Đội hỗ trợ đã đến. Họ tủa ra tìm kiếm khắp công viên theo lời Khang Lâm.
Anh cũng chộp lấy chiếc đèn pin từ đồng nghiệp rồi tiếp tục gọi lớn tên Tuyết Nghi.
Cơn mưa nhẹ hạt hơn, nhưng vẫn còn dai dẳng.
Tuyết Nghi cầm cự, cô chỉ còn cách nắp giếng một gang. Cổ, tay và chân mỏi nhừ. Mắt cũng không mở nổi.
Đôi môi Tuyết Nghi mấp máy thêm vài hơi thở, rồi cơ thể lả đi, chìm vào làn nước tối nghịt...
Một giọt nước mắt của ai đó khẽ rơi...
Người của Khang Lâm hô lớn. Anh tiến về phía họ.
Khang Lâm cầm chiếc giày búp bê của Tuyết Nghi trên tay, lòng càng sốt ruột không yên.
Bất chợt! Một cô gái với mái tóc xõa dài đứng ngay trước mặt Khang Lâm khi anh vừa ngẩng lên.
Giật mình, anh liền nhìn xung quanh, mọi người đã tủa đi hết cả, trong tầm mắt giờ chỉ có mình anh và cô gái với bộ dạng đáng sợ. Ánh mắt cô ta nhìn anh, càng không giống với một người bình thường.
Khang Lâm toàn thân đơ cứng, chỉ biết thủ thế, dè chừng...
Cô ta chầm chậm giơ bàn tay lên... Ngón trỏ duỗi, chỉ về phía sau lưng Khang Lâm.
Anh nhìn theo... Ngoảnh lại thì cô gái đã biến mất như một làn khói.
Khang Lâm theo lối đó đã nhanh chóng tìm được cái giếng, có chiếc giày còn lại của Tuyết Nghi đặt ở trên. Anh hô gọi người đến giúp, hy vọng vẫn chưa quá muộn...
( Tác giả:
Chương 11 khá ngắn, vì mình nghĩ ngắt ở đây sẽ hợp lý hơn, để dành chi tiết cho bối cảnh sau được trọn vẹn. Chỉ còn 1 chương nữa thôi T.T Bạn đọc nào có dự đoán cho phần kết thì cùng chia sẻ cho xôm hen ^^ )