thám Hoa có một người bằng hữu tốt tên gọi là Tiểu Phi , hắn ra tay nhanh lắm , nhanh y như Thám Hoa vậy nhưng bây giờ đột nhiên hắn mất tích , Thám Hoa có biết hắn ở đâu không ?
Thám Hoa cũng mất tích hai năm nay , người trong giang hồ thật không ai ngờ rằng Thám Hoa lại trốn trong nhà , à không , trong quán lão Tôn Gù nhưng làm sao Thám Hoa ở trong ấy chứ ?
Bây giờ hành tung của Thám Hoa đã bại lộ rồi , từ đây về sau người tìm đến Thám Hoa nhất định là ít , vậy Thám Hoa còn định ở đây nữa hay không ? Nếu đi thì Thám Hoa đi đâu ?
Mai Hoa Đạo là ai ? Tại sao ám khí của hắn lại hình hoa mai ?
Cũng đã hai năm nay , Mai Hoa Đạo không hề ra mặt , vậy có phải chăng là hắn đã bị trừ ?
Nếu hắn bị trừ thì người trừ hắn là ai ?
Tự nhiên những câu hỏi đó của Tôn Tiểu Bạch , Lý Tầm Hoan không trả lời một câu nào cả , có một số câu hỏi , hắn không bằng lòng trả lời mà cũng có một số câu hỏi hắn không biết trả lời ra sao .
Đã lâu rồi , hắn đoán Lâm Tiên Nhi là Mai Hoa Đạo .
Đã lâu lắm rồi , ngày đó , hắn biết Lâm Tiên Nhi , không nỡ xuống tay với Lâm Tiên Nhi .
Đã lâu lắm rồi , ngày đó hắn đã để cho Tiểu Phi ra đi , hắn biết người thiếu niên đó bên ngoài tuy có vẻ lạnh lùng khó tính nhưng bên trong lại chất chưá nhiệt tình .
Hắn biết Tiểu Phi nhất định đã mang theo Lâm Tiên Nhi đi .
Nhưng họ đi đâu ? Về sau này Lâm Tiên Nhi có cải sửa tâm tình , có trờ thành một người tốt ? Nàng có nảy sinh ra được cái cảm tình chân thành với Tiểu Phi hay không ?
Những cái đó thì Lý Tầm Hoan hoàn toàn không biết .
Nhưng cứ đến bao nhiêu vấn đề ấy thì người Thám Hoa họ Lý lại thở dài .
Chính hắn cũng không biết từ đây về sau mình có kế hoạch gì không ?
Riết cho tới lúc vào quán lão Tôn Gù , đến khi ngồi trên bàn , Lý Tầm Hoan mới tạm thời dứt bỏ bao nhiêu vấn đề phiền phức bởi vì lúc bấy giờ thì rượu đã bày ra .
Tôn Tiểu Bạch cứ nhìn Lý Tầm Hoan , ánh mắt nàng thật nhu mỳ và trọn vẹn nét cười tươi .
In hình như nàng chẳng những chỉ thích con người ấy mà lại còn hết sức cảm thông với hắn . Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên bắt gặp cái nhìn dịu dàng và thông cảm của nàng .
Tim hắn vụt như đập mạnh .
Tôn Tiểu Bạch nở nụ cười thật đẹp :
Lý Tầm Hoan gật đầu :
Mắt của Tôn Tiểu Bạch sáng một cách long lanh .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lý Tầm Hoan cũng cười :
Tôn Tiểu Bạch bật cười nhưng rồi nàng cố dằn :
Lý Tầm Hoan vặn lại :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan hỏi :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan hỏi vặn :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan bật cười :
Tôn Tiểu Bạch hất mặt làm nghiêm :
Lý Tầm Hoan cười :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan hỏi :
Tôn Tiểu Bạch ói :
Lý Tầm Hoan cười :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan không dằn được , bật cười ha hả .
Tôn Tiểu Bạch cũng phải bật cười :
Lý Tầm Hoan nói :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Tự nhiên là Lý Tầm Hoan đảo tai nghe .
Tôn Tiểu Bạch nói tiếp :
Lý Tầm Hoan hỏi :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lý Tầm Hoan trầm ngâm :
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu :
Lý Tầm Hoan cười :
Tôn Tiểu Bạch cũng cười :
Lý Tầm Hoan nâng chén lên :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Nàng vụt nín cười ngang và nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan :
Một câu hỏi quả thật kinh người .
ánh mắt của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên và hắn đáp thật nhanh :
Tôn Tiểu Bạch điềm đạm mỉm cười ;
Nàng cố ý ngưng lại và nói tiếp từng tiếng một :
Cây trả lời cũng qúa kinh người .
Lý Tầm Hoan vốn được tiếng là con người bình tĩnh nhất trong mọi vấn đề nhưng câu trả lời này của nàng đã làm cho giật ngược :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan chụp lấy chén rượu tu một hơi cạn đáy .
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan hỏi :
Tôn Tiểu Bạch nhẹ lắc đầu :
Lý Tầm Hoan đành nâng chứn thứ hai uống cạn .
Chén thứ hai này hắn còn uống mau hơn chén vừa rồi, câu chuyện hình như đã làm cho hắn nóng hơn .
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lý Tầm Hoan trả lời thật lẹ :
Tuy đã có phần nào cảm thấy mục đich của Lâm Tiên Nhi nhưng hắn không làm sao xác định chắc chắn được , một phần khác hình như hắn sẵn sàng thua cho thật mau , hắn nóng nảy đến mức quên rằng nếu thắng thì sẽ có cơ hội hỏi lại những điều mình muốn biết .
Và bây giờ thì Tôn Tiểu Bạch mới chịu giải câu hỏi của mình :
Lý Tầm Hoan thở dài và uống cạn chén thứ ba .
Chờ cho Lý Tầm Hoan đặt chén xuống , Tôn Tiểu Bạch mới hỏi :
Lý Tầm Hoan cười ngượng :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Thật là một chuyện ra ngoài ý nghĩ của Lý Tầm Hoan cho nên khi cạn chén thứ tư , hắn không làm sao dằn đựoc , hắn hỏi :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Nàng nhìn như xói vào mặt Lý Tầm Hoan và hỏi tiếp ;
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan nói :
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu cười :
Hình như cô gái họ Tôn cố ý muốn làm cho Lý Tầm Hoan say cúp nhưng chỉ vì những vấn đề mà nàng đặt ra đá quá kinh người cho nên chính Lý Tầm Hoan biết sẽ say nhưng vẫn phải uống như thường .
Họ Lý cạn xong ba chén , Tôn Tiểu Bạch nói :
Lý Tầm Hoan cười sửng sốt nhưng hắn lại gượng cười :
Tôn Tiểu Bạch gật đầu :
Nàng cười và nói thật chậm :
Lý Tầm Hoan thở ra :
Tôn Tiểu Bạch háy háy mắt :
Nàng nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan mà hỏi thật chậm ;
Lý Tầm Hoan chợt nghe như tim mình nhảy tót ra ngoài .
Câu hỏi , không phải - bảo là câu nói của cô gái họ Tôn mới đúng - câu nói của cô ta đã làm cho Lý Tầm Hoan tối mặt .
Hắn không ngờ Tôn Tiểu Bạch lại có thể nói một câu như thế .
Bất luận ai hỏi hắn một câu như thế , nhất định hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ hồi đáp vì vấn đề tối bí mật trong đời hắn , một bí mật đau khổ nhất đời hắn .
Nếu có ai hỏi hắn câu ấy cũng chẳng khác nào lấy mũi đao đâm vào bụng hắn .
Hắn thật không hiểu tại sao Tôn Tiểu Bạch lại hỏi như thế ?
Nàng hỏi như thế dụng ý gì ?
Nhưng nhìn vào tia mắt của nàng , hắn không thấy chút gì ác ý , tia mắt nàng thật dịu , thật nhu hoà .
Thiêu nữ hầu hết đều rất hiếu kỳ , phải chăng cô gái họ Tôn này cũng vì hiều kỳ mà hỏi ?
Nhất định nàng không phải vì muốn banh xé vết thương lòng của Lý Tầm Hoan bởi vì nàng có ý tốt , nếu không vì ý tốt đó thì không bao giờ nàng lại thổ lộ những chuyện bí mật kia với hắn . Vì mỗi chuyện bí mật đều hoàn toàn có lợi có cho Lý Tầm Hoan .
Nhưng cô gái họ Tôn là ai ?
Tại sao nàng biết được những chuyện mà không ai biết ?
Bây giờ thì rõ ràng ông nội của nàng cũng là bậc dị nhân trong chốn phong trần . " Tôn Bạch Phát " có lẽ cũng chỉ là một thứ " biệt hiệu " lấy làm tên tộc m,à thôi .
Thế thì tên thật của lão là gì ?
Và ông ta ra thành để đón tiếp ai ? Phải chăng là đón Thượng Quan Kim Hồng ? Câu nói úp mở của cô gái tóc bính đáng để ngờ vào chuyện ấy .
Thế thì Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi bây giờ ở đâu ?
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc thật lâu rồi hắn vụt thở dài :
Hắn nói thật nhỏ và cuối cùng không còn nghe thành tiếng .
Tôn Tiểu Bạch cũng bật thở ra :
Tiếng nói của nàng cũng thật nhỏ , hình như nàng chỉ nói với mình .
Lý Tầm Hoan hỏi qua một thoáng trầm ngâm ;
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lý Tầm Hoan thở ra :
Tôn Tiểu Bạch cười thật dịu :
Nàng cười với cả một sắc mặt lạ lùng và vụt rút ra một cuộn giấy :
Nắm chặt lấy cuộn giấy , mắt của Lý Tầm Hoan sáng rực lên :
Trong ngày hôm nay , hắn nói tiếng " đa tạ " hai lần .
Một lần với Quách Tung Dương và lần này .
Tôn Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mặt hắn :
Lý Tầm Hoan cúi mặt làm thinh .
Nàng nói tiếp :
Nàng cười cười nhưng giọng cười của nàng có vẻ u buồn .
Lý Tầm Hoan vẫn cúi mặt làm thinh .
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan bằng một cái nhìn thật dịu dàng và nàng thở dài :
Lý Tầm Hoan vụt ngẩng mặt cười :
Tôn Tiểu Bạch lại cúi mặt làm thinh .
Nàng lầm thầm trong miệng như cố nghiền ngẫm lại ý nghĩ trong câu nói của Lý Tầm Hoan và thật lâu nàng mới nở nụ cười êm dịu .
Nàng nghĩ phải nói một con người sống mà chỉ nghĩ đến mình thì có lẽ khiếp sống không còn gì thú vị .
Lý Tầm Hoan lại nốc cạn một chén nữa :
Tôn Tiểu Bạch chớp chứp mắt :
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
Tôn Tiểu Bạch nói từng tiếng một :
Câu trả lời của nàng làm cho Lý Tầm Hoan sửng sốt .
Hắn hỏi dồn :
Tôn Tiểu Bạch cười lên ánh mắt :
Cặp mày của Lý Tầm Hoan lại nhướng cao hơn nữa :
Hắn chợt gập mình xuống ho sặc sụa .
Cùng một lúc hắn với khum mình xuống , Lý Tầm Hoan bỗng nghe choáng váng , hơi rượu xông lên tận óc và hắn muốn gục luôn .
Từ lâu , lão Tôn Gù đứng ở xa xa , bây giờ thì lão bước mau tới và lão cau mày :
Lý Tầm Hoan lắc đầu cười :
Lão Tôn Gù nói mau :
Lý Tầm Hoan cười ha hả :
Lão Tôn Gù nhìn sững Lý Tầm Hoan y như từ trước đến giờ lão chưa hề gặp hắn lần nào .
Từ trước đến giờ lão chưa thấy ai cười lớn như thế ấy .
Và nhất là lão không bao giờ ngờ Lý Tầm Hoan - người bạn Tửu Quỷ của lão lại có thể cười quá lớn như thế .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
Lão Tôn Gù nói :
Lý Tầm Hoan nói :
Lão Tôn Gù nói :
Lý Tầm Hoan lại cười lớn :
Hắn nhấc chén rượu lên và nói với Tôn Tiểu Bạch :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lý Tầm Hoan cười ha hả :
Hắn ngửa cổ nốc cạn chén rượu đang cầm .
Uống xong chén đó , mặt hắn lại lờ đờ thêm , hắn nói nghe nhừa nhựa :
ánh mắt của cô gái họ Tôn sáng lên , nàng mím miệng cười :
Lý Tầm Hoan hỏi :
Tôn Tiểu Bạch rót cho hắn đầy một chén nữa và cười :
Lý Tầm Hoan gật gật :
Hắn uống luôn một chén nữa và hắn gục luôn xuống mặt bàn .
Lần này thì quả thật hắn say không còn gượng nói .
Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch không ai nói với ai một tiếng , họ chăm chú nhìn vào Lý Tầm Hoan .
Hình như cả hai đều muốn xác định xem hắn đã say thật hay say giả .
Trời đã quá tối rồi .
Lão Tôn Gù đưa cây đèn lên nói lầm thầm :
Lão vụt bước ra , hai tay đóng ập cửa lại và gài then cẩn thận .
Cử chỉ của Lão Tôn Gù hình như không muốn bán nữa mà cũng có thể là không muốn cho Tôn Tiểu Bạch đi ra nữa .
Cô gái họ Tôn cũng chẳng nói lời nào .
Cánh cửa quán của Lão Tôn Gù dầy và nặng lắm , bình thường mỗi khi đóng , lão è ạch cơ hồ đầy không nổi nữa thế nhưng hôm nay thì không thế , lão đi lại thật nhanh và đóng cửa thật nhanh .
Đã thế , lão còn đóng thật nhẹ nhàng .
Có hai cách giải thích chuyện lạ ấy .
Một là cánh cửa đã được thay bằng một thứ gỗ thông chẳng hạn , hai là sức của lão Tôn Gù được tăng thêm gấp mười lần .
Tôn Tiểu Bạch vụt cười :
Lão Tôn Gù quay lại cau mày :
Tôn Tiểu Bạch cười hăn hắc :
Lão Tôn Gù chớp mắt nhìn cô gái thật nhanh , tuy cái chớp ấy nhanh lắm , nhanh đến mức nếu có ai đứng gần cũng khó lòng thấy kịp , những tia sáng như còn ngời ngời một lúc thật lâu .
Cặp mắt lung linh ấy lại là của lão Tôn Gù hay sao ?
Thật là một chuyện không ai có thể tin được , những ai lui tới quán này từ lâu nay không một ai có thể ngờ đôi mắt vừa nhìn cô gái ấy là của lão Tôn Gù này cả .
Nếu nhìn thấy đôi mắt ấy , Tửu Quỷ sẽ phục lắm bởi vì hắn và Lão Tôn Gù gần gũi đã ngót hai năm rồi mà hắn không thấy được đôi mắt " thật " của lão ta .
Chỉ tiếc lúc này hắn đã say quắt đi rôi , hắn đang gục đầu trên bàn không còn biết trời trăng gì cả .
Tôn Tiểu Bạch cười :
Lão Tôn Gù trầm giọng :
Tôn Tiểu Bạch lại cười :
Lão Tôn Gù cau mặt :
Tôn Tiểu Bạch nhướng mắt :
Lão Tôn Gù gằn lại :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Cô ta thở ra nói tiếp :
Lão Tôn Gù hừ hừ hai ba tiếng:
Tôn Tiểu Bạch hỏi lại :
Lão Tôn Gù nói :
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu :
-Nhị Thúc nói như thế là lầm rồi , ra mặt và di trốn là hai chuyện khác nhau chứ nhập lại làm sao được ?
Cô ta khẽ liếc Lý Tầm Hoan và nói tiếp :
Lão Tôn Gù cười mũi :
Tôn Tiểu Bạch lại lắc đầu :
Lão Tôn Gù nheo mắt :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù cau mày thật sâu khi Tôn Tiểu Bạch kể ra hai tên ấy .
Tôn Tiểu Bạch nói luôn :
Lão Tôn Gù gật gật đầu , mặt lão ta bắt đầu nặng xuống .
Tôn Tiểu Bạch nói :
Nàng thở một hơi dài và nói tiếp :
Lão Tôn Gù cầm lấy chiếc khăn , lão lặng thinh khum xuống lau bàn .
Lúc trong bụng lão khó chịu là lão làm một động tác duy nhất : lau bàn .
Tôn Tiểu Bạch nói :
Mắt nàng hơi lim dim , nàng co tay đếm đếm :
Hai tay lau miết trên mặt bàn , Lão Tôn Gù hỏi nhưng không ngẩng đầu lên :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù ngẩng phắtlên cau mặt :
Tôn Tiểu Bạch gật đầu :
Lão Tôn Gù nói giọng trầm trầm :
Trầm ngâm một lúc thật lâu , lão nói tiếp :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù cau mặt :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù hỏi :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù hỏi :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù hỏi :
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
-Có phải Nhị Thúc hỏi Kinh Vô Mạng ?
Lão Tôn Gù gật đầu :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù cau mày :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù nghiêng mặt :
Tôn Tiểu Bạch nói :
Lão Tôn Gù đảo tai nghe .
Tôn Tiểu Bạch nói tiếp :
Lặng thinh một lúc Lão Tôn Gù mới hỏi ;
Tôn Tiểu Bạch đáp :"
Cô ta cười lên ánh mắt :
Bây giờ thì Lão Tôn Gù mới nhếch môi cười :
Tôn Tiểu Bạch bĩu môi :
Lão Tôn Gù thở ra :
Lão lại cúi mặt lao bàn .
Tôn Tiểu Bạch cũng cúi đầu :
Lão Tôn Gù gật đầu lẩm bẩm :
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
Lão Tôn Gù vụt đập mạnh lên bàn chân . lớn tioếng :
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu :
Thật lâu , mắt Lão Tôn Gù mới trở lại với chiếc khăn lau .
Vì khi bắt đầu lau thì ánh mắt của lão cũng bắt đầu tối lại , cái tối cố hữu của lão chủ quán .
Bao nhiêu là sống người người cũng theo đó mà mất tiêu .
Một con người nếu đá trải qua mười bốn năm lau bàn thì tự nhiên đều như thế , cho dù như trước kia họ là nhân vật thế nào .
Bời vì trong con người lúc lau bụi trên bàn thì cũng y như lau mất những gì rực rỡ trong ánh mắt .
Những gì lợn lợ trên mặt bàn bị lau sạch thì những tia bén nhọn trong ánh mắt cũng theo đó mà bị lau bằng .
Lão Tôn Gù hỏi thật thấp :
Lão Tôn Gù hỏi câu ấy làm cho vành môi cô gái mới nhuốm lại nụ cười :
Thấy vẻ ảm đạm trên gương mặt người Nhị Thúc , cô gái họ Tôn vội cúi đầu :
Lão Tôn Gù cười gượng :
Tôn Tiểu Bạch vỗ tay :
Lão Tôn Gù cười :
Lão liếc Lý Tầm Hoan và khẽ cau mày :
Tôn Tiểu Bạch cười :
Nàng vừa mới đứng lên thì chợt nghe bên ngoài nổi lên một giọng lạnh như băng :