Duy buồn bã trách thay câu trả lời :
Lam Uyên nghiêm giọng :
Em không thể biết anh vì ai, nhưng sáng nay em có gặp chị Tố Nga nơi làm việc.
Cô ấy đã nói gì?
Uyên buột miệng cười chua chát :
Duy lo lắng ngắt lời Uyên:
Tố Nga xúc phạm đến em chớ.
Anh đã nói gì với chị Nga để bây giờ phải hỏi em câu nầy.
Duy dịu dàng nhìn Uyên :
Uyên bĩu môi ấm ức :
Nhớ tới những lời hăm dọa ghê gớm của Tố Nga, Uyên tức tối la lên.
Duy cau mầy :
Trầm giọng xuống đầy xúc động, Duy thầm thì :
Lam Uyên trấn tĩnh lại bằng cái lắc đầu thật nhanh :
Duy sa sầm mặt xuống :
Lam Uyên cười nhạt :
Duy tự ái trước giọng điệu đầy khiêu khích của Lam Uyên, anh hỏi :
Em ngụ ý gì mà nói vậy ?
Em không ngụ ý gì hết mà chỉ nói theo mắt thấy tai nghe. Anh Quang không từ bỏ ý định theo đuổi Tố Nga của anh đâu. Nếu anh yêu chị ấy thì nên làm hòa đi. Em nói thật đó.
Duy thản nhiên nói :
Đưa tay búng một viên sỏi trên nền gạch xuống thềm, Lam Uyên trầm ngâm :
Duy nhìn Lam Uyên :
Cô cười khẽ :
Duy im lặng tựa người vào vách tường. Làm sao anh có thể trả lời câu hỏi đơn giản của Uyên được. Thấy Duy làm thinh, Lam Uyên cũng ngồi bó gối. Ngước nhìn trời, cô thấy ngôi sao đỏ cô đơn lóe những tia yếu ớt mong manh.
Ánh sáng từ hành tinh xa nghìn trùng ấy vẫn đến được tận đây. Nhưng gần kề như cô với Duy bây giờ lại không đến được thấu lòng nhau. Anh đang nghĩ gì vậy ? Sao giữ mãi nỗi niềm riêng của mình. Anh không biết em khao khát được chia sẻ cùng anh buồn vui hở Duy.
Lam Uyên gục đầu buồn bã. Cô sai rồi khi mong muốn cái không dành ình. Cô nên đi vào nhà, tránh xa Duy thì hơn. Nếu cứ ngồi kế bên anh trong bóng tối thơm mùi dạ lan hương thế nầy, thì đúng là Lam Uyên cố tình quyến rũ … chồng người khác như lời Tố Nga đã nói.
Vừa đứng dậy, Uyên đã bị Duy nắm tay kéo mạnh. Mất thăng bằng cô ngã nhào vào lòng anh và nghe giọng anh tha thiết.
Uyên vội đẩy Duy ra, cô lắp bắp :
Giọng Duy rành rọt :
Không có đám cưới nào cả. Anh đề nghị hủy rồi.
Hủy hay dời lại ?
Hủy hay dời cũng như nhau thôi. Anh đã dằn vặt khổ sở suốt hai tháng nay. Anh không thể sống với một người, mà nhớ thương ray rứt tới người khác.
Lam Uyên ngỡ ngàng :
Duy bất ngờ với phản ứng của Uyên. Anh bối rối :
Lam Uyên thừ người ra trong vòng tay anh. Cô mím môi nói :
Yêu anh là tội lỗi của em. Nhưng em không thể để tội lỗi dắt mình đi. Em không cho phép mình dễ dãi chấp nhận một người mau đổi thay như anh. Em không thể Duy à! Anh làm em sợ …. Anh làm em thất vọng khi nghe lời vừa rồi.
Lam Uyên !!!
Mặc cho Duy gọi tên mình, cô đẩy mạnh anh rồi ù té chạy.
Nhìn gương mặt lạnh như tiền của ông Định, Lam Uyên biết ngay có chuyện chẳng hay. Ông ta cần gì ở cô mà phải thân chinh xuống tận cơ sở vệ tinh nầy, nếu không phải vì cậu con trai cứng đầu đã bỏ nhà đi cả tuần nay.
Giương mắt chịu đựng tia nhìn đầy ác cảm của ông, cô bình tĩnh lên tiếng trước :
Chẳng gật đầu hay ừ hử gì, ông Định chỉ tay vào ghế :
Lam Uyên nhỏ nhẹ :
Nét mặt ông Định dịu xuống. Vẫn chưa chịu bắt đầu câu chuyện, ông tiếp tục hút dở điếu thuốc rồi lơ lửng hỏi :
Chới với vì câu nói bất ngờ cùa ông, Lam Uyên làm thinh cùng bao điều suy nghĩ trong đầu….
Vậy là rõ rồi! Chắc chắn Tố Nga đã nói xấu cô với ông bố chồng tương lai. Ông ta gọi cô lên đây để đuổi việc chắc – nhưng nếu muốn thế, ông cần gì thân chinh làm ang tiếng chớ.
Thấy ông Định đẩy hộp thuốc lá về phía mình, Lam Uyên thủng thẳng nói :
Khá lắm! Ông Định khen thầm và thầm so sánh, nhận xét.
Con bé có chiếc cằm chẻ bướng bỉnh nầy dễ thương và xinh hơn Tố Nga nhiều. Con trai ông đã chết mê chết mệt vì đôi mắt trong sáng, cử chỉ tự nhiên duyên dáng nầy cũng đúng thôi. Con bé không điệu hạnh kiểu cách như Tố Nga, khiến ông yêu thích. Giống như người ta ngẩn ngơ trước một bông hoa dại trên đồng cỏ mênh mông sau khi đã quá chán những bông hồng cắm trong lọ pha lê sang trọng.
Con bé nầy thu hút hơn cả hoa dại, khổ nỗi Tố Nga lại chưa xứng là một nụ hồng trong bình pha lê mới chết.
Tính cách tự tin, thẳng thắn của Lam Uyên gây cho ông Định ấn tượng tốt, tuy thế ông vẫn nhớ những ý định đã được tính toán sẵn.
Dụi tàn thuốc vào gạt tàn và chờ cho nó tắt ngấm ông mới lên tiếng :
Tôi muốn nhờ cô giúp một việc.
Xin giám đốc cứ nói rõ. Nếu đúng chuyên môn, cháu sẽ làm tốt và làm nhanh nữa ạ.
Ông Định gật gù :
Tôi thích những người năng động như cô. Những việc làm nầy không đòi hỏi chuyên môn mà đòi hỏi lương tâm, trách nhiệm ...
Xin bác cứ nói rõ việc cháu phải làm.
Im lặng một chút, ông nói :
Lam Uyên kêu lên :
Hơi chồm người về phía trước, ông Định trầm giọng :
Lam Uyên máy móc lặp lại :
Ông Định thản nhiên gật đầu :
Lam Uyên nhếch môi cười vì câu nói thòng của ông Định. Mặt cô ngước cao lên đầy kiêu hãnh :
Lời từ chối thẳng thắn của Uyên làm ông Định ngượng. Ông đổi ngay cách nói :
Lam Uyên khó chịu khi ông Định trút lỗi cho cô sỗ sàng thô bỉ như vậy, nhưng cô vẫn mềm mỏng :
Ông Định nhướng mầy :
Lam Uyên uất người vì nhục :
Ông Định cười gằn :
Lam Uyên ương ngạnh nhìn trả lại ông Định. Ông nói quanh co để cô bối rối và làm theo yêu cầu của ông ta :
Nắm hai tay vào nhau, Uyên đáp :
Trước đây cháu yêu và khổ sở vì tình yêu đó. Nhưng bây giờ hết rồi.
Tại sao vậy ?
Lam Uyên lắc đầu nói nhỏ :
Ông Định gõ tay trên bàn :
Tôi thích tính thành thật của cháu. Đã không còn yêu Duy, cháu sẽ giúp tôi chớ ? Tôi là người làm ăn, do đó rất sòng phẳng, không nhờ vả cháu suông đâu.
Nếu cháu từ chối, chắc chắn bác cũng sẽ tính toán sòng phẳng theo kiểu bị từ chối.
Không nghĩ rằng Lam Uyên hỏi ngược lại mình theo kiểu mai mỉa, nên ông Định ngớ ra, rồi nổi ngay trận lôi đình :
Lam Uyên bình tĩnh :
Nhìn vẻ bướng bỉnh như một đứa con trai của Lam Uyên, ông Định dằn lòng xuống khi nghĩ ông hoàn toàn chưa hiểu gì về cô, ngoài những điều Tố Nga vừa thút thít khóc, vừa nói xấu. Theo lời Tố Nga thì Lam Uyên là một con bé chuyên nghề làm tiền để hút sách. Hay là con nhỏ nầy đang muốn ông phải chi thật hậu theo yêu cầu của nó ?
Tuy nghĩ thế nhưng ông vẫn tò mò muốn biết rõ hơn về Lam Uyên, ông hỏi bằng giọng dịu dàng hơn :
Lam Uyên chớp mắt :
Ông Định hơi ngạc nhiên :
Thì ra là như vậy. Nhưng sao tôi không hề nghe các con nhắc đến anh em cháu?
Hồi học chung, cháu với Hồng Linh không ngồi gần và không thân nhau. Anh cháu với anh Duy chắc cũng thế. Hai ngưới mới hợp nhau khi đi làm chung đây thôi.
Ngập ngừng, Lam Uyên nói tiếp :
Ông Định nheo nheo mắt :
Đam mê về vấn đề gì ?
Hai người muốn mở một trung tâm Tin Học và đều không được gia đình ủng hộ.
Thế cháu có bao giờ suy nghĩ để hiểu xem tại sao gia đình từ chối không ?
Lam Uyên thẳng thắn đáp :
Ông Định trừng mắt :
Cô dạy khôn tôi đấy à?
Dạ cháu không dám thế. Có điều thấy anh Duy và cả anh hai cháu buồn rầu rồi uống rượu khốn khổ quá, nên cháu nói đại ý mình, để từ chối yêu cầu của bác.
Nhìn như xoáy vào Lam Uyên, ông đanh giọng :
Lam Uyên gật đầu :
Nói dứt lời Lam Uyên đứng dậy bước đi. Ông Định nhỉn theo rồi dằn mạnh cây viết xuống bàn.
Bọn trẻ đời nay đứa nào cũng mất dạy hết. Trong đám đó con ông và con bé nó mê như điếu đổ, chắc là hàng cao thủ. Chúng nó không biết kính trọng và tuân thủ ý kiến cha mẹ và cả giám đốc của chúng. Để bảo vệ suy nghĩ ngông nghênh của mình, chúng chấp nhận bỏ nhà, thôi việc một cách dễ dàng.
Lẽ nào già đời, nhiều kinh nghiệm sống như ông lại thua chúng? Nhất định ông phải bắt Duy trở về nhà cho bằng được.
Ông Định chợt thở dài. Nói là nói cho vơi bực vậy thôi, chớ ông biết không phải dễ hốt lại cho đầy bát nước đã đổ.
Hôm đó nếu không bị Tố Nga nheo nhéo bên tai, khóc than kể lể, chắc ông chưa giận đến mức lớn tiếng mắng Duy, và khăng khăng đuổi anh ra khỏi nhà đâu.
Bây giờ ông biết tính sao, khi một tuần nữa vợ Ông ở Canada sẽ về tới, ông rất sợ …. nước mắt của bà, thằng Duy nắm được yếu điểm của ông nên nó nhất định làm già đây mà.
Trước đây mấy lần, vợ Ông đã đề nghị nên chiều ý, giúp vốn cho Duy, ông viện đủ lý do để từ chối, lần nầy nó làm eo bằng cách bỏ nhà đi chắc ông….thua quá. Bên vợ Ông rất giàu, cơ nghiệp nầy gây dựng lên nhờ đầu óc khôn ngoan của ông một phần, phần cơ bản quan trọng là nhờ gia tài của vợ. Ông muốn Duy cưới Tố Nga và đi theo con đường ông đã từng đi, nhưng nó không chịu thì thôi lại còn mai mỉa ông nữa. Hừ, thật là quá sức. Bộ nó không biết câu “ của chồng công vợ” hay sao chớ ? Với ông, câu tục ngữ nầy chúng chả sai, nếu ông không bỏ mồ hôi nước mắt, ngày đêm suy mưu tính kế đến bạc đầu trước tuổi, thì gia sản của vợ làm sao được nhân lên gấp bội như ngày nay.
Đúng là con ông trẻ người non dạ, bộp chộp ngu si, lý tưởng suông rỗng toẹt. Nó sung sướng từ nhỏ nên không bao giờ hiểu được, muốn có đồng tiền và cả danh vọng, ông đã phải chịu bao nhiêu đắng cay tủi nhục.
Nó không hiểu gì hết! Ông Định đứng dậy bỏ ra khỏi phòng với tâm trạng nặng nề bực dọc.