Tên binh sĩ thận trọng chạy ra ngoài, kính mời hoàng thái hậu vào.
Vừa bước vào Ngự thư phòng bước chân của Hoàng Thái Hậu chợt dừng lại cách Hoàng thượng không xa, người liền quan sát sắc mặt của Hoàng thượng, tuy có phần mệt mỏi nhưng tinh thần sảng khoái, thần sắc oai vệ như ngày nào.
Trong lòng Thái Hậu suy đoán Hoàng thượng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra ở Ngự Long Viên.
Nhậm Thái Tuấn vẫy tay ra hiệu cho Quý công công, rót cho hoàng thái hậu một tách trà.
Quý công công cung kính tuân lệnh, ông cẩn thận lấy ra bộ ấm trà Phượng Hoàng Kỳ quý giá, do thợ làm gớm nổi tiếng nhất của Tống quốc dân tặng riêng cho Hoàng thượng dùng.
Hoa văn Phượng hoàng sống động trên ấm và tách trà quả thật độc nhất vô nhị.
Quý công công đích thân pha ra một bình trà thơm ngát, tài nghệ pha trà của Quý công công đứng đầu Tống Quốc.
Hoàng thái hậu nhận lấy tách trà từ trên tay của Quý công công, người tao nhã đưa tách trà chạm hình phượng hòang đến miệng thổi nhẹ, mùi hương thơm ngọt của vị trà bóc lên từ tách trà khiến hoàng thái hậu vô thức gật đầu trong vẻ hài lòng, người nhắm mắt lại thưởng thức mùi hương rồi mới hớp một miếng.
Thái Hậu nhìn Nhậm Thái Tuấn nhé giọng nói.
Nói đến đây Thái Hậu dừng lại một chút, quan sát Hoàng thượng cất giọng thăm dò.
Sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn chợt trở nên tươi tắn hơn, trong ánh mắt lộ rõ tia vui mừng.
Cuối cùng mẫu hậu cũng hết thành kiến đối với Chiêu Dương.
Nhậm Thái Tuấn cười một cách sảng khoái đáp.
đến thỉnh an mẫu hậu, trẫm tin chắc nàng ấy sẽ rất vui.
Nhìn thấy biểu cảm sung sướng trên gương mặt của Hoàng thượng khi nhắc đến Chiêu Quý Phi, Thái Hậu chợt nhận ra một điều.
Trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình Chiêu Dương, không còn chỗ dành riêng cho nữ nhân khác.
Thái Hậu dám khẳng định rằng, Hoàng thượng còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra tại Ngự Long Viên vào giờ phút này.
Suy nghĩ một chút, mặc dù Chiêu Dương là một nữ nhân tâm địa không được lương thiện, không biết nịnh hót nhưng lại một lòng một dạ đối với Hoàng thượng và cả người bên cạnh Hoàng thượng.
Cuối cùng hoàng thái hậu quyết định, người nâng mặt nhìn thẳng vào Hoàng thượng nói.
Nhậm Thái Tuấn trong lòng vui đến khó tả, cuối cùng gánh nặng trong lòng hắn cũng được giải quyết, nghe Thái Hậu nói vậy nụ cười trên khoé môi hắn đột nhiên đông cứng.
Cặp mắt sắc bén nhìn hoàng thái hậu chờ người nói tiếp.
Thái Hậu thật không ngờ, người duy nhất có thể thao túng tâm tình của Hoàng thượng chính là Chiêu Dương, người thở dài giải thích.
Vẻ mặt của hai người vô cùng thận trọng.
Bàn tay đang cầm tách trà của Nhậm Thái Tuấn, run lên theo lời nói của Thái Hậu.
Hắn đã nghi ngờ Chiêu Dương có chuyện giấu hắn.
Từ lúc từ Đa Tình Cốc trở về, hắn luôn có dự cảm nàng đang che giấu điều gì đó.
Nhậm Thái Tuấn đặt mạnh tách trà trên tay xuống bàn trước mặt, khiến những giọt trà quý giá văng ra tứ tung, thắm ướt vài phần tấu chương đang đặt trên bàn bên cạnh.
Hoàng thượng vội vàng đứng lên, không nói lời nào với hoàng thái hậu, sải bước ra ngoài.
Hoàng thái hậu không trách hành vi thất lễ của Hoàng thượng, vì lúc này trong lòng của Thái Hậu cũng muốn Hoàng thượng đến Ngự Long Viên xem Chiêu Dương.
Rốt cuộc Chiêu Dương đã xảy ra chuyện gì?
Tại Ngự Long Viên A Tâm nhìn thấy sức khỏe của Chiêu Dương rất yếu, nàng suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
cách nhưng không biết có giúp được chủ nhân không?
Chiêu Dương ngồi trên giường, toàn thân nàng không còn sức lực dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt nhợt nhạt.
Nàng nhìn A Tâm không nói gì, ánh nhìn của nàng đã nói cho A Tâm biết, chủ nhân đang chờ nàng
nói tiếp.
Thế nhưng trong lúc thuộc hạ truyền chân khí vào thân thể của người, không một ai được quấy rầy, bằng không người và thuộc hạ cả hai sẽ gặp nguy hiểm.
Chiêu Dương suy nghĩ một chút nàng hỏi A Tâm.
A Tâm lắc đầu trong vẻ chắc chắn.
Nghe A Tâm cam đoan Chiêu Dương mới an lòng.
Chiêu Dương và A Tâm ngồi trên giường mặt đối mặt với nhau, hai tay đua ra trước mặt chạm vào nhau.
A Tâm dùng nội công để điều khí cho Chiêu Dương, nàng truyền chân khí trong người mình qua cho Chiêu Dương.
Chỉ có cách này mới có thể chặn được chất độc đa tình lan vào ngủ tạng lục phủ.
Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hối hả của một đám người.
A Thuỷ lo lắng nhìn Chiêu Dương và A Tâm.
Lúc này A Tâm không thể dừng lại, trán nàng vì khẩn trương mà tóat mồ hôi hột.
A Thuỷ nhìn thấy tình hình không ổn, nàng nhìn Xuân Thu.
Xuân Thu nhìn Chiêu Dương lúc này sắc mặt tái xanh, không còn một giọt máu.
Nàng hoảng sợ toàn thân rung lẩy bẩy, miệng lẩm bẩm.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Xuân Thu còn ở đó mà cầu xin thần linh. A Thuỷ tức giận quát lớn.
Xuân Thu giật mình, nàng quýnh quáng chạy ra ngoài.
Xuân Thu hấp tấp chạy nhanh đến cửa chính, bắt gặp Trương Vệ và Mạc Thành nàng bắt ngờ giăng hai tay ra chặn hai người lại.
Mạc Thành và Trương Vệ bất ngờ với hành động của Xuân Thu, hai người không biết Xuân Thu đang định giở trò gì.
Trương Vệ nhíu mày nhìn Xuân Thu.
Xuân Thu nhìn họ bằng ánh mắt sáng quắc, lắc lắc đầu.
Mạc Thành cảm giác có gì đó không ổn, hắn xô mạnh Xuân Thu sang một bên bước nhanh vào bên trong.
Trương Vệ nhìn thấy vậy, lập tức sải bước theo sau Mạc Thành.
Vừa đến cửa phòng ngủ, Trương Vệ hung hăng dùng sức đá văng cánh cửa phòng ra.
Đập vào mắt hai người là một Chiêu Quý Phi xinh đẹp, tuy thần sắc có phần nhợt nhạt nhưng trên người nàng vẫn tỏ ra sự kiêu ngạo khó có ai sánh bằng.
Ánh mắt sắc bén của Chiêu Dương nhìn thẳng vào hai người.
Mạc Thành và Trương Vệ nhìn nhau trong vẻ nghi ngờ, rồi mới quét mắt nhìn xung quanh một vòng.
Trong phòng ngoài Chiêu Dương ra không còn ai.
Mặc dù trong lòng Mạc Thành và Trương Vệ vẫn hoài nghi Chiêu Dương đang giấu diếm bọn họ điều gì đó, nhưng vì không có chứng cớ nên hai người giả vờ không biết.
Trương Vệ cúi người hành lễ.