Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 70

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm thay thế chưởng quỹ bưng món ăn tới, nghe lời của hắn, hơi có chút im lặng. Nàng thoạt nhìn dễ bị người bắt nạt thế sao?

Mặc dù thật sự là nàng bị tên Dung Cảnh kia bắt nạt. Nhưng mà nàng cũng bắt nạt lại, nếu không phải

cái tên chưởng quỹ và Nam Lăng Duệ trước sau xuất hiện phá hoại chuyện

tốt của nàng, không biết chừng, hôm nay Dung Cảnh đã thành người “Thổ

Nhĩ Kỳ”.

Nghĩ tới đây, Vân Thiển

Nguyệt không nhìn thấy bóng dáng chưởng quỹ phía sau, quay đầu lại hung

hăng trừng mắt nhìn Nam Lăng Duệ một cái.

“Ồ? Ngươi lại đã ở?” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn thấy Nam Lăng Duệ, dừng bước, nhíu mày với hắn.

Nam Lăng Duệ cũng có chút kinh ngạc nhìn Dạ Khinh Nhiễm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn hắn đang cẩn thận bưng khay tới, bộ dáng này thật sự vọt vào trái tim hắn, hắn lặng

yên một chút, nhíu mày, “Nhiễm Tiểu vương gia, đã lâu không gặp a! Những năm này ta rất là nhớ ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt đang bưng

nước trà lên miệng uống, phụt cái phun ra ngoài. Lời này làm người ta

nghe không muốn hiểu sai cũng khó.

Dung Cảnh đang ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, khi Vân Thiển Nguyệt quay đầu sang bên này, khiến hắn vừa vặn bị bắn lên, mặc dù hắn dùng ống tay áo nhanh chóng ngăn trở,

nhưng vẫn là dội lên ống tay áo của hắn, hắn bất đắc dĩ nhìn Vân Thiển

Nguyệt một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vặn vẹo quái dị, cũng

biết nàng hiểu sai rồi, cười nhạt, tăng thêm một mồi lửa, “Duệ thái tử

những năm này đúng là vẫn tâm tâm niệm niệm Nhiễm Tiểu vương gia, cũng

không còn gì là lạ nữa. Ngươi chớ ngạc nhiên.”

Không đỡ được! khuôn mặt nhỏ

nhắn của Vân Thiển Nguyệt vặn vẹo kinh khủng hơn. Cùng Nam Lăng Duệ này

chính là song tính luyến!

Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm

cùng Nam Lăng Duệ một cái, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Người

làm ướt ống tay áo của ta ròi, còn không lau cho ta.”

Trong đầu Vân Thiển Nguyệt

đang nghĩ xiên nghĩ xẹo vô hạn, nghe được lời Dung Cảnh chẳng qua là vô

thức móc ra khăn trong ngực túm tay áo của hắn, lung tung lau hai cái

cho hắn, lại nhét khăn vào trong lòng, tiếp tục tưởng tượng, trong miệng vẫn không quên nói: “xong rồi!”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, nhìn thoáng qua tay áo của mình, cũng không để ý tới.

Nam Lăng Duệ nhìn về phía tay

áo Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, khóe miệng giật

giật, vừa muốn cái gì, chỉ nghe giọng nói lành lạnh của Dạ Khinh Nhiễm

vang lên, “Bản tiểu vương lại không hề muốn gặp chút nào!”

Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm bước nhanh tới, đem khay cầm trong tay bỏ lên trên bàn, mình cũng ngồi xuống.

“Không sao! Có bản thái tử muốn là đủ rồi!” Nam Lăng Duệ lúc này đứng lên, cũng đi tới ngồi xuống.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Nam Lăng Duệ này thì ra là cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt. Nhưng nàng bội phục dũng khí này của hắn, biểu lộ công khai như vậy làm sao lại không bị Dạ Khinh Nhiễm xưa nay được mệnh danh là tiểu Ma vương vứt bỏ? Ánh mắt

nàng nhìn chăm chú vào lá sen gà xông khói, lập tức ném chén trà và đũa

trong tay, đưa tay liền xé một đùi gà ra, cho vào miệng, ăn ngấu nghiến.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, lại không nói gì.

“Ngươi tốt nhất đàng hoàng

chút cho bản Tiểu Vương, nếu không bản Tiểu Vương nhất định. . . . . .”

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy sắc mặt lập tức trầm vài phần, liếc Nam Lăng Duệ một cái, nói được một nửa lại thấy hành động không thục nữ của Vân

Thiển Nguyệt, hắn dừng lại, mở to hai mắt, “Tiểu nha đầu, ngươi tám ngày chưa ăn cơm sao?”

“Ừ, gần như là thế!” Vân Thiển Nguyệt vừa dùng miệng xé đùi gà, vừa lẩm bẩm một tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm thấy nàng ăn

ngon, cũng đưa tay hướng đĩa lá sen gà xông khói chộp tới, muốn giật một cái đùi gà khác ra, tay còn chưa đụng vào cái đùi kia, đã bị một cái

tay khác vươn ra ngăn cản giữa chừng, giọng nói của Nam Lăng Duệ vang

lên, “Cái này là của ta!”

“Nằm mơ!” Dạ Khinh Nhiễm một cái tay khác xuất chưởng với Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ cũng dùng một cái tay khác ra chiêu tiếp được chưởng của Dạ Khinh Nhiễm, nhướng mày nói:

“Mấy năm nay bản thái tử nhớ ngươi, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ, nhớ đến ngày ăn không yên, đêm không thể say giấc, một đùi gà ngươi cũng không

nhường?”

“Nam Lăng Duệ!” Dạ Khinh Nhiễm khẽ quát một tiếng, trên mặt hiện ra tức giận, “Chuyện năm đó bản Tiểu

Vương cũng không sai, ngươi tốn công tốn sức đuổi theo ta làm chi? Người ngươi nên tìm hẳn là Diệp Thiến!”

Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa

động, có phải Nam Giang đệ nhất mỹ nhân kia không? Từ trong sách nàng

biết hình nhơ Nam Cương tộc chủ họ Diệp. Mà Dung Cảnh đã nói Dạ Khinh

Nhiễm cùng con gái tộc chủ lưỡng tình tương duyệt. Như vậy Diệp Thiến

chính là tên của đệ nhất mỹ nhân?

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng,

“Bản thái tử tìm nàng làm cái gì? Đầu sỏ gây nên là ngươi! Nếu không

phải bởi vì ngươi, sao nàng sẽ quăng bản thái tử? Mặc dù hôm nay bản

thái tử cảm thấy người đàn bà kia thật ra thì cũng không có cái gì tốt,

nhưng mà cái thù này bản thái tử vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”

“Không thể nói lý!” Dạ Khinh Nhiễm nổi giận quát một tiếng.

Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Khinh

Nhiễm, hướng về vẻ mặt tức giận của hắn cười đến tươi roi rói, “Huống

chi hôm nay bản thái cảm thấy ngươi còn tốt hơn nhiều so với nữ nhân

kia. Cho nên. . . . . .”

“Cho nên ngươi liền định di

tình biệt luyến, đoạt lại Dạ Khinh Nhiễm từ tay nữ nhân đã phản bội

ngươi kia, có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã ăn xong một đùi gà, xâu chuỗi lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, hai tay

chắn trước đĩa lá sen gà xông khói kia, ai cũng không lấy được cái đùi

gà kia, nàng chậm rãi đưa tay xé đùi gà ra, chậm rãi tiếp lời Nam Lăng

Duệ.

Nam Lăng Duệ sửng sốt, dường như có chút theo không kịp suy nghĩ của nàng, sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Dạ Khinh Nhiễm cũng sửng sốt, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh đưa tay cầm lấy

chiếc đũa, động tác ưu nhã gắp một miếng trà bỏ vào trong miệng, liếc

Vân Thiển Nguyệt một cái, cười yếu ớt hùa theo nói: “Ừ, ngươi nói có

chút đạo lý. Bảo thù như vậy mới càng giải hận!”

Vân Thiển Nguyệt truyền cho

Dung Cảnh một ánh mắt cùng chung chí hướng, nghĩ tới người lòng dạ hiểm

độc này có khi vẫn đáng yêu!

“Tiểu nha đầu, ngươi nói bậy

bạ gì đấy? Hắn là hận không giết ta được mới. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm

tỉnh ra, gương mặt tuấn tú thoáng chốc đen, nhìn chằm chằm Vân Thiển

Nguyệt.

“Đúng, đúng, bản thái tử

chính có ý ngươi nói đó. Bản thái tử muốn đoạt lại Nhiễm Tiểu vương gia, ừ, cái kia. . . . . . cái kia. . . . . . Di tình biệt luyến!” Khóe

miệng Nam Lăng Duệ hung hăng run rẩy hai cái, thấy Dạ Khinh Nhiễm đen

mặt, hắn lập tức phụ họa, “Chính là như thế!”

“Ngươi muốn chết!” Dạ Khinh

Nhiễm thấy đùi gà bị Vân Thiển Nguyệt chộp tới rồi, hoàn toàn nổi giận, hai tay đồng loạt biến ảo, đánh Nam Lăng Duệ, một chưởng này có xu thế

dời núi lấp biển.

“Ta chết cũng phải kéo ngươi theo.” Hai tay Nam Lăng Duệ lập tức tiếp chiêu.

Trong khoảnh khắc cái bàn chấn động, bàn ăn đu đưa kịch liệt, hai người chưởng phong gào thét mà qua,

Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh không có võ công tất nhiên khó mà chống

cự, đùi gà trong tay Vân Thiển Nguyệt suýt nữa không cầm được, đôi đũa

trong tay Dung Cảnh run rẩy, mắt thấy cái bàn có khuynh hướng lật tung.

“Này, các ngươi muốn đánh đi ra ngoài đánh, ta còn muốn ăn cơm!” Vân Thiển Nguyệt lập tức hô to một tiếng.

Hai người kia dường như không nghe thấy.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh chậm rãi phun ra một câu nói, “Ai dám xốc

cái bàn này lên, ta liền lột sạch đưa đến cửa Nam Thành!”

Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi một người còn không có võ công làm gì được bản Tiểu Vương?”

Nam Lăng Duệ vốn là muốn dừng

tay, nhưng nghe đến lời Dạ Khinh Nhiễm, chiêu thức trong tay dừng một

chút, tiếp tục tiếp chiêu.

Trong nháy mắt hai người qua lại hai chiêu, vẫn đánh cho khó phân thắng bại.

“Nếu là các ngươi không tin, đại khái có thể thử một chút!” Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, chậm rãi nói.

Mắt thấy cái bàn sắp lật, Vân

Thiển Nguyệt lập tức ném đùi gà trong tay, ôm cái đĩa lá sen gà xông

khói vào trong ngực, hướng về phía hai người hô lớn: “Đúng, các ngươi

cho dù không tin lời người lòng dạ hiểm độc này, ta cảm thấy ta đói bụng một chút không có gì, nhìn hai mỹ nam trần truồng ta lại rất nguyện ý

thưởng thức !”

Dạ Khinh Nhiễm cùng Nam Lăng

Duệ đồng thời dừng tay, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy vẻ mặt

vô hại, nhưng từ trước tới nay hắn chính là bộ dáng này, nếu người nào

đắc tội hắn ăn mệt không ít. Mặc dù võ công của hắn mất hết, nhưng lòng

dạ hiểm độc vẫn còn. Lại quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy

nàng ôm lá sen gà xông khói ánh mắt lóe sáng nhìn bọn họ. Hai người đồng thời sợ run cả người, trận này sao cũng không đánh nổi nữa.

“Hôm nay bản Tiểu Vương trước

tha cho ngươi khỏi chết!” Sau khi cân nhắc hơn thiệt, Dạ Khinh Nhiễm cho rằng tốt nhất đừng mạo hiểm, rút lui tay, mặt lạnh ném ra một câu nói

cảnh cáo Nam Lăng Duệ. Bị lột sạch treo ở cửa Nam Thành không đáng sợ,

đáng sợ chính là cái tiểu nha đầu này dường như cảm thấy rất hứng thú.

Nam Lăng Duệ cũng rút lui tay, không cho là đúng phong lưu vô cùng nói: “Bản thân ta thì nguyện ý nếm

thử ý kiến lột sạch treo ở cửa Nam Thành của Cảnh thế tử. Ừ, tất nhiên

tất cả tiểu thư Thiên Thánh đều sẽ điên cuồng. Sao lại không vui?”

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp run rẩy, bàn về phong lưu, Nam Lăng Duệ này là đệ nhất thiên hạ!

“Không biết cảm thấy thẹn!” Dạ Khinh Nhiễm xuy một tiếng.

Nam Lăng Duệ đưa tay cầm lấy

chiết phiến (quạt xếp) đang ở trên bàn, “Ba” mở ra, phong lưu cười một

tiếng với Dạ Khinh Nhiễm, “Đời người ngắn ngủi, làm gì để không sống

hoài sống phí? Tất nhiên là tận hưởng lạc thú trước mắt!”

“Ừ, có đạo lý!” Vân Thiển Nguyệt lại nhấc đùi gà lên, vừa ăn vừa gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng trợn

mắt nhìn Nam Lăng Duệ một cái, vươn tay đoạt lá sen gà xông khói trong

tay Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, một mình ngươi chiếm cứ cũng quá

không suy nghĩ. Cho ta một nửa!”

Vân Thiển Nguyệt cầm chặt cái

mâm bất động, lá sen gà xông khói này quả nhiên ăn thật ngon. Nàng lắc

đầu, “Ngươi đừng ăn!”

“Không được!” Dạ Khinh Nhiễm

cũng lắc đầu, cầm chặt không buông, thấy Vân Thiển Nguyệt một bộ không

nỡ, nhắc nhở: “Ngươi đã quên sao? Ta còn nướng cá cho ngươi ăn đây! Khi

đó hai người chúng ta chia nhau ăn một con cá. . . . . .”

“Đó. . . . . . Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt lưu luyến buông lỏng tay đưa cho Dạ Khinh Nhiễm.

Đôi đũa trong tay Dung Cảnh

bỗng nhiên bay ra ngoài, lúc Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt chuyển

giao cái đĩa lá sen gà xông khói kia, liền “cạch” đập vào trên cái đĩa,

cực đúng lúc cực chuẩn xác, cực mạnh mẽ, tay Dạ Khinh Nhiễm bị va vào tê rần, đĩa rời tay, “ầm” một tiếng giòn vang, cả cái đĩa và gà đều bị

đánh rơi xuống mặt đất.

Cái đĩa rơi xuống vỡ tám mảnh, mà lá sen gà xông khói cũng văng ra khỏi cái đĩa, còn cuộn hai vòng trên mặt đất.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức quay đầu trợn mắt với Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân, ngươi làm cái gì?”

“Đúng vậy a, sao ngươi lại phá hủy cái đĩa?” Vân Thiển Nguyệt đau lòng nhìn lá sen gà xông khói rơi trên mặt đất.

“Xin lỗi, nhất thời không cầm

được chiếc đũa tuột tay rồi!” Dung Cảnh thản nhiên nhìn hai người một

cái, thong dong bình tĩnh nói.

“Ngươi mà cũng có thể tuột

tay? Có quỷ mới tin!” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin. Hắn ta chính

là không muốn hắn ăn con gà kia, đừng tưởng rằng hắn không biết. Điều

khiến hắn cực kỳ kinh dị là người này mất hết võ công là vô cùng chính

xác, chiếc đũa vừa vặn đánh vào đáy đĩa, khi hắn kịp phản ứng muốn bắt

cũng không thể.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới

người này nhất định là cố ý. Nàng nhìn chằm chằm hắn, cả giận nói: “Một

con gà ngon lành, ta vừa ăn hai đùi gà. Ngươi đền ta!”

“Được, ta đền ngươi!” Dung Cảnh gật đầu, đối bên ngoài ấm giọng hô: “Thêm hai đĩa lá sen gà xông khói!”

“Dạ!” Chưởng quỹ phía ngoài

không dám nhích tới gần cửa gian phòng, vẫn canh giữ ở cửa thang lầu.

Nghe vậy lập tức lên tiếng, vội vàng chạy xuống, đảo mắt đã đi xuống lầu phân phó.

Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thế là được rồi chứ?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, coi như là thôi.

Dạ Khinh Nhiễm không vui, “Tại sao muốn hai đĩa? Hai người chúng ta ăn một đĩa là đủ rồi!”

“Đủ sao?” Dung Cảnh nhướng

mày, nhàn nhạt liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, không chút để ý nói: “Ngươi

đủ rồi có người cũng không đủ! Chỉ mình nàng có thể ăn hết một đĩa.”

“Đúng, đúng, mình ta có thể ăn hết một đĩa, cứ gọi hai đĩa!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức im bặt, nhìn cái đĩa vỡ toang và cái con gà xông khói lăn lốc dưới mặt đất kia

một cái, sắc mặt có chút không tốt, ngầm bực mình không có phòng bị một

chiêu của Nhược mỹ nhân này.

“Yên tâm, một mình ngươi ăn

không hết cả đĩa, hai người chúng ta cùng nhau ăn!” Nam Lăng Duệ nhìn ba người hồi lâu, ý tứ hàm xúc sâu thẳm địa cười, quay đầu đối với sắc

mặt không tốt Dạ Khinh Nhiễm cười nói.

“Ngươi tốt nhất câm miệng! Nếu không hôm nay bản Tiểu Vương bất cứ giá nào không ăn cơm cũng muốn đánh cho ngươi biến thành đầu heo.” Dạ Khinh Nhiễm lửa giận đã lan sang

người Nam Lăng Duệ.

“Ăn uống no đủ rồi mới có khí

lực. Bản thái tử nghĩ đến ngày mai ngươi phải đấu võ với Dung Phong, hôm nay sẽ không so đo với ngươi.” Nam Lăng Duệ nhìn bộ dạng giận mà không

phát ra được của Dạ Khinh Nhiễm, chiết phiến trong tay phần phật phần

phật rất hăng hái, cười nói.

Dạ Khinh Nhiễm lạnh một tiếng, không hề để ý tới Nam Lăng Duệ nữa.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt đã

cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa. Thưởng thức vài miếng cau mày, “Không ăn

ngon bằng lá sen gà xông khói!”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, chiếc đũa không nhanh không chậm ăn.

Vân Thiển Nguyệt ăn tiếp hai miếng, tiếp tục phê bình, “Không ăn ngon bằng thức ăn Dược lão trong phủ ngươi làm!”

“Ừ!” Dung Cảnh lần nữa gật đầu.

“Không chỉ là mùi vị kém xa, màu sắc cũng kém xa.” Vân Thiển Nguyệt vừa ăn vừa tiếp tục phê bình.

“Ừ!” Dung Cảnh vẫn phụ họa,

giọng nói ôn nhuận trầm thấp, “tay nghề của Dược Lão không phải là người nào cũng có thể được ăn. Triệu ma ma trong viện của ngươi kia cũng

không làm được mùi vị giống với tay nghề của Dược lão, lá sen gà xông

khói của Túy Hương Lâu này có thể ăn, nhưng mà so sánh với lá sen gà

xông khói của Dược lão làm cũng kém xa. Cho nên, sau này nếu ngươi muốn

ăn ngon, vẫn là đi Vinh vương phủ tìm Dược lão đi!”

“Ừ, ta cảm thấy cũng đúng!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ sâu cũng thấy thế. Tới thế giới này thời gian dài

như vậy, thức ăn Triệu ma ma làm mặc dù ngon, nhưng so với đồ ăn Dược

Lão làm vẫn kém xa. Nàng phát hiện khẩu vị của mình mấy ngày nay dường

như bị Dung Cảnh nuôi điêu rồi (

dưỡng quen

). Sau khi trở về từ Linh Đài tự rồi vào Vinh vương phủ ở, thức ăn đó vẫn rất hợp khẩu vị của nàng.

“Ngươi đã rất đói bụng, trước hết chấp nhận một bữa này đi!” Dung Cảnh khuyên nhủ.

“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Tiểu nha đầu, không phải là

thức ăn sao? Trong phủ ta cũng có một đầu bếp, làm thức ăn cũng rất là

ăn ngon. Ngươi đi phủ hắn ăn làm cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn Vân

Thiển Nguyệt cứ như vậy bị cái Nhược mỹ nhân lòng dạ hiểm độc lừa bịp,

lập tức nói.

“Ừ? Thật sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

“Tự nhiên là thật, ta lừa ngươi làm cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm lập tức gật đầu.

“Sư phụ trong phủ hắn là xuất

thân từ ngự thiện phòng hoàng cung, tất nhiên làm món ăn không phải là

kém. Nhưng mà Đức phủ thân vương là láng giềng của phủ thái tử, ngươi

cảm thấy ngươi sẽ đi ăn?” Dung Cảnh dừng đũa, tiếp tục như không có việc gì gắp thức ăn, không có bỏ vào miệng mình, mà là bỏ vào trong đĩa

trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Huống chi bàn về nấu ăn, Dược Lão nhận là đệ nhất thiên hạ, không ai dám nhận thứ hai.”

“Vậy quên đi!” Vân Thiển

Nguyệt vừa nghe hiếu Đức vương phủ lại là láng giềng của phủ thái tử Dạ

Thiên Khuynh, lập tức lắc đầu.

“Ai nói phủ đệ của ta là láng

giềng của phủ thái tử? Láng giềng phủ đệ của ta là phủ Thừa Tướng cùng

phủ tướng quân!” Dạ Khinh Nhiễm lập tức nói.

“Phủ Thừa Tướng không phải là

láng giềng của phủ thái tử sao? Ở giữa chỉ cách một tòa phủ đệ mà thôi.

Cùng láng giềng có gì khác nhau đâu?” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn

buông lỏng ý nghĩ lập tức bị đánh về trong vỏ. Nàng nói với Dạ Khinh

Nhiễm: “Như vậy ta khẳng định không đi. Cho dù đầu bếp phủ đệ nhà ngươi

làm ngon hơn Dược lão ta cũng không đi ăn. Dạ Thiên Khuynh cái tên quỷ

đáng ghét kia, đời này ta cũng không muốn gặp hắn.”

“Nếu không ta đem đầu bếp

trong phủ ta sang cho ngươi?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi thăm. Cảm thấy cái này

có thể được, ai biết Nhược mỹ nhân này sắp xếp ý xấu gì, tiểu nha đầu

này thích ăn như vậy, tất nhiên hắn không thể để cho Nhược mỹ nhân kia

được như ý, mỗi ngày chạy đến Vinh vương phủ.

“Như vậy a, ta suy nghĩ một chút.” Vân Thiển Nguyệt ánh mắt sáng lên.

“Ngươi cảm thấy có thể sao? Ban đầu đầu bếp kia nhưng là ngự trù (

đầu bếp cho vua chúa

) tốt nhất của tiên hoàng, thế nhưng Đức thân lão Vương gia yêu thích

thức ăn hắn làm, cho nên tiên hoàng mới ban đầu bếp kia cho Đức thân

lão Vương Gia. Hôm nay ngươi lại đem đầu bếp làm thức ăn cho hắn ăn nửa

đời đưa ra ngoài, Đức thân lão Vương gia không giết ngươi mới là lạ?”

Dung Cảnh nhàn nhạt nhắc nhở.

Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày.

Dung Cảnh lại quay sang nói

với Vân Thiển Nguyệt: “Giết hắn cháu trai bất hiếu là chuyện nhỏ, tính

tình Đức thân lão Vương gia táo bạo giống Vân gia gia, thậm chí còn táo

bạo hơn Vân gia gia của ngươi, trong cơn tức giận hắn vọt tới Vân vương

phủ tìm ngươi đòi người, ngươi cảm thấy ngươi ứng phó được Đức thân lão

vương gia sao?”

Vân Thiển Nguyệt giật nảy mình rùng mình một cái, lắc đầu, “Vậy quên, đánh chết ta cũng không dám muốn!”

“Ừ, cho nên, ngươi vẫn là đừng làm hắn suy nghĩ. Lúc nào muốn ăn ngon cứ đi Vinh vương phủ tìm Dược

Lão. Dược Lão rất thích ngươi, tất nhiên hữu cầu tất ứng. Ví dụ như cá

nướng hoa sen, lá sen gà xông khói, trân châu tuyết nhĩ, túy hương mật

ong.. . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nuốt nuốt

nước miếng, cứ Dung Cảnh nói tên một món ăn, nàng liền nghĩ đến một, lập tức món ăn đến miệng hoàn toàn không có mùi vị, chợt gật đầu, “Ta hiện

tại đã muốn ăn!”

“Nghĩ đến hôm nay ngươi mệt

muốn chết rồi, đoán chừng cũng không còn sức lực đi Vinh vương phủ ăn

cơm, buổi tối ta sẽ bảo Dược Lão đã làm những thức ăn này phái người đưa đến Vân vương phủ cho ngươi, như thế nào?” Dung Cảnh hỏi thăm.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt tất

nhiên đồng ý, chẳng những đồng ý, còn mặt mày hớn hở, sợ Dung Cảnh đổi

ý, vội vàng thừa thắng xông lên, ném đôi đũa trong tay, vươn tay đưa bàn tay nhắm ngay hắn, “Đây cũng là ngươi nói a! Không cho phép đổi ý! Buổi tối ta muốn nhìn thấy những thức ăn này được đưa đến! Vỗ tay thề, người nào đổi ý người đó không là nam nhân!” (

=))

)

“Ừ! Ta nói! Người nào đổi ý

người đó không là nam nhân!” Dung cảnh gật đầu, để đũa xuống, nhẹ nhàng

đánh một chưởng cùng Vân Thiển Nguyệt, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn

tay khiến ánh mắt hắn chợt lóe lên.

“Ừ! Ta nói! Người nào đổi ý người đó

không là nam nhân!” Dung cảnh gật đầu, để đũa xuống, nhẹ nhàng đánh một

chưởng cùng Vân Thiển Nguyệt, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay khiến

ánh mắt hắn chợt lóe lên.

Vân Thiển Nguyệt thu tay

lại, yên lòng cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm, cảm thấy món ăn trước

mặt này cũng ngon hơn rất nhiều. Trước kia nàng cũng không kiêng ăn, cho là có thể ăn no là được, nhưng là hôm nay không nghĩ như vậy rồi, nếu

đã trọng sinh thì phải hưởng thụ, nếu không sống uổng phí một kiếp, muốn hưởng thụ tất cả những gì mà kiếp trước chưa hưởng thụ, tối thiểu nhất ở phương diện ăn uống này không thể bạc đãi chính mình. Có người nào ăn

đồ không ngon chứ?

Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nửa câu cũng nói không ra được.

Dung Cảnh đối với Dạ

Khinh Nhiễm nhíu mày, chậm rãi nói: “Nhiễm Tiểu vương gia, đầu bếp trong phủ ngươi cứ giữ cho Đức thân lão Vương gia đi! Bằng không nếu ngươi

dám đưa đầu bếp của hắn đi tặng người, thời khắc chân của ngươi rời khỏi thân thể của ngươi sẽ không xa nữa.”

Dạ Khinh Nhiễm nhớ tới sự

dũng mãnh của Đức thân lão Vương gia, chép miệng mếu máo, nghĩ đến gia

gia hắn bảo vệ đầu bếp kia, nếu không có đầu bếp kia liền ăn cơm không

vô, lời của Nhược mỹ nhân này nói không sai. Hắn không thể nào phản bác, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, oán hận nói: “Bản Tiểu Vương tìm

khắp thiên hạ, cũng không tin không tìm được một đầu bếp cho tiểu nha

đầu này. Ngươi nhược mỹ nhân lòng dạ hiểm độc này dùng một đầu bếp nhỏ

nhoi tới tính toán nàng!”

“Nếu ngươi có thể đi khắp

thiên hạ có thể tìm được đầu bếp vượt qua được đầu bếp đệ nhất Dược lão, chắc chắn kinh động hoàng thượng và bốn vị lão vương gia cùng với văn

võ đại thần cả triều, dân chúng thiên hạ người người đều biết, như vậy

chúc mừng ngươi, ngươi cùng nàng nhất định sẽ oanh động nổi danh.” Dứt

lời, Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng hỏi thăm, “Ngươi

cảm thấy hưng sư động chúng tìm được đầu bếp cho ngươi, có thể an ổn ở

trong Vân vương phủ của ngươi sao? Hơn nữa, cho dù kia đầu bếp vào Vân

Vương phủ, hắn làm cơm bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, ngươi còn

nuốt trôi không?”

Vân Thiển Nguyệt lập tức

lắc đầu, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Lòng tốt của ngươi ta nhận, mặc dù ta

ăn ngon, còn chưa tự phụ như vậy. Vẫn là thôi đi! Hơn nữa sau này ta

cũng có thời gian đi Vinh vương phủ ăn chực cơm, không phải là hoàng

thượng đã bảo sau đại hội võ trạng nguyên ta đến thượng thư phòng học

cùng đám hoàng tử công chúa sao? Sau đó ta còn phải quản lý cả Vân vương phủ, khẳng định ngày ngày mệt chết, còn muốn chạy đi ăn cũng không chạy nổi a!”

Lúc này sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm mới đẹp lên chút ít, gật đầu, “Vậy thì không tìm nữa!”

“Ừ, đừng tìm!” Vân Thiển

Nguyệt kiên định gật đầu. Nghĩ tới nếu như Dạ Khinh Nhiễm thật sự lao sư động chúng, sợ rằng nàng càng không một ngày lành. Người đầu tiên không buông tha nàng hẳn là Đức thân lão vương gia, sau đó chính là hoàng

thượng. Danh tiếng nàng đủ nổi rồi, tốt nhất là đừng mang theo đuôi nữa.

Dung Cảnh không mở miệng nữa, lại đổi một đôi đũa, tiếp tục từ từ phẩm thực (

đánh giá đồ ăn

).

Nam Lăng Duệ nhìn ba

người, từ Dạ Khinh Nhiễm chuyển tới Vân Thiển Nguyệt, lại từ Vân Thiển

Nguyệt chuyển tới Dung Cảnh, cuối cùng dùng ánh mắt quái dị vô cùng sùng kính nhìn Dung Cảnh, dùng truyền âm nhập mật chỉ một mình Dung Cảnh có

thể nghe được ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cảnh thế tử, nếu trước kia bản

thái tử bội phục ngươi ba phần, hôm nay liền bội phục ngươi mười phần.”

Dung Cảnh đừng đũa, không nhìn Nam Lăng Duệ, giọng nói hời hợt “không dám!”

Da mặt Nam Lăng Duệ run

rẩy, xoạt xoạt cây quạt trong tay kích động, hắn cảm thấy hôm nay tới

Túy Hương lâu thật sự là đúng rồi!

Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân

Thiển Nguyệt ăn ngon, hắn vốn là ăn cơm xong cũng nhịn không được cầm

lấy chiếc đũa, vừa ăn hai miếng chợt nhớ tới cái gì, lập tức hỏi: “Tiểu

nha đầu, hôm nay ngươi ở đại hội võ trạng nguyên là sao vậy?”

“Ừ? Cái gì làm sao?” Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.

“Chính là chuyện ngươi

hướng Hoàng bá bá xin chỉ tứ hôn đó, lúc trở về phủ rồi ta mới nghe nói, hôm nay khắp phố phường đã lan truyền chuyện này.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn

Vân Thiển Nguyệt cau mày, sắc mặt vừa hòa hoãn lại không tốt, nhưng

nhiều hơn là nghi hoặc. Nghĩ sao nàng lại đột nhiên hướng Hoàng bá bá

xin chỉ tứ hôn với Dung Phong chứ! Đây quá là ngoài dự đoán của mọi

người.

“À, ngươi nói cái này a!”

Vân Thiển Nguyệt vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: “Ta cảm thấy Dung Phong rất

tốt, đẹp trai, võ công tốt, mà nhân phẩm nhìn cũng không tệ, cảm thấy gả cho hắn hẳn là rất tốt, cơ hội thế này nếu nắm bắt muộn, nhỡ qua hôm

nay, ngày mai có người tới cửa cầu hôn hắn, ta chẳng phải là hối hận đến đập đầu vào tường?”

“Chính bởi vì như vậy?

Ngươi xem rồi hắn tốt lắm? Xin Hoàng bá bá chỉ tứ hôn?” Dạ Khinh Nhiễm

có chút không thể tiếp nhận, “Ngươi mới gặp mặt hắn sao? Lần đầu tiên

sao? Tại sao có thể qua loa nhận định gả cho hắn tốt lắm như thế?”

“Ngươi chưa nghe nói qua vừa thấy đã yêu sao?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái.

Chân mày Dạ Khinh Nhiễm

vắt thành một cái bánh quai chèo, “Bản Tiểu Vương làm sao lại không nhìn ra hắn tốt ở đâu? Không phải là võ công không tệ sao? Võ công của ta

không tồi a, hắn đẹp trai, ta cũng không tệ a! Sao ngươi không đối với

ta vừa thấy đã yêu?”

Phụt! một miếng măng vừa

tới khóe miệng, Vân Thiển Nguyệt suýt nữa phun ra, nàng nuốt miếng măng

xuống, rốt cục ngừng tay, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, cố sức giải thích: “Cái

vừa thấy đã yêu này cần chú trọng thiên thời địa lợi nhân hoà. Lần đâu

ta gặp ngươi là đang bị Dạ Thiên Khuynh chỉ kiếm muốn giải vào thiên lao hình bộ, lo mạng nhỏ sẽ mất, đâu còn tâm tình gì mà vừa thấy đã yêu? Mà thấy Dung Phong thì khác. Lúc ấy hắn ở trên đài cao đấu võ, tư thế oai

hùng tuấn dật, ta đối với hắn vừa thấy đã yêu không kỳ quái a!”

“Điều này cũng nói xong

thì thôi, nhưng lúc ngươi thấy Nhược mỹ nhân, không có ai cầm kiếm chỉ

vào ngươi, hắn còn đẹp trai hơn Dung Phong, cũng võ công tốt hơn Dung

Phong, sao lúc ấy ngươi lại không đối với hắn vừa thấy đã yêu?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như đang chờ nàng trả lời Dạ Khinh Nhiễm.

Nam Lăng Duệ cũng lập tức

tỉnh táo tinh thần, cây quạt cũng không quạt nữa, không nháy mắt nhìn

Vân Thiển Nguyệt, cũng chờ nàng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác

lời này làm cho da đầu nàng tê dại, chống lại ba luồng ánh mắt, nàng hồi tưởng tình cảnh mới gặp gỡ Dung Cảnh, hồi đó trong đầu chỉ có một câu

thơ “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”, nàng che miệng ho

nhẹ một tiếng, cực kỳ bình tĩnh xem thường nói: “Khi đó hắn do một lão

thái giám đi cùng ra ngoài, mà lại dùng cái ô che khuất mặt, ta chỉ thấy nửa người, ngươi cảm thấy đổi lại là ngươi, có thể có cảm giác gì?”

Dung Cảnh dời đi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn nóc phòng, trong nháy mắt sắc mặt có một tia kỳ lạ chợt lóe lên.

Nam Lăng Duệ nhìn chằm chằm vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục đập đập cây quạt trong tay.

Dạ Khinh Nhiễm nhận được

câu trả lời của Vân Thiển Nguyệt như vậy liền hài lòng rồi, quay đầu

giễu cợt Dung Cảnh một tiếng, cười nhạo nói: “Còn tưởng rằng nữ nhân

thấy ngươi đều không nhấc được chân bất động đây! Thì ra là cũng không

phải là thế.”

Dung Cảnh nhàn nhạt liếc

Dạ Khinh Nhiễm một cái, thờ ơ nói: “Ngươi cho rằng bị nàng vừa thấy đã

yêu có thể là cái chuyện gì tốt chứ? Muốn tài không tài, muốn mạo không

mạo, cầm kỳ thư họa không hiểu, thi từ ca phú sẽ không, châm chức nữ

hồng không tinh, mà tính khí táo bạo, quần áo lụa là không nghe dạy bảo, vô pháp vô thiên, hết ăn lại nằm, hôm nay chút ít võ công múa máy kia

cũng mất rồi, toàn thân không có chỗ nào, nàng như vậy ai muốn?”

Trong lòng Vân Thiển

Nguyệt đột nhiên trợn trắng mắt, giận mà nghĩ nhất định nàng sẽ gả đi ra ngoài, muốn cho hắn xem một chút nàng có người muốn hay không, nhanh

chóng mù mắt chó của hắn.

“Tiểu nha đầu này không

kém như ngươi nói đâu?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt,

thấy mặc dù nàng như không có xương bò lên trên bàn, đôi đũa trong tay

cùng miệng vẫn không ngừng, nhưng bộ dáng này thấy thế nào cũng linh

động xinh đẹp tuyệt trần, còn cảnh đẹp ý vui hơn gấp bao nhiêu lần so

với các tiểu thư khuê các đoan đoan chính chính có nề nếp, hắn không dám gật bừa nói với Dung Cảnh: “Đó là Nhược mỹ nhân ngươi không có ánh mắt

thưởng thức, ta thấy tiểu nha đầu này cũng rất tốt!”

“Trước kia ngươi nhìn Nam Giang đệ nhất mỹ nhân kia cũng là tốt.” Dung Cảnh nói.

Dạ Khinh Nhiễm nghẹn lại,

nhất thời cáu giận, “Bản Tiểu Vương làm sao biết nàng nhìn thì thanh

thuần, lòng dạ lại ác như vậy, nếu sớm biết thế, ngay cả biên giới Nam

cương ta cũng không đặt chân lên.”

“Rõ ràng là thích, còn hết lần này tới lần khác nói như vẻ bị khổ. Chẳng lẽ đây chính là mỹ nhân

khó tiêu thụ trong truyền thuyết? Nghe nói trước kia vị Nam Cương đệ

nhất mỹ nhân kia cứu tính mạng của ngươi.” Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, ánh mắt quét thấy chưởng quỹ bưng hai cái đĩa lá sen gà xông

khói đi tới cửa, hắn nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt vốn đang nhìn Dạ Khinh

Nhiễm, “Lá sen gà xông khói của ngươi tới! Còn nuốt trôi sao?”

“Tự nhiên nuốt trôi!” Ngay lập tức Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía cửa. Trong lòng suy nghĩ thì ra là bắt đầu của Dạ Khinh Nhiễm cùng Nam Giang đệ nhất mỹ nhân

lưỡng tình tương duyệt chính là vì đệ nhất mỹ nhân kia cứu hắn, hắn rất

khó tiêu thụ mỹ nhân a! Chậc chậc, lại là một chuyện xưa mỹ nhân cứu anh hùng, anh hùng bị cảm hóa.

“Lúc đầu ta được nàng cứu

không giả, nhưng là cũng không nhìn một chút là ai làm hại ta, trừ nàng

còn có ai!” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, dường như nhớ tới chuyện

cũ, có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Thì ra là còn là một

chuyện xưa mỹ nữ thiết kế bẫy rập chờ anh hùng chui vào nữa!” Vân Thiển

Nguyệt nghe vậy lẩm bẩm một câu.

Dạ Khinh Nhiễm nhất thời không nghe rõ, mù mịt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu ngươi nói thầm cái gì đây?”

“Ta nói lá sen gà xông

khói tới!” Vân Thiển Nguyệt thấy hai đĩa lá sen gà xông khói trong tay

chưởng quỹ, vô cùng thân thiết, vẫy tay với hắn, “này, ngươi đi nhanh

một chút!”

“Dạ!” Chưởng quỹ kia vội

vàng bưng hai cái đĩa lá sen gà xông khói đi mau hai bước, đi tới đặt

trên bàn trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Quay đầu nhìn Dung Cảnh, cung kính

hỏi, “Thế tử còn có gì phân phó?”

Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi còn muốn ăn cái gì?”

“Không cần! Đủ rồi.” Vân Thiển Nguyệt khoát tay.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, chưởng quỹ ngầm hiểu lui xuống.

“Cái đĩa này cho ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt đưa một đĩa lá sen gà xông khói cho Dạ Khinh Nhiễm. Đặt một đĩa lá sen gà xông khói khác đến trước mặt mình.

Dạ Khinh Nhiễm đưa tay

nhận lấy, lúc này không cần làm bất kỳ đề phòng nào cũng không còn người cầm chiếc đũa đánh rơi cái đĩa trong tay hắn, hắn không khỏi thất vọng

nhìn Dung Cảnh một cái, “Giờ sao ngươi lại cầm chắc đũa rồi?”

“Một lần không phải hai lần, vừa rồi chiếc đũa kia không nghe lời, giờ chiếc đũa này rất nghe lời!” Dung Cảnh nói.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, không hề để ý tới Dung Cảnh nữa.

Nam Lăng Duệ để cây quạt

xuống, nhanh chóng đưa tay giật lấy một đùi gà từ trong đĩa của Dạ Khinh Nhiễm, học bộ dạng cho vào miệng gặm miếng to của Vân Thiển Nguyệt vừa

rồi, gặm hai miếng, cau mày nói: “món này cũng không ngon bằng thức ăn

đầu bếp trong phủ của bản điện hạ làm, Thiển Nguyệt tiểu thư, chừng nào

ngươi đi Nam Lương, bản thái tử sẽ mời ngươi thưởng thức một phen. Đầu

bếp trong phủ ta một món cá lư nước ngọt, thiên hạ độc nhất vô nhị. Mà

cá lư chỉ sinh sống Nam Lương, đường xá xa xôi vận chuyển không đến

Thiên Thánh, cho nên ở Thiên thánh là ăn không được. Cho dù Dược lão

trong phủ Cảnh thế tử biết làm, cũng là người đàn bà khéo cũng khó có

thể thổi cơm khi không có gạo.”

“Ừ, tốt, chờ ngày nào đó

tâm trạng ta vui vẻ chạy đi Nam Lương một chuyến, phải đến phủ ngươi ăn

cá lư nước ngọt kia.” Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu, Nam Lăng Duệ cây củ cải lớn hoa tâm này, nhưng so với Dạ Thiên Khuynh còn khiến người ta thích hơn.

“Cá lư có độc.” Dung Cảnh

nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi thật sự là nên biết chữ đọc sách đàng

hoàng, nếu không bị độc chết sợ là cũng không biết.”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu,

quát Dung Cảnh một tiếng, “Cá lư chỉ hơi độc, nhưng sẽ không lấy mạng

người. Mặc dù ta không đọc sách, gì cũng không hiểu, nhưng cũng biết cái này. Ít nhất không độc bằng miệng ngươi.”

“Ngươi lại chưa ăn cá lư, sao có thể biết miệng ta và cá lư cái nào độc hơn?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt tay run

lên, cái đĩa trong tay suýt nữa rời tay mà nện vào đầu Dung Cảnh. Tên

khốn kiếp này, tên khốn kiếp này. . . . . Hắn đây là đang nói cho người

khác biết nàng đã ăn miệng của hắn rồi? Nàng nhất thời tức giận nhìn

chằm chằm Dung Cảnh, “Ta đã ăn cá lư rồi, làm sao?”

“Nhaa! Không trách được ngươi biết nó độc ít hơn miệng của ta! Thì ra là đã ăn rồi!” Dung Cảnh bừng tỉnh đại ngộ.

Vân Thiển Nguyệt suýt nữa

thở hắt ra một hơi, tức giận đã không đủ để biểu đạt được nỗi hận của

nàng lúc này. Nàng vọt đứng dậy, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, “Ngươi muốn

chết có phải không?”

“Ai, tính tình của ngươi

rất dễ dàng tức giận. Thế này thật sự không tốt, dễ dàng hại sức khỏe.”

Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt tức giận, bất đắc dĩ lắc lắc đầu,

“vừa rồi không phải là ngươi suýt nữa giết ta sao? Đã nói không thể để

cho Duệ thái tử xem miễn phí kịch vui rồi, giờ này ở đây lại thêm một

người đến xem trò vui, ngươi xác định muốn biểu diễn lại tình cảnh vừa

rồi lần nữa ở trước mặt Duệ thái tử và Nhiễm Tiểu vương gia?” Dừng một

chút, lại bổ sung: “Nếu ngươi muốn, ta không có ý kiến!”

“Vừa rồi các ngươi làm gì? Tình cảnh gì? Giấu giếm trò gì?” Quả nhiên Dạ Khinh Nhiễm quan tâm,

nhìn hai người. Cảm thấy trong lời nói của Dung Cảnh có gì đó, mà Vân

Thiển Nguyệt cũng bởi vì những lời này của hắn mà quá mức kích động, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Vừa rồi nha, bản thái tử

vừa lúc bắt được trò hay, ừ, vừa nhìn gần, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt

tiểu thư trăm nghe không bằng gặp mặt a! Khiến bản thái tử bội phục sát

đất.” Nam Lăng Duệ sờ sờ cằm, cười nhìn hai người, cười phóng đãng cực

kỳ gian tà.

Vân Thiển Nguyệt hít sâu

một hơi, lại hít sâu một hơi, mới đè nén được cơn tức giận, hung hăng

trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, ánh mắt cảnh cáo rõ nét, giây lát, nàng quay đầu hướng Nam Lăng Duệ cười một tiếng, cực kỳ ôn nhu, ánh mắt cũng là lạnh lùng sắc bén, “Ngươi tốt nhất quên chuyện vừa rồi đi, nếu

không, ta không ngần ngại bắt ngươi làm mẫu!”

Nam Lăng Duệ lập tức im

bặt. Tình cảnh kia nếu từ Dung Cảnh đổi thành hắn. . . . . . Hắn giật

nảy mình rùng mình một cái.

Vân Thiển Nguyệt lại quay

đầu nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, hướng về phía nàng không hề gì khoát

tay, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cái này còn cần nói sao? Rõ ràng là Nhược

mỹ nhân lòng dạ hiểm độc độc miệng nói lời ác độc, thử hỏi bằng hai

chúng ta – người hắn biết lòng dạ hiểm độc phổi đen tới nói rằng cá lư

chính là không độc bằng miệng của hắn, ngẫm lại sẽ biết, có phải hay

không?”

Dạ Khinh Nhiễm vốn cảm

giác không đúng chỗ nào, dường như hắn đã tới chậm bỏ lỡ cái gì, nhìn

Dung Cảnh một chút, thấy hắn một vẻ thong dong, nhìn lại Vân Thiển

Nguyệt, vẻ mặt nàng không sao cả không cho là đúng, trong lòng suy nghĩ

tiểu nha đầu này mặc dù nhìn dễ bị bắt nạt, nhưng mà thật ra nàng rất dữ dằn, hẳn là không chịu thiệt, loại bỏ nghi ngờ, đồng ý lời của nàng,

gật đầu, “Không sai! Ngươi nói rất đúng. Ta ăn cá lư rồi, đúng là không

độc bằng miệng Nhược mỹ nhân này.”

Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ánh mắt quái dị nhìn hồi lâu, quay đầu, như là không đành lòng nhìn lại.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới

Dạ Khinh Nhiễm đứa trẻ đáng yêu cỡ nào a! Sao lại hết lần này tới lần

khác bị Nam Cương đệ nhất mỹ nhân kia nhanh chân đến trước chứ? Nàng còn có hi vọng đoạt lấy được sao? Ý nghĩ vừa toát ra trong đầu lập tức lại

bị mình dập tắt, ở đại hội võ trạng nguyên để ngừa lão hoàng đế chỉ uyên ương lung tung cho nàng, nàng không cẩn thận nhất thời vọng động hôm

nay trêu chọc Dung Phong, lúc này biết được Dung Cảnh là thúc thúc Dung

Phong, nàng liền đủ nhức đầu rồi, còn đang nghĩ xử lý thế nào đây! Dạ

Khinh Nhiễm cũng đừng có suy nghĩ.

Nhớ tới Dung Phong, Vân Thiển Nguyệt không muốn ăn nữa, nàng để đũa xuống, ỉu xìu nói: “Ta không ăn nữa, trở về phủ!”

“Không ăn nữa? Tiểu nha đầu, đĩa lá sen gà xông khói của ngươi còn chưa động đây!” Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra.

“Ăn no, không muốn ăn,

không ăn nữa. Đều cho ngươi ăn cả!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay,

nói đi là đi, chốc lát cũng không ở lại, bước chân về hướng cửa.

“Ngươi muốn đi bộ về nhà

sao? Chờ ta một chút ta đưa ngươi trở về.” Dung Cảnh cũng đứng lên, chậm rãi bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, bước chân vẫn là không nhanh không chậm theo thói quen của hắn, không chút hoang mang, thong thả tao nhã.

“Vậy ngươi nhanh lên một

chút!” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, hôm nay nàng gây chuyện ồn ào lớn như vậy, cũng không muốn nhìn cả một đường về Vân vương phủ,

vẫn là ngồi xe an toàn hơn.

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, hai người rất nhanh liền ra khỏi cửa phòng, trong nháy mắt đã đi xuống lầu.

Dạ Khinh Nhiễm sững sờ

nhìn hai người rời đi, quay đầu hỏi Nam Lăng Duệ, “Ta không có nói sai

cái gì đi? Sao tiểu nha đầu lại đột nhiên ra vẻ ủ rũ buồn bực?”

Nam Lăng Duệ thu lại tầm

mắt khỏi cửa, lắc lắc chiết phiến, “Nghe nói hôm nay nàng hướng Hoàng

thượng xin chỉ gả cho Dung Phong hoàng thượng chưa có đồng ý, hôm nay

ngươi nhắc đến chuyện đau buồn của nàng đây, tất nhiên trong lòng nàng

không thoải mái. Lúc này đại khái đang nghĩ làm sao để cho hoàng thượng

đồng ý gả cho Dung Phong đây!”

“Như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm

nhướng mày, cau mày nói: “Dung Phong có cái gì tốt? Gặp mặt một lần liền được lòng nàng như thế? Thật không phải hắn không lấy chồng?”

“Này bản thái tử nào biết? Không bằng ngươi đi hỏi Dung Phong. Hỏi một chút hắn có chỗ nào làm cho nàng thay đổi cách nhìn.” Nam Lăng Duệ đứng dậy, bước chân đi ra ngoài, ném lại một câu nói: “Ta muốn đi Vân vương phủ một chuyến, tới Thiên

Thánh nhiều ngày thế này, còn chưa tới chào hỏi Vân lão vương gia đây!

Một mình ngươi từ từ ăn đi!”

Lời còn chưa dứt, người đã đuổi theo Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt xuống lầu rồi.

Dạ Khinh Nhiễm ngồi ở

trước bàn cau mày suy tư, nghĩ nửa ngày sao cũng không nghĩ ra Dung

Phong có chỗ nào khiến tiểu nha đầu kia thuận mắt chứ. Hắn đứng lên,

nghĩ tới Nam Lăng Duệ nói đúng, hôm nay hắn phải đi Vinh vương phủ tìm

Dung Phong để hỏi cho rõ ràng. Cũng không thể do tiểu nha đầu nhất thời

tâm huyết dâng trào liền làm bừa!

Dạ Khinh Nhiễm bước nhanh

đi xuống lầu, dưới lầu sớm không còn bóng dáng Dung Cảnh, Vân Thiển

Nguyệt, Nam Lăng Duệ. Hắn vội vàng đuổi theo ra cửa. Còn chưa đi tới cửa đã bị chưởng quỹ đón đầu gọi lại, “Tiểu vương gia xin dừng bước!”

“Chuyện gì?” Dạ Khinh Nhiễm mặc dù vội, nhưng vẫn dừng bước.

“Bẩm Tiểu vương gia, khi

đi Cảnh thế tử căn dặn, nói người đi ra sau cùng là người thanh toán,

tổng cộng là một ngàn tám trăm mười hai lượng bạc.” Chưởng quỹ khom

người cung kính nói với Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm đưa tay vào sờ trong ngực, trong lòng ngực hắn cứng hơn Nam Lăng Duệ chút ít, nhưng mà chỉ có mười mấy lượng bạc, hắn run lên, sắc mặt biến thành màu đen,

đưa vào tay chưởng quỹ, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước

cho ngươi những thứ này, ta quay về phủ lấy!”

Dứt lời, thân ảnh hắn chợt lóe, bay ra khỏi Túy Hương lâu.

Hoàn Khố Thế Tử Phi
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau