Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
Sáng ngày hôm sau, tiên thuyền của A Nhất lội biển mây, theo gió xuôi về phía nam. Chiếc thuyền nhỏ nhắn chỉ có một khoang phòng che nắng che mưa. Trước phòng có cột tre treo một lồng đèn vải trắng.
Nam tử đeo mặt nạ gỗ đứng phía cuối thuyền, mặt hướng về dãy núi Thiên Sơn
Mùi hương của thảo dược cứ thế xa dần. Đến khi ngôi chùa tháp trên đỉnh núi vô danh trở thành một chấm xám trên nền trắng của tuyết và mây thì Lãnh Vân Khanh nghe A Nhất hỏi:
Lãnh Vân Khanh trầm tư rồi nói:
Những tiếng nói ma mị át mất tiếng của Lãnh Vân Khanh.
Hắn muốn đến Bồ Đề Tự?
Sao hắn lại không đi? Gần như vậy kia mà!
Tiên nhân thật lắm mồm.
Đối với một kẻ như hắn, sự thật chính là thuốc độc.
Đứa trẻ đáng thương!
A Nhất tháo mặt nạ gỗ xuống, gương mặt gầy bình phàm không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đôi mắt mù lòa suy ngẫm hai chữ “tùy duyên.”
Trước kia sư điệt Kim Mạc muốn dẫn hắn đến Bồ Đề Tự nhưng đi chưa được nửa đường thì đã có biến cố, bắt gặp Vương Cẩn Chi ở Mộc Dương thành.
Kim Mạc có đạo của Kim Mạc cho nên bỏ lại hắn lại phiêu bạt trên con đường vô định của mình. Hắn đến thôn nhỏ Bình An để tĩnh tâm không lâu thì biến cố lại xảy đến đưa hắn xuống Thập Bát Địa Ngục.
Có lẽ vận mệnh muốn đứa trẻ đáng thương đến Bồ Đề Tự nên sau khi trở lại Huyền Không đại lục, hắn đã được đặt ở ngay trên đỉnh Tuyết Sơn. Thậm chí còn sắp đặt người đến báo cho hắn biết nơi hắn đang ở rất gần Bồ Đề Tự. Vậy mà hắn vẫn không đến đó.
A Nhất ngắt lời Lãnh Vân Khanh, lúc này vẫn còn đang luyên thuyên.
Nghe vậy Lãnh Vân Khanh nhịn không được mà bật cười. Đệ nhất ma đầu coi mạng người như cỏ rác lại tin chuyện nhân duyên. Đây là trò đùa lớn nhất kỷ nguyên này rồi.
Chỉ một nửa tiếng cười vang lên, nửa kia đã bị nàng cắn môi kìm lại.
Lén nhìn đôi mắt mù lòa, thấy A Nhất không có biểu lộ gì, hai chân của nàng mới ngừng run.
Rất lâu rồi mới nghe được tiếng cười chân thật nên tâm trạng A Nhất cũng thoải mái hơn.
Hắn hỏi:
Bản thân A Nhất cũng không hiểu tại sao dạo gần đây hắn lại nói nhiều đến vậy.
A Nhất cũng không thấy điều này có gì lạ.
Lưu Ly Quốc nằm ngay trong địa phận của Thiên Nguyên Tông, chỉ là khoảng cách giữa phàm và tiên còn xa hơn đường lên đỉnh Tuyết Sơn.
Nam tử mù lòa cười nói:
Ngày nào hắn cũng chứng kiến Lãnh Vân Khanh dùng Vân Vũ Quyết để chăm sóc dược viên nhỏ trước chùa tháp, vài cái phất tay đã có thể tụ mây tạo mưa.
Lãnh Vân Khanh hổ thẹn cúi đầu. Từ lúc bước vào tiên đạo, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thần thông để bảo hộ dân chúng Lưu Ly Quốc.
A Nhất niệm chữ “Linh”. Cổ ngữ khiến tiên thuyền chấn động, linh lực từ bốn phương tám hướng đổ về như thác lũ khiến không gian như muốn vỡ nát.
Tốc độ của tiên thuyền tăng vọt nhưng thân thuyền dường như đã đến điểm cực hạn, răng rắc như muốn gãy ra làm đôi
Lục Đạo Tích Trượng trên tay đệ nhất thánh chấn động, phát ra những tiếng leng keng thanh thúy.
Sóng âm từ gỗ và từ tích trượng va đập khắp nơi rồi lọt vào tai của A Nhất giúp hắn hiểu rõ cấu trúc của tiên thuyền, của chính hắn và của cả mãng xà.
Lãnh Vân Khanh bị biến cố đột ngột dọa cho xanh mặt. Khi nàng ngẩng đầu nhìn A Nhất thì thấy nam tử mù nhẹ đưa bàn tay lên rồi nhẹ hạ xuống một nấc. Linh lực từ thân thuyền lập tức tản đi ba phần.
A Nhất hướng gương mặt trắng bệch của Lãnh Vân Khanh, cảm thán:
Hắn bước về phía khoang thuyền, không bước vào trong mà chỉ ngồi dựa vào chiếc cột có treo đèn lồng.
Nam tử nhiều chuyện lại mở miệng:
Lá gan của Lãnh Vân Khanh lớn hơn trước, nàng mạnh dạn nói:
A Nhất lắc đầu:
Lãnh Vân Khanh đi đến đứng bên cạnh A Nhất, không suy nghĩ mà trả lời:
Lãnh Vân Khanh tháo chiếc đèn lồng đang đung đưa xuống, đặt sang một bên. Nàng quyết định sẽ không cố hiểu tên ma đầu điên dại này.
Nam tử mù lòa lại chìm vào suy tư.
Hắn vẫn thường ngẫm nghĩ về câu chuyện mà sư điệt Khinh Lôi kể cho hắn nghe ở địa ngục, nhưng mãi mà hắn vẫn không hiểu ẩn ý ở trong đó.
Nghĩ đến các vị sư điệt, lần này hắn không vái lạy ông trời phù hộ cho bọn họ nữa.
Ngày tàn đêm đến, A Nhất không suy nghĩ nữa. Dẫu sao thì hắn cũng đã làm theo lời khuyên của Khinh Lôi, không đặt chân vào Mê Trì địa ngục.
…
Một mùi thơm dễ chịu thu hút sự chú ý của A Nhất. Hương thơm bốc lên từ bữa cơm thanh đạm của Lãnh Vân Khanh, chỉ có một chén cơm nhỏ và một bát canh.
Canh được nấu từ Trầm minh thảo có một vị mặn tinh tế làm nổi bật hương thơm của linh mễ khi ăn.
Thơm thì thơm thật đấy nhưng nó không hợp với khẩu vị của A Nhất. Hắn thích vị thịt béo ngậy, như món Ngọa Long Hóa Châu ở nhà trọ Lưu Vân, như tô mì thịt ở ngoại thành Mộc Dương, như món nhộng xào ở Bình An thôn, hay như món há cảo mẹ hắn làm.
Không biết từ lúc nào, hắn không còn cảm giác đói. Có lẽ là từ lúc Thân Căn của hắn bị hủy. Không đói đã đành, cơ thể của hắn cũng không cần vật thực để duy trì.
A Nhất chờ Lãnh Vân Khanh ăn xong mới hỏi:
Nếu như là lúc trước, có lẽ nàng sẽ tưởng rằng hắn khó chịu với bữa ăn của nàng. Nhưng do ở chung với hắn cũng được một thời gian rồi nên Lãnh Vân Khanh biết A Nhất thiếu khuyết rất nhiều kiến thức thường nhật của tu sĩ.
Nàng không hiểu làm sao hắn có thể tu hành đến bây giờ, trở thành tồn tại chỉ cần dậm chân cũng đủ khiến cả đại lục chấn động.
A Nhất gật đầu cảm thán:
Thế rồi hắn lẳng lặng lắng nghe bản thân, tiếng lách tách của khoang tim co giãn đều đặn bơm máu dịch đi khắp thân thể, dạ dày và ruột trống rỗng, các nội tạng hầu như đều im lặng nhưng sinh cơ vẫn tràn đầy.
Bên trong thân thể của hắn không hề có sự tồn tại linh lực, chỉ có máu thịt thuần túy và sạch sẽ. Linh căn cũng không có chứ đừng nói gì đến tiên tâm.
A Nhất xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trắng muốt trên ngón tay cái.
Nếu Tịch Diệt Đạo Tổ có ở đây thì lão hẳn sẽ pha cho A Nhất một tách trà điều dưỡng thần hồn, cất một tiếng cười khích lệ rồi từ tốn giải đáp mọi thắc mắc của hắn.