Lãnh Vân Khanh hoảng loạn lao nhanh ra ngoài toan tính chạy trốn. Đây là hành động theo bản năng mà thôi, bởi nàng biết rõ có chạy cũng không trốn thoát được. Kẻ này là ác quỷ có thể phất tay diệt vạn quân binh có ngoại đan, đối phó nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Tấm rèm kiệu mở tung, đập vào mắt nàng không phải là bóng dáng gã thân vệ quen thuộc mà là một bóng lưng cao gầy, bóng lưng vẫn luôn ám ảnh nàng trong những cơn ác mộng bừng tỉnh nửa đêm.
Người đang đánh xe ngựa mặc bộ y phục trắng tựa như được dệt nên bằng ánh trăng sáng. Búi tóc củ tỏi được cố định bằng một sợi dây bện đỏ trên đỉnh đầu.
A Nhất cũng hiểu lễ nghĩa, chưa được mời làm sao có thể lẻn vào ngồi trong kiệu của nữ nhân.
Cơ thể của vị công chúa đông cứng. Bởi sợ hãi tột độ, não bộ của nàng đã không còn khả năng suy nghĩ, không thể chọn lựa nên bỏ chạy hay nên chiến đấu. Như con rối bị cắt dây, nàng quỵ ngã.
Hai hàm răng run rẩy va lập cập vào nhau, lưỡi co tụt vào cổ họng nên nàng không thể nào mở miệng thốt nên lời cầu xin.
Xe ngựa đã rời xa đường chính tiến vào một lối mòn nhỏ. Nếu đi trên lối nhỏ này chừng hai canh giờ thì sẽ đến được Bình An thôn.
Như cái tên của nó, Bình An. Trên con đường mòn qua khu rừng vắng vẻ không hề có đạo tặc hay thú dữ. Ngay cả cây cối cũng ngại không muốn vươn cành ra chắn lối người qua đường.
A Nhất dừng xe ngựa tại một khoảng đất trống nhỏ bên cạnh lối mòn.
Tất cả sức lực của vị công chúa đã được nàng dùng hết để lết người vào một góc kiệu, co ro ngồi đó.
Mặt nạ gỗ bước vào trong kiệu, ngồi sát cạnh nữ tử đang run cầm cập.
Lãnh Vân Khanh không hiểu tên ác quỷ đang nói gì. Càng mờ mịt, nàng càng sợ hãi.
…
Thiên âm vang lên:
Lời nói huyên thuyên của Lãnh Vân Khanh bị nàng nuốt cả vào trong.
Cảm nhận nhịp tim đập như muốn nổ tung bên cạnh mình, A Nhất vội vàng trấn an:
Tiếng lạch cạch của răng đập vào nhau lại vang lên. A Nhất thở dài nói:
Lời nói nhẹ như gió đêm thổi mát tâm hồn của nữ nhân.
Mặt nạ gỗ cười đùa:
Họ vẫn nhiều lời:
Khắc hình của ngươi vào điểm mù của ả!
Trả thù đòi công lý! Trả lại cân bằng!
Trả thù không phải công lý. Công lý vô tình, trả thù lụy tình.
Không cần phải tự đào mộ chôn mình! Để nhân quả…
Nhân quả chỉ là ảo tưởng! Giết! Giết! Giết ả!
Đối với những lời vô nghĩa đó, A Nhất luôn cố bỏ chúng ngoài tai.
Hắn giải bày:
Số mạng người chết trên tay A Nhất không nhiều như những người có quyền lực như Lãnh Vân Khanh và Vương Cẩn Chi. Thế nhưng hắn vẫn hay cảm nhận được máu của họ chảy trên da thịt của mình, nghe được tiếng kêu gào tưởng chừng như bất tận của họ, ngửi được mùi tanh tưởi đáng ghê tởm kia hòa quyện với từng hơi thở.
Cho dù hắn không tu luyện thì những ảo giác ám ảnh này vẫn luôn bất ngờ ập đến rồi rời đi. Chập chờn dày vò tra tấn hắn. Sau khi hắn trở lại Huyền Không đại lục thì ảo giác lại càng tồi tệ hơn, thậm chí còn xâm lấn cả thực tại của hắn.
A Nhất đổi giọng, nghiêm túc hỏi Lãnh Vân Khanh:
Lãnh Vân Khanh lắc đầu khó khăn nói:
Đôi mắt của nàng đã lấy lại chút bình tĩnh.
A Nhất cười ha hả:
Phàm nhân là vậy, tiên nhân càng là vậy.
Mặt nạ gỗ nhớ một dòng trong quyển “Chấp Tiên”, hắn từng đọc qua trong mật thất:
A Nhất thổn thức:
Lãnh Vân Khanh không biết nói gì cả, thù hận và ham muốn quyền lực của Lãnh Nhược Linh đã khiến nàng đánh mất bản thân mình từ lâu.
A Nhất muốn hỏi Vương Cẩn Chi và Lãnh Vân Khanh vài câu bởi hai người này đã trải qua cảnh “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, người vì họ mà chết nhiều vô kể. Hắn hi vọng có thể nhờ đó mà tìm ra lối thoát khỏi bóng tối cho bản thân.
Thế nhưng xem ra cả hai người đều không thể thấy được “họ”, không thể nghe được “họ”, mà cũng chẳng thể nào giúp hắn mở lối.
A Nhất rời kiệu, bước vào rừng. Bộ y phục trắng bị màn đêm nuốt chửng.