Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 118

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Cả đám nghe mắt chữ A mồm chữ O, Ngụy Đồng đứng lên đầu tiên nói:

  • Lão đại, anh nói đúng quá. Các anh em, chúng ta cùng nhau mời lão đại một

ly!

  • Mời lão đại một ly!

  • Yooo!

  • Yooo!

Cả đám lập tức cụng ly, không khí phải nói là cực hot!

  • Rồi. – Trương Tiểu Kiếm đè tay xuống, cười nói: - Sau này mọi người đi theo

anh, cam đoan cho mọi người được ăn sung mặc sướng! Tới tới tới, chúng ta lại

yoo một phát!

  • Lại yoo một phát!

Rất nhanh cụng ly ba lần, lúc này không khí trong phòng đã đạt đến đỉnh điểm,

ai biết đúng lúc mọi người đang uống vui vẻ, đột nhiên cửa phòng bị mở ra!

Sau đó, một mỹ nữ ước chừng 22 – 23 tuổi bước vào, ánh mắt mơ màng!

Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc áo gió màu hồng một hàng cúc hết sức đơn

giản, một đôi giày da màu đen, xem kích cỡ, tuyệt đối không vượt qua size 37.

Khuôn mặt tinh xảo trơn mịn dường như là chỉ chạm vào sẽ bị rách. Mũi cao

thẳng, tóc dài đen mượt sáng bóng, làn da trắng nõn như em bé… Không có điểm

nào là không thuyết minh vẻ đẹp của cô ấy với mọi người.

Nhất là đôi mắt ấy, mang theo sương mù mờ nhạt, lại tràn đầy linh khí, quả

thực khiến người ta liếc nhìn thấy đã không thể quên.

Mỹ nữ kìa!

Xem diện mạo! Xem dáng người!

Một cô nương như thế bước vào, đám người Ngụy Đồng vừa thấy lập tức kích động!

22 – 23 tuổi, vừa hợp với tuổi của lão đại nhá!

Lúc trước đã nói rõ rồi, chỉ cần bên cạnh Kiếm ca có mỹ nữ trẻ tuổi, vậy thì

không cần quan tâm là chuyện gì, cứ gọi chị dâu cái đã rồi tính! Dù sao gọi

đúng mọi người đều vui vẻ, gọi sai cũng sẽ không bị trừng phạt mà!

Vì thế chuyện vui to quá…

“Xoạt xoạt”, cả đám đồng thời đứng dậy, sau đó cúi đầu chín mươi độ:

  • Chào chị dâu!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Hoa Linh Vân!”

  • Ah! – Cô nương kia chưa từng gặp phải cảnh tượng này bao giờ, sợ đến mức

hét chói tai một tiếng, liên tục lùi ra sau ba bước, trực tiếp dựa lưng vào

tường.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu má cảnh tượng này hơi bị kỳ dị đấy. Cô này là ai?

  • Mỹ nữ đừng sợ. – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đứng dậy, bước ra trước, vừa

đi vừa nói: - Các anh em không hiểu chuyện. Cô là…

  • Xin… Xin lỗi… Tôi vào nhầm phòng. – Cô nương sợ đến mức mặt đỏ bừng, liên

tục di chuyển về phía cửa, vừa di chuyển vừa hét lên: - Đồ vũ phu! Đừng đến

đây!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Bố mày là người văn minh, không phải đồ vũ phu! Anh chỉ luyện Động Huyền Tử

Tam Thập Lục Tán Thủ một chút mà thôi!

Cách xa đồ vũ phu mấy chục ngàn dặm nhé có biết không hả?

Trương Tiểu Kiếm ngây ngẩn cả người:

  • Tôi…

Cô nương kia nhìn bộ dáng của Trương Tiểu Kiếm lúc này, lại di chuyển nửa bước

về phía cửa.

  • Cô đừng kích động… - Trương Tiểu Kiếm lập tức dừng bước chân: - Cửa ở đằng

kia, cô bình tĩnh chút, đừng có vội, từ từ, đúng, mở cửa, đúng đúng đúng… Ah,

ra ngoài, rồi đóng cửa… Được rồi!

Nhìn theo cô nương tên là Hoa Linh Vân kia rời đi, cuối cùng Trương Tiểu Kiếm

cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn may mắn, vừa rồi còn không xem như hiểu lầm to…

  • Chúng mày… - Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn về phía đám người Ngụy Đồng,

nghiêm trang nói: - Thói quen này rất tốt, sau này chú ý duy trì. Ừ, chúng ta

tiếp tục tiếp tục…

Đám người Ngụy Đồng cười híp mắt mày nhìn tao tao nhìn mày, he he, xem ra lão

đại cũng rất thích cái này nhỉ…

Sau này cứ quyết định như thế!

Cơm nước xong, mọi người tự về nhà.

Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi vào nhà, ngày hôm nay mệt muốn chết luôn

rồi.

  • Mới về. – Ông bố ngồi trên sofa vừa xem tin tức trên TV vừa nói: - Hôm nay

sao rồi? Còn thuận lợi không?

  • Thuận lợi. – Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt: - Bán mấy căn hộ luôn, con đoán

chia hoa hồng cũng phải được năm sáu chục ngàn.

  • Ố ồ? Thật hay giả? – Vừa nghe vậy, ông bố lập tức kích động: - Được lắm!

Chờ mày nhận được tiền lương, chúng ta chúc mừng một trận!

  • Đó là đương nhiên!

Ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Kiếm rời giường rửa mặt mặc quần áo như bình

thường, sau đó dắt chó đi dạo với Thẩm Giai Di. Chớp mắt đã tới hơn tám giờ

sáng.

Đưa Thẩm Giai Di lên xe, Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi đi đến cửa phòng

game của Lâm Tử Kiện.

  • Ah yoo, lão đại tới rồi! – Đám người Ngụy Đồng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng,

nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm từ xa đến đã nghênh đón: - Lão đại, các anh em đều

đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ ngài đến thôi!

  • Ừ. – Trương Tiểu Kiếm lập tức búng ngón tay: - Rồi, các anh em đi thôi!

Lên xe, đi thẳng đến trường tư thục Huy Đằng.

Ở trong thành phố Thiên Kinh, trường học tư nhân vẫn ở trong tình trạng phân

hóa thành hai cực. Tốt thì rất tốt, còn kém thì lại rất kém. Tuy rằng các học

sinh trong trường tư thục Huy Đằng gần như đều là học sinh con nhà giàu, nhưng

trong nghề vẫn có tiếng là lộn xộn.

Cho nên có côn đồ tụ tập ngoài cổng trương, cũng không xem như chuyện gì khác

người.

Đoàn người nhanh chóng đi đến bãi đất trống trước cổng lớn của trường tư thục

Huy Đằng.

Đây là một con đường cái rất ít xe cộ, chỉ có người đi bộ trên đường. Hai bên

đường trồng hai hàng liễu rủ, thân cây lo bằng miệng bát. Gió nhẹ ngày hè thổi

nhẹ lướt qua, nhành liễu lắc lư, là một con đường trải đầy bóng mát chân

chính, rất có đặc sắc.

Cổng lớn khí tượng to lớn, rộng chừng hai mươi hét, cột cửa hai bên phải có

đường kính ít nhất là trên dưới một mét rưỡi, khí thế có thể so sánh với các

đại học dang tiếng. Trên cùng là đỉnh xi măng khảm đầy đá cẩm thạch, ở giữa có

khắc mấy chữ lớn móc bạc tranh sắt: Trường Tư Thục Huy Đằng. Chung quanh tô

điểm hoa văn bồ câu, nhành liễu, mặt trời mọc vân vân… xinh đẹp sinh động.

Môi trường rất tốt, nhưng người ở gần đó chưa chắc đã là người tốt.

Trương Tiểu Kiếm chỉ liếc mắt nhìn qua, đã thấy được ít nhất có năm sáu nhóm

thanh niên trẻ đứng ở gần đó hút thuốc nói chuyện.

  • Đúng là không ít nhỉ. – Trương Tiểu Kiếm tùy ý lướt nhìn, sau đó nói: - Lâm

Tử Kiện, sau này giao cho cậu phụ trách nơi này.

  • Vâng! – Lâm Tử Kiện vừa nghe thấy giao cho hắn phụ trách nơi này, lập tức

hưng phấn, gọi luôn: - Các anh em, đi! Dọn bãi!

Trương Tiểu Kiếm lấy điếu thuốc ra châm, đi đến bức tường bên cạnh cổng trường

học dựa lưng vào tường hút một ngụm, sau đó hắn còn chưa hút xong điếu thuốc

này, đám côn đồ kia đã bị Lâm Tử Kiện quét đi như là quét rác…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

  • Lão đại! – Lâm Tử Kiện thu phục một đám côn đồ, vui vẻ chạy tới: - Làm

xong!

  • Làm tốt lắm. – Trương Tiểu Kiếm tỏ vẻ rất hài lòng biểu hiện của hắn, nói:

  • Rồi, anh đi đòi tiền, mọi người đi dạo ở xung quanh trước cái đã, xem thử

xem còn có gì chưa dọn dẹp sạch sẽ không.

Cả đám đáp lời vang dội:

  • Vâng!

Ai nha, từ khi đi theo lão đạo, kiếm tiền nhanh hơn nhiều…

Tạm biệt đoàn người Lâm Tử Kiện, Trương Tiểu Kiếm đi vào trong sân trường.

Phải nói rằng trường tư thục quả nhiên là khác biệt, phong cảnh đẹp và tĩnh

mịch, đầy đủ thiết bị, sân thể dục plastic, chỗ này có một tòa nhà chỗ kia

cũng có một tòa nhà, các loại sang chảnh…

Sau đó hệ thống lên tiếng ----

  • Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. Bắt đầu đánh giá đẳng cấp côn đồ.

  • Hoàn thành đánh giá đẳng cấp: Cấp bạch ngân. Phần thưởng nhiệm vụ: Tốc độ

di chuyển +3.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ấu mài gót, thân phận côn đồ của tao như thế là kết thúc rồi sao?!

Tốc độ di chuyển +3!

Trương Tiểu Kiếm nhất thời cảm giác được cơ bắp trên người nhúc nhích một chút

---- Ai nha cảm giác thân nhẹ như yến, thật là không tệ…

Quả nhiên, thuộc tính mới là lẽ phải!

Nhưng mà đã kết thúc nhiệm vụ côn đồ rồi, vậy thì nhiệm vụ tiếp theo chẳng lẽ…

  • Dò xét thân phận mới đạt được của ký chủ: Giáo viên. Phần thưởng thuộc

tính: Sức chịu đựng +1.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mày không cảm thấy nhảy qua thân phận chênh lệch quá lớn sao?

Có lầm hay không thế? Anh mày vừa làm côn đồ xong chớp mắt cái đã đổi nghề làm

giáo viên rồi á?

Không có chứng chỉ sư phạm đâu nhé biết không hả?

Hệ thống:

  • Xin ký chủ cứ yên tâm, chuyên nghiệp của bổn hệ thống là chế tạo các loại

giấy chứng nhận.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

ĐM nó chứ mày lại là cái hệ thống làm giấy tờ giả?!

Hệ thống:

  • Cam đoan giấy tờ là thật.

Ah? Thế cũng được sao? Trương Tiểu Kiếm vội vàng mở trung tâm thương mại hệ

thống ra. Quả nhiên, trong trung tâm thương mại đã bán đạo cụ mới.

“Nguyên bộ giấy chứng nhận giáo viên: Đầy đủ tất cả các loại giấy tờ để trở

thành giáo viên. Điểm số khiếp sợ: 300.”

Hay lắm!

Mua mua mua!

“Nguyên bộ thời trang giáo viên, áo nhan sắc +5, quần mị lực +5, giày sức chịu

đựng +5. Thuộc tính đồ bộ: Lực tương tác, bất cứ thời điểm nào cũng có năng

lực bắt chuyện với người khác. Năng lực bonus: Thuyết giáo đỉnh cao. Hiệu quả

thuyết giáo +50%, cần 800 điểm số khiếp sợ.”

Được, rất là hệ thống.

Mua mua mua!

Mua xong toàn bộ, Trương Tiểu Kiếm thay đổi luôn, quần áo toàn thân biến thành

tây trang trong nháy mắt, giày da bóng loáng trên chân, đẹp chai!

  • Ai nha, không ngờ rằng anh cũng có ngày sẽ trở thành giáo viên. – Trương

Tiểu Kiếm cảm thán: - Woa ha ha ha ha ha ha ha ha. Các học sinh trung học đáng

yêu ơi, chờ anh mày chém cho chúng mày hoài nghi nhân sinh luôn nhá!

Cảm xúc sung sướng nha!

Ai biết đang sướng nè, chợt có tiếng động cơ vang lên đằng sau. Trương Tiểu

Kiếm quay đầu nhìn, suýt nữa thì lồi con mắt.

Một chiếc Porche Panamera màu trắng lướt một đường cong xinh đẹp dừng bên cạnh

Trương Tiểu Kiếm. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một cô bé mười bảy

mười tám tuổi. Cô bé kia có diện mạo tinh xảo, mũi thẳng, mắt to, trang điểm

phong cách Smokey không đậm không nhạt, rất có thần thái kiêu ngạo của một

tiểu công chúa nhà giàu. Cô bé nhìn Trương Tiểu Kiếm từ trên xuống dưới, nói:

  • Đại ca có phong độ thế, đến tìm gái à? Nhìn được em nào không? Em giới

thiệu cho anh nha?

Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau