Đại Mèo Hoang… Ha ha ha ha ha ha không tật xấu!
Vừa nghe thấy biệt danh này, Vân Vân và Phương Phương nhất thời cười ngã vào sòa… Bình thường các cô vẫn cảm thấy Chu Chu rất hoang dã rất gợi cảm giống như con mèo hoang vậy, nhưng vừa gọi đại mèo hoang, ý nghĩa lập tức thay đổi luôn…
Chu Chỉ Kỳ ôm lấy cố Trương Tiểu Kiếm, sau đó cười dữ tợn giơ tay làm hình cái kéo:
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu xanh, thật đáng sợ! Quả thực là uy hiếp trí mạng!
Trương Tiểu Kiếm cực kỳ dứt khoát đánh trống lảng:
Được rồi, chúng ta đừng vội bàn chuyện biệt danh nữa. Chị này tôi hỏi chị nhé, chị có hát lạc giọng không vậy? Không bằng tôi thử nghiệm chút xem thử…
Coi như cậu thức thời.
Chu Chỉ Kỳ hắng giọng một tiếng, sau đó lại đổi giọng phát thanh cực kỳ quyến rũ kia:
Má ơi cô đừng có thay đổi giọng nói đột nhiên như thế được không?
Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ, đúng là không phải nói, tuy rằng trước kia hắn từng nghe rất nhiều bài hát, nhưng nếu nói muốn nghe bài nào nhất thì đúng là không nhiều…
Trương Tiểu Kiếm lấy di động ra mở hộp nhạc, sau đó nói:
“Bong Bóng”, một trong những bài hát nổi tiếng của Diva Đặng Tử Kỳ, giai điệu êm ái, phần cao âm cũng cực kỳ rung động. Nếu dự thi thì đúng là một trong những bài hát phù hợp nhất.
Đương nhiên, có thể hát được hay không thì phải xem thực lực của Chu Chỉ Kỳ…
Chu Chỉ Kỳ gật đầu luôn:
Trương Tiểu Kiếm bắt đầu mở nhạc đệm.
“Bong bóng dưới ánh mặt trời, đầy màu sắc. Giống như mê hoặc em, là hạnh phúc. Phân bua đúng sai gì, lời nói dối của anh, bởi vì anh vẫn còn yêu em…”
Chu Chỉ Kỳ bắt đầu ca hát.
Dựa theo cảm giác lắng nghe của Trương Tiểu Kiếm mà nói thì giọng hát của Chu Chỉ Kỳ cũng không tệ lắm, không lạc giọng, tổng thể mà nói thì thuộc tiêu chuẩn khá là cao.
Vân Vân ngồi bên cạnh, vừa nghe vừa gật đầu:
Phương Phương gật đầu thật mạnh:
Một bài hát kết thúc rất nhanh, Trương Tiểu Kiếm nhắm mắt lại cảm thụ một chút, nói:
Ừm, giọng hát khá tốt, nhịp điệu cũng chuẩn, chẳng qua tiếng thở hơi lớn, làm hư cảm giác tổng thể.
Tiếng thở á?
Chu Chỉ Kỳ ngẫm nghĩ rồi cau mày nói:
Ai ca hát lại không thở chứ? Thế không phải nghẹn chết sao?
Sao nghẹn chết được?
Trương Tiểu Kiếm lắc đầu:
Chu Chỉ Kỳ: “!!!”
Chu Chỉ Kỳ buồn bực nói:
Ca sĩ lứa bọn họ đều là yêu quái!
Ừm…
Lời này không sai, Trương Tiểu Kiếm lập tức ngẫm nghĩ.
Không bằng… Hỏi hệ thống một chút?
Trương Tiểu Kiếm:
Hệ thống:
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Được đấy được đấy, chính là nó!
Trương Tiểu Kiếm trực tiếp mua [Kỹ xảo ca hát cấp hoàn mỹ], lập tức có rất nhiều kiến thức mạnh mẽ tràn vào trong đầu!
Bây giờ anh đây chính là thầy dạy biểu diễn ca nhạc cấp chuyên nghiệp!
Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một tiếng, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói:
Vân Vân thì thầm:
Phương Phương gật đầu:
Đúng đấy. Một ông thầy bói mà còn đòi làm mẫu dạy ca hát, chém gì mà ghê quá!
Trương đại sư.
Vân Vân hóng hớt không sợ chuyện lớn:
Âm nhạc bắt đầu vang lên, Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít vào một hơi, lúc này cất giọng ca hát.
Lại nói bình thường giọng nói của Trương Tiểu Kiếm cũng chỉ ở tiêu chuẩn người thường thôi, nhưng sau khi có được kỹ năng thì kỹ xảo lại cực kỳ nhuần nhuyễn, quả thực khiến người nghe không thể soi mói được tí nào!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 218 đến từ Chu Chỉ Kỳ!”
“Điểm số khiếp sợ + 218 đến từ Vân Vân! Điểm số khiếp sợ + 218 đến từ Lục Phương Phương!”
Vân Vân kinh hô:
Lục Phương Phương cũng gật đầu thật mạnh:
Đúng đấy đúng đấy, thần kỳ ghê! Trương đại sư cái gì anh cũng biết à?
Cũng chỉ biết sơ sơ thôi.
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười rất hàm súc, sau đó nói:
Một đống lý luận vừa nói xong, trực tiếp khiến Chu Chỉ Kỳ ngơ ngác.
Ca hát mà còn nghiên cứu nhiều thế á?
Không phải chỉ cần hát hay thôi là được sao…
Chu Chỉ Kỳ lập tức cảm nhận được áp lực:
Tôi cũng không biết có thể làm nổi hay không nữa…
Có tôi đây, cô sợ quái gì.
Trương Tiểu Kiếm giơ thẳng ngón cái lên:
Em trai nhà cô cam đoan sẽ dạy dỗ cô ổn thỏa, cô chỉ cần cố gắng là được.
Được!
Dù sao cũng là ước mơ từ nhỏ của mình, Chu Chỉ Kỳ cũng quyết tâm:
Nhưng cô muốn, Trương Tiểu Kiếm lại tỏ vẻ phản đối:
Sau đó hắn bắt đầu lấy điện thoại tra tư liệu, nhanh chóng tra được:
Giọng Ca Mới Của Thiên Triều, hôm sau sẽ tiến hành thi vòng sơ khảo. Chính là nó! Ngày mai cô đi báo danh, sau đó đi thử giọng. Chờ thử giọng đủ tư cách rồi thì tham gia vòng loại trực tiếp khu vực Thiên Kinh. Bất kể thế nào thì nhất định phải được lựa chọn trong vòng loại trực tiếp, bằng không chỉ sợ năm nay sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tính như vậy, thời gian rất gấp…
Đúng là rất gấp.
Chu Chỉ Kỳ gật đầu rồi hỏi:
Thế hôm nay chúng ta tập luyện đi. Ngày mai lúc đi thử giọng biểu hiện cho tốt!
Được.
Trương Tiểu Kiếm nói:
Mấy người bắt đầu luyện phát âm, vẫn tập tới nửa đêm mười một giờ, sau đó bốn người mệt mỏi dứt khoát nằm la liệt trong phòng khách tạm bợ một đêm.
Ừm, Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không thể ngủ ngon được.
Bên cạnh là ba cô gái chỉ mặc nội y, người này đẹp hơn người kia, nhất là Chu Chỉ Kỳ, lúc ngủ còn lộ eo, còn gác đùi lên người hắn…
Một gã trai tân tinh lực dồi dào như Trương Tiểu Kiếm sao mà chịu nổi?
Lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng đành đứng dậy đi vào phòng lấy chăn đắp cho ba con nhóc, thế mới mơ mơ màng màng nằm trên sofa. Chờ đến khi rốt cục ngủ được thì đã hai giờ sáng rồi…
Sáng hôm sau, ba cô gái Chu Chỉ Kỳ tỉnh lại trước, sau đó bắt đầu vây xem Trương Tiểu Kiếm.
Ây dà nhìn kìa nhìn kìa, chống lều trại!
Đây có phải là ấy ấy trong truyền thuyết không nhỉ?
Có phải là ấy ấy hay không trong lòng mày còn không có beep hay sao?
Xem kích cỡ này…
Chu Chỉ Kỳ hiếu kỳ nhìn chằm chằm lều nhỏ kia:
Sau đó ba cô gái liếc nhau: