Vừa lúc ấy có tiếng tằng hắng ngoài cửa, bà nhìn ra, và thấy một người đàn ông đang hơi khom người chùi giầy lên thảm.
Khi ông ta ngước lên và nhìn về phía bà với đôi mắt tò mò lẫn ngạc nhiên, bà đã thoắt rùng mình:
Ông Trí ngớ người ra, rồi hấp tấp lắc đầu:
Quay sang Hưng, ông hỏi:
Ai vậy con?
Dạ… cô Thanh, mợ của Duy.
Bà Thanh lắp bắp đứng dậy:
Em không lầm. Anh là Trị, là chồng…
Xin lỗi! Tôi không hiểu bà muốn gì, bà Thanh ạ!
Nghe ông Trí nhấn mạnh tên mình, bà Thanh sựng lại. Giọng bà nghẹn ngào:
Hưng ngơ ngác nhìn hai người, vừa lúc đó Lam Uyên bước vào với bà Mười.
Thấy bà Thanh đứng trước mặt ba mình với gương mặt tái xanh đầy căng thẳng, Uyên lao tới chen vào giữa hai người. Lưỡi cô líu lại vì giận:
Bà Thanh lắc đầu, cố lắm bà mới nói:
Bà Mười chợt bước vội tới la lên:
Quay về phía Lam Uyên vẫn còn… đằng đằng sát khí, bà hối hả bảo:
Mặc cho bà Mười giục giã, hai anh em Lam Uyên đứng sững sờ.
Ông Trí buông lời lạnh lùng, độc ác:
Bà Mười nghiêm giọng:
Ông Trí cười khổ:
Dứt lời ông loạng choạng bước về phòng mình. Căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng.
Bà Mười bứt rứt xốn xang:
Bích Quỳnh ! Cô phải nói gì về mình đi chứ ? Mười mấy năm nay cô sống ra sao?
Em sống khổ, sống rất khổ chị Mười ơi !
Bà Thanh ôm chầm lấy bà Mười rồi òa lên nức nở.
Lam Uyên thụt lùi sát tường và la to:
La xong, cô vụt chạy ra ngoài mặc bà Thanh gào lên:
Hưng vội cản khi thấy bà định chạy theo.
Nghe Hưng gọi mình là mẹ, bà Thanh ngồi phịch xuống ghế, môi nở nụ cười dù trên mặt bà, nước mắt vẫn còn ràn rụa.
Giọng Hưng thôi thúc:
Bà Thanh thẫn thờ lắc đầu. Bà Mười xen vào:
Ba thằng Hưng nghĩ cô chê nó nghèo, nên bày mưu hại cha con nó, để vượt biên với người khác.
Tại sao anh nghĩ vậy? Anh muốn nói người khác nào? Nhân tình nào chớ?
Chậc! Thì thằng Tư Lân chớ ai. Lần đó nó đi chung tàu với cô mà.
Bà Thanh đưa tay quẹt mồ hôi vừa rịn ra trên trán, đôi chân mầy nhíu lại như cố nhớ chuyện mười mấy năm trước. Hưng đưa ẹ tách trà anh mới rót, và lặng im nghe bà kể:
Bà Thanh mím môi căm hận:
Giọng bà Thanh nghẹn lại:
Bà Mười nóng nảy:
Nhè nhẹ lắc đầu, bà Thanh nói:
Hưng nhìn mẹ mình, trong chốc lát anh có cảm giác bà già đi hàng chục tuổi. Hưng xót xa nhận ra đàng sau những nét đẹp nhờ son phấn của mẹ, là gương mặt của người từng chịu đựng nhiều đau khổ, tủi nhục.
Bất chợt hồi ức mỏng manh về mẹ sống lại trong tâm hồn Hưng. Anh mơ hồ thấy mình chạy tung tăng với mẹ trên những triền cát trắng, thuở ấy anh sáu bảy tuổi, mười mấy năm qua rồi, trí nhớ của Hưng chỉ còn ghi lại được ngần ấy kỷ niệm về mẹ. Anh đúng là đứa con vô tâm.
Hưng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của bà, giọng xúc động:
Bà Thanh buồn rầu:
Mẹ đã có người đàn ông khác. Dầu ông ta đã chết, nhưng ba con sẽ không tha thứ.
Ba cũng có người đàn bà khác, chính bà ta làm tiêu tan sự nghiệp của ba thì sao?
Bà Thanh gượng cười. Chồng bà là người cố chấp, bảo thủ. Bà biết dù bất cứ lý do gì ông cũng không bao giờ tha thứ cho những điều đã xảy ra trong quá khứ của bà. Hưng còn trẻ, chưa từng bước qua những ải đoạn trường, chưa từng đối mặt với sống và chết, chưa từng nuôi mối hận hàng mười mấy năm, nên Hưng chủ quan khi nghĩ rằng bà sẽ trở về sống êm đềm bên chồng bên con, như trong phần kết của một vở cải lương hay một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Vừa đẩy cổng bước vào sân, Lam Uyên đã thót tim khi thấy Duy đang ngồi hút thuốc trên thềm. Để ngăn xúc động, cô nhếch môi mai mỉa:
Duy dửng dưng:
Lam Uyên tức muốn khóc, cô ngoe nguẩy đi một nước. Ngang bậc thềm chỗ Duy ngồi, cô cố tình phớt lờ và bước nhanh hơn. Nhưng hình như Duy chờ cơ hội nầy, nên khi Uyên vừa tới ngay chỗ mình, anh đã nhoài người lên ôm ngang hông Uyên kéo mạnh xuống.
Uyên té ngồi vào lòng anh, Duy cũng bị bật ngửa ra sau nhưng anh vẫn nhanh nhẹn ghị eo Uyên lại, khi cô giận dỗi cố đứng dậy.
Em không đùa đâu.
Anh cũng không đùa. Chẳng qua anh muốn ôm em lần chót thôi ! Anh sắp lấy vợ rồi, nên không có dịp làm phiền em nữa đâu. Ngồi với anh một chút đi Lam Uyên.
Lời của Duy khác nào luồng điện cao thế làm Lam Uyên nhũn cả người. Cô ngớ ngẩn hỏi lại :
Anh sắp cưới vợ hả ? Mà ai vậy ?
Một người quen cũ rất dễ yêu.
Cách trả lời lấp lửng của Duy làm Lam Uyên điên lên, cô bấu lấy vai anh :
Cô nghe Duy cười khẽ :
Hàm Lam Uyên nghẹn cứng lại, cô không giữ được vẻ ngạo mạn như lúc vừa gặp Duy. Mặt tái đi vì đau đớn, Uyên cố chuồi người ra khỏi lòng anh.
Duy cũng không giữ cô lại, Uyên loạng choạng đứng dậy rồi run rẩy té ngồi xuống. Cô gục đầu vào lòng khóc nức nở, khóc to như trẻ con, khóc không hề xấu hổ.
Móc trong túi áo ra chiếc khăn tay trắng phau, Duy đưa cho Uyên và nói :
Khăn nầy của Tố Nga, trước đây Nga đưa anh xài một chục cái, dơ thì cô ta lấy về giặt ủi, tẩm dầu thơm, và đem lại để trong phòng anh, ngay đầu nằm. Từ khi anh yêu mê yêu mệt người con gái khác, Nga đã thôi làm việc nầy.
Nhưng bây giờ chị ấy lại tiếp tục. Có lẽ anh sẽ hạnh phúc với Tố Nga vì chỉ kiên nhẫn, khéo chiều, biết lo lắng, biết chăm sóc anh từng chút chớ không ngang ngược, ích kỷ và cố chấp như em.
Hít hít mũi và chùi vội giọt nước mắt vừa trào ra, Lam Uyên nghẹn ngào :
Duy ngần ngừ một chút rồi đứng dậy:
Còn mẹ em thì sao ?
Em sẽ lo. Anh khỏi phải bận tâm.
Duy thở dài :
Nhìn theo dáng Duy lầm lũi dắt chiếc Win ra, Lam Uyên cố nén lòng không gọi tên anh. Dầu cô muốn nghe Duy nói những lời vừa rồi là đùa chơi, là anh thử lòng cô. Nhưng trái tim lỳ của Uyên đã không cho phép cô gọi anh lại.
Cô đã khóc ngon lành và Duy dửng dưng không ngó tới, chứng tỏ anh không đùa chút nào.
Suy đi nghĩ lại Duy đã chọn đúng, anh cần một người vợ biết lo, biết chiều chuộng chớ đâu cần con nhỏ hay hờn dỗi, sớm nắng chiều mưa như cô.
Uyên thất thểu vào nhà. Ngang phòng ba cô nghe tiếng mẹ thầm thì như tiếng cầu kinh. Bà đang cố gắng hết sức để nối lại tình xưa. Có lẽ bà sẽ thành công vì ba cô đang cô đơn và suy cho cùng mẹ nào có lỗi gì đâu ?
Chỉ có Lam Uyên ngu ngốc đã làm vỡ tan mong ước đầu đời tuyệt đẹp chỉ vì cô xem mình quá lớn. Cô không rút được chút kinh nghiệm nào từ những lần giận rồi hòa, hòa rồi giận giữa hai người. Uyên đã làm Duy chán nản đến mức mất dần tính kiên nhẫn chiều chuộng mà anh chỉ dành riêng cho cô thôi. Duy rất yêu Uyên mà ! Cô đâu thể nào để Tố Nga cướp mất Duy. Bằng bất cứ giá nào Lam Uyên cũng phải có Duy, cô không thể thiếu anh được đâu !
Trái tim cô như bị ai siết. Cô sụt sùi một mình trong bóng tối âm âm của nhà bếp. Dì Mười đâu rồi. Anh Hưng cũng vậy. Không ai bên cạnh Uyên lúc nầy ngoài ba và mẹ, hai người cũng đang bị tình yêu, lòng ghen tuông, tính cao ngạo dằn vặt như cô, nhắm họ sẽ giúp được gì cho cô chớ ?
Càng lúc cô càng hoảng loạn với ý nghĩ Duy sẽ là chồng người khác. Uyên tự trách mình làm ột cách lố bịt. Lẽ ra phải giữ Duy lại để nghe anh nói rõ đầu đuôi, cô lại đùng đùng đuổi anh về, để bây giờ cô muốn điên lên vì tưởng tượng mãi mãi sẽ không được bên anh.
Trước đây đã có mấy lần cô tránh mặt, thậm chí xua đuổi Duy, nhưng lòng cô đâu đau đớn đến mức thở không nổi như vầy. Chắc tại những lúc ấy, Uyên chủ quan tin rằng rồi anh sẽ tới, sẽ năn nỉ, và cô sẽ lại nép mặt vào ngực anh vòi vĩnh bao nhiêu điều chớ gì !
Bây giờ Uyên cũng đang thèm nép chặt vào ngực anh và cầu xin điều duy nhất. Nhưng liệu anh có bằng lòng không ?
Như kẻ mộng du, Lam Uyên bước trở ra sân, cô dắt xe đạp tới cổng và gặp bà Mười bước vào, bà ngạc nhiên :
Ủa ! Giờ nầy còn đi đâu nữa Uyên ?
Con đi tìm anh Duy.
Lúc nãy nó ở đây mà ?
Giọng Uyên nghẹn lại :
Mặc cho bà Mười gọi với theo, Uyên hối hả đạp xe đi với hy vọng tràn đầy. Cô tin rằng Duy vừa … hù để cô bỏ tật tự cao, chớ thật ra làm gì có chuyện anh cưới Tố Nga. Duy không thể nào cưới Tố Nga khi bên cạnh cô ta là Quang. Chính Quang từng hồ hởi khoe với Uyên hai người sắp cưới nhau kia mà. Sao bây giờ lại như vậy ? Nhất định là Duy đã nói dối, anh muốn chọc cho cô khóc đây mà. Cô … ghen quá nên mất khôn rồi.
Nhưng lỡ Quang không cầm được chân Tố Nga thì sao ?
Suốt đoạn đường đến nhà Duy, tâm trí Lam Uyên cứ bị …. tra tấn bởi vòng lẩn quẩn không, có, được, mất ấy.
Đến trước ngôi biệt thự sang trọng mà chỉ đi qua chớ chưa bao giờ vào, cô dừng xe trước cổng. Nhìn chiếc Win của Duy dựng trước sân, Lam Uyên thở phào.
Chưa kịp leo xuống xe, Uyên chợt thấy có hai người trong nhà đi ra. Qua những chấn song sắt hàng rào, cô trợn trừng đến muốn tét mí mắt khi nhận ra Tố Nga và Duy.
Hai người song song bước xuống thềm, khi tới gần cổng Duy kéo Nga đứng lại và cuối cùng hôn cô.
Tay chân Lam Uyên tê cứng, đầu óc rối lên, mọi vật chung quanh mờ đi, nhưng hình ảnh Duy và Nga thì rõ vô cùng. Cô muốn hét to lên, tung cho vỡ cánh cổng, nhưng lực bất tòng tâm, Lam Uyên chỉ ngồi chống một chân trên xe đạp nhìn người ta hôn nhau.
Mãi đến khi Duy dìu Tố Nga ra tới cổng và mở rộng cửa, Lam Uyên mới nấc lên một tiếng và lắp bắp :
Choáng váng như say rượu, Uyên cố ghìm ghi đông, nhấn mạnh pêdal. Chiếc xe từ lề vọt thẳng ra giữa lộ trong tiếng la thất thanh của nhiều người.
Lam Uyên chỉ kịp thấy ánh đèn xe hơi lóe lên lóa mắt, rồi chung quanh cô hoàn toàn là bóng tối. Cô rơi hun hút xuống vực sâu bóng tối ấy, nhưng không có Duy kế bên để giữ cô lại.
Chẳng biết Duy đã hút bao nhiêu gói thuốc nữa. Kể từ lúc đưa Lam Uyên vô bệnh viện đến giờ, trên tay anh không lúc nào vắng điếu thuốc. Duy hút đến khô môi, khàn tiếng mà vẫn thấy chưa đủ … đô để bình tâm trước tai nạn vừa xảy ra.
Duy nguyền rủa mình không ngớt khi ngồi như chết ngoài phòng cấp cứu với gia đình Lam Uyên.
Chẳng ai nói gì anh cả, dù mọi người biết Duy là nguyên nhân dẫn đến tai nạn của Lam Uyên. Điều đó càng làm anh khổ tâm hơn khi nhìn thấy những giọt lệ âm thầm trên mặt bà Thanh, ánh mắt đăm đăm lo lắng của ông Trí, và sự căng thẳng của Hưng khi anh đi tới đi lui ngoài hành lang bệnh viện.
Suốt đêm qua Lam Uyên mê man, tới sáng nàng vẫn chưa tỉnh, Duy đã thức trắng đêm ngồi kế bên cô. Mặc bà Thanh bảo về, anh vẫn khăng khăng ở lại. Duy biết khi tỉnh dậy không thấy anh, Lam Uyên sẽ hận anh suốt đời và chẳng bao giờ tha thứ cho những gì anh đã làm.
Em là con bé nông nổi bốc đồng, ngang ngược, anh đã khổ vì tính nết thất thường của em, nhưng anh sẽ sống ra sao nếu mất em hả Lam Uyên ?
Duy búng điếu thuốc ra ngoài sân cỏ, anh chịu không nổi khi nghĩ Uyên của anh sẽ ngủ mãi như vậy.
Trở vào phòng bệnh, anh nói với bà Thanh :
Bà Thanh gật đầu, ra tới cửa, bà nói nhỏ :
Duy hấp tấp tới bên giường, anh ngồi xuống chống tay lên nệm mê mải nhìn gương mặt xanh xao mang những nét trầy của Uyên. Đúng là cô đã tỉnh, đôi môi con gái hơi mím một chút cho Duy biết cô đang dằn lòng không thèm … đếm xỉa gì tới anh.
Duy cúi sát hơn, giọng bồi hồi :
Môi Uyên mím chặt hơn, nước mắt ứa ra, cô bắt đầu khóc. Duy nắm bàn tay nhỏ nhắn của Uyên lên áp vào mặt mình :
Giật tay mình ra khỏi tay Duy, Lam Uyên ấm ức :
Duy nhăn nhó phân trần :
Anh không cố tình chọc giận, vì anh đâu có thấy em đứng ngoài cổng.
Nghĩa là anh muốn hôn, thích hôn người ta thật ?
Duy làm thinh, Lam Uyên dùng hết sức mình đẩy anh ra, cô thở hổn hển vì mệt :
Anh đâu có nghĩ gì tới em.
Anh có nghĩ tới em. Chính vì vậy nên anh mới tội nghiệp khi Tố Nga đem thiệp mời đám cưới đến. Cô ấy và Quang mời cả hai đứa mình mà ! Lam Uyên, em phải hiểu lúc đó anh thấy có lỗi với Tố Nga, hành động ấy bộc phát vì anh là một người đa cảm chứ không phải vì tình yêu. Tình yêu của anh là em. Mặc dù bác sĩ nói em mê man vì bị sốc về tâm lý chớ không vì té xe, anh vẫn muốn điên lên được khi nghĩ quẩn. Hồi sáng mẹ anh có vào thăm em.
Mặt Lam Uyên bỗng ửng đỏ lên, giọng cô yếu đuối :
Biết là Uyên đã hết giận rồi, Duy liền nói :
Lam Uyên ngắt lời Duy :
Nhưng tại sao mẹ lại mắng ? Không lẽ mẹ cũng thấy anh với Tố Nga ….
Đâu có ! Em đừng nhắc chuyện nầy nữa mà Lam Uyên.
Nếu lỡ xảy ra một lần y như vậy nữa thì sao ?
Duy cười … cầu tài :
Lam Uyên giấu mặt vào gối :
Em sợ miệng lưỡi của anh quá rồi ! Biết yêu anh khổ như vầy, em đã không yêu.
Trách móc, cằn nhằn, thậm chí ngắt véo gì cũng được, miễn đừng hết … yêu anh là tốt rồi.
Âu yếm nhìn cô, anh hỏi nhỏ :
Lam Uyên chớp mắt, cô thấy Duy mỉm cười và cúi sát mặt mình. Uyên vòng tay ôm cổ anh. Tình yêu và hạnh phúc đơn giản như thế nầy, sao lâu nay cô cứ tự làm khổ mình và làm khổ Duy chớ ?
Cô thì thầm bên tai anh :
Em xin lỗi đã có nhiều lúc làm anh buồn, anh giận.
Có buồn, có giận mới thành tình yêu và sau đó thành chồng vợ. Đã đến lúc phải là người lớn để chuẩn bị làm vợ rồi đó bé con …
Lam Uyên bâng khuâng khi nghe Duy nói đến chuyện làm vợ. Cô để mặc anh hôn lên mắt, lên môi mình. Mãi khi nghe tiếng Hưng tằng hắng Uyên mới hoảng hồn đẩy Duy ra.
Hưng lừ mắt nhìn em rồi chống nạnh :
Con ranh mầy vờ xỉu hay ghê.
Em không có … vờ.
Không giả vờ mà bây giờ tỉnh như sáo.
Lam Uyên phụng phịu :
Hưng hóm hỉnh gật đầu :
Duy chợt xen vào :
Ngồi xuống chiếc ghế sát giường, Hưng trầm giọng :
Lam Uyên nóng nảy :
Ba thì sao ?
Ba là người chịu trách nhiệm về các hoạt động của trung tâm Hoa Lan, ba không thể trốn tránh trách nhiệm được. Mặc dù những nhân viên ở đấy, nhất là bà Kim Aanh đã khai rất trung thực, nhưng trong danh sách sẽ bị truy tố vẫn có ba.
Duy hỏi :
Hưng gật đầu :
Lam Uyên rầu rĩ :
Chắc gì ba cần sự an ủi của mẹ ?
Có đấy, em đừng tưởng ba có máu lạnh. Nếu lập bản so sánh, mẹ hơn bà Kiều Mai về mọi mặt. Vả lại ba đâu đã hết yêu mẹ. Ông hận bà vì sự lầm lẫn oan nghiệt kéo dài mười mấy năm đó thôi. Tối hôm qua, khi em nằm mê man, anh có cảm giác ba mẹ như là một, hai người không thiếu nhau được nữa đâu.
Duy nhìn Hưng :
Lam Uyên hốt hoảng :
Sao em không nghe mẹ nói. Em không ẹ đi đâu. Tại sao lại như vậy ?
Mẹ về để lo giấy tờ thủ tục gì đó rồi sẽ trở qua. Ý mẹ không muốn em làm ở cơ sở in lụa nữa, mà về phụ cửa hàng sắp mở của mẹ cùng với anh.
Uyên ngập ngừng :
Hưng cười cười :
Không cần đâu ! Quyền huynh thế phụ mà ! Anh từng đi xin việc cho em chớ bộ. Lúc ấy có hỏi ý kiến ba đâu nào ?
Em sợ ba tự ái.
Trợn mắt, Hưng kêu lên :
Liếc đồng hồ, Hưng đứng dậy :
Lam Uyên thẫn thờ nằm xuống giường, Duy lo lắng :
Cô gật đầu :
Duy trầm ngâm :
Ba không có ý định cũng như không tham gia vào những việc của dì Mai với Vĩnh Kỳ. Ba không sao đâu ! Em phải tin vào sự công minh của luật pháp chứ ?
Nhưng Duy nè ! Cuộc đời của ba mẹ em sao khổ nhiều hơn vui. Chỉ vì muốn đi tìm một ảo tưởng mà hai người đã mất cả thời xuân xanh. Đến lúc bạc đầu mới hay chính nơi ngày xưa mình bỏ đi, lại là nơi bình yên hạnh phúc.
Duy xa xôi :
Lam Uyên dịu dàng nắm tay Duy :
Duy mỉm cười nhìn sâu vào mắt Lam Uyên, đôi mắt đang sáng ngời tin yêu và hạnh phúc.
Kết Thúc (END)