Âu Lan giật bắn mình khi Tô Mộc lên tiếng cảnh cáo Hải Phong.
Vậy mà anh chẳng chút giận dữ còn nở nụ cười rõ tươi.
Âu Lan đá chân anh nhắc nhở, không được nhắc đến việc cô bỏ thuốc hại anh.
Nếu cậu cần tớ giúp thì cứ lên tiếng.
Âu Lan nhét vào miệng Hải Phong miếng thịt, mặt mũi lại đỏ lên như sát ớt.
Thấy Hải Phong trợn mắt, cô hắng giọng tiếp.
Nam Phương quay sang Tô Mộc.
Cô nên học tập bạn mình đi, dịu dàng một chút.
Tôi dịu dàng với tất cả mọi người chỉ trừ anh thôi.
Anh cũng xem học tập bạn mình đi ấy.
Anh ấy dịu dàng với Âu Lan như vậy cơ mà.
Vậy cô cũng làm bạn gái của tôi đi là được.
Hừ...không thèm, tôi không thích làm người thế chỗ.
Cả Hải Phong và Âu Lan không ai bảo ai đều che miệng hắng giọng ho khan, anh đưa cho cô cốc nước.
Hải Phong nháy mắt với bạn mình.
Trước kia nó toàn dấm dúi thôi nên chắc không có ý đồ xấu với em đâu.
Em cứ từ từ tìm hiểu đừng trả lời nó vội.
Nam Phương đang hồ hởi được thằng bạn khen mà nó chốt cho câu cuối thì anh muốn ụp đĩa đồ ăn vào mặt nó.
Điện thoại gọi đến, Nam Phương nhìn Hải Phong rồi ra ngoài nghe máy.
Một lát đã thấy trở vào.
Dù không nghe họ nói ra nhưng cả Âu Lan và Tô Mộc đều biết họ có chuyện.
Hải Phong đứng dậy.
Bây giờ bọn anh đi giải quyết công việc chút nhé!
Âu Lan nắm tay anh lại.
Em muốn đi cùng, yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Cho em đi với.
Nam Phương lắc đầu, Hải Phong nhìn Âu Lan chần chừ nhưng cô lại thuyết phục.
Hải Phong mắt sáng rực, vỗ nhẹ má cô âu yếm.
Đến nơi hai em ngồi im trên xe nhé!
Họ rời đi nhanh chóng, gửi một xe ở nhà hàng còn lên một xe đi.
Cả đoạn đường, Âu Lan cảm nhận được Hải Phong lái xe khá suốt ruột còn Nam Phương thì nghe điện thoại suốt nhưng chỉ nghe rồi ừ, nhiều nhất là "đang đến".
Đến một bãi đất trống, xung quanh là cây cối um tùm, tiếng cóc nhái hò nhau ca thì họ dừng lại.
Xa xa có ánh điện le lói của một nhà kho khá rộng.
Hải Phong quay lại phía sau.
Nếu có ai làm phiền thì hét to lên.
Hải Phong còn ra sau xe lấy thêm đồ mới cùng Nam Phương đi vào trong.
Họ đi vào, thấp thoáng có mấy bóng người hớt hải chạy ra.
Âu Lan lo lắng quay sang thì thầm với Tô Mộc.
Này, cậu có nghĩ họ đi đánh nhau không?
Chắc chắn rồi, cậu không thấy chủ nợ của cậu vừa lấy dao à?
Liệu họ có làm sao không? Tớ thấy hơi lo.
Ngồi im đi, lát xem thế nào rồi vào giúp.
Nói thật đánh nhau là tớ cũng ngứa tay ngứa chân lắm.
Hải Phong cùng Nam Phương đi vào trong thấy người của mình bị đánh trói không còn hình dạng thì nóng mặt.
Một gã đầu hói, mặt đầy sẹo cười hềnh hệch đi ra, mình để trần, mắt híp tịt.
Hôm nay phải tế chúng mày cho thằng em trai tao mới được.
Lúc này, ra sau lão mắt híp là một đội quân đông như kiến, tay đứa nào cũng lăm le giáo mác.
Đại ca, bây giờ làm gì?
Chiến thôi, chúng mày cẩn thận đấy.
Dạ.
Nam Phương vén tay áo, nhìn Hải Phong mỉm cười.
Liệu ngày hẹn hò đầu tiên có biến thành ngày hẹn hò cuối cùng không nhỉ?
Điên à? Người của chúng ta sắp đến rồi, cậu mà để mình làm sao đừng có trách tôi đấy.
Ngoài kia còn có hai người đang đợi chúng ta đấy.
Nói rồi, cả hai phải rời nhau ra khi lũ kia đang lao đến.
Cả đám người cùng kéo lên một lúc, chúng chỉ nhằm Nam Phương và Hải Phong mà đánh..