Hồn Thuật
Chương 27: Âm thầm một huyền thoại
Nguồn: tangthuvien
Hoàng hôn buông xuống, đoàn thuyền hơn sáu trăm chiến thuyền lớn của nhà Tống từ từ tiến vào khúc sông Đông Kênh. Đầu tiên là đoàn người cá với số lượng hơn ba ngàn đi trước phong tỏa một diện tích sông rộng lớn kéo dài hơn ba km và cách đoàn tàu của quân Tống gần năm km. Đi đầu của đội thuyền là hơn một trăm thuyền chiến tiền phong, tiếp đó là hơn bốn trăm thuyền trung quân. Đi sau cùng là đội vận chuyển lương của thủy quân Tống.
Văn Lục lúc này đứng trên một chiếc thuyền nhỏ sâu trong bãi lau bên phải con sông, bên cạnh là Vân Nhi, Ngọc Thanh và tướng quân Kế Nguyên. Mọi tình huống của cả thủy quân Đại Việt và thủy quân Tống đều nằm trong phạm vi linh thức của hắn. Thủy quân Đại Việt tổng cộng bây giờ là một vạn tám ngàn quân chia đều ra hai bên bờ sông, mỗi bên chín ngàn quân.
Có một điều lạ là chuyến này thủy quân tống không có một sự trợ giúp nào của người tu chân. Có lẽ triều đình nhà Tống chỉ mời được vài người tu chân tới trợ giúp trong mấy vụ thích khách trước thôi. Trong đội thủy quân của Tống Văn Lục cũng phát hiện ra hơn một ngàn người có khí công, chắc là giang hồ Trung Nguyên được triều đình Tống lôi kéo tới. Văn Lục cũng không quan tâm những người này lắm, chiến đấu trong sông nước thì hơn ba ngàn người cá bơi phía trước kia còn nguy hiểm hơn mấy người giang hồ này.
Kế Nguyên tướng quân nãy giờ đứng lặng im bên cạnh Văn Lục bỗng nhiên hỏi. Văn Lục nhìn về phía lòng sông trả lời:
Nghe thấy thế, ánh mắt tướng quân thoáng lóe lên tinh quang, miệng thốt lên:
Văn Lục quay lại nhìn tướng quân thắc mắc: “Tốt cái gì mà tốt? Cái đội người cá đó mà không giải quyết nó sẽ giống như một cái mũi thương đâm thủng phòng tuyến như chơi ấy chứ. Còn nếu đem quân ra tập kích bọn chúng thì đại quân Tống phía sau ồ ạt lên, có ngang quân cũng khó đánh nổi nói gì quân ta chỉ bằng non nửa số lượng quân địch”. Văn Lục đọc nhiều truyện và sách nhưng nói chung thì khâu áp dụng những lý thuyết đó vào thực tiễn thì không phải ai cũng làm được. Hắn cũng không ngoại lệ. Không kìm được thắc mắc Văn Lục quay lại hỏi Kế Nguyên tướng quân.
Kế Nguyên tướng quân vội xua tay:
Văn Lục cũng ngẩn người, vì cái “tính bất ngờ” của tướng quân mà gần hai vạn thủy quân Đại Việt mai phục sâu trong bãi lau sậy hai bên dóng bờ sông nằm im không nhúc nhích trên thuyền. Muỗi đốt cũng chẳng buồn đập. Văn Lục khâm phục không thôi, dựa theo như lời Kế Nguyên nói là thủy quân của ông nếu trong quá trình mai phục thì khi bơi, dao động sóng trong nước cũng không được lớn hơn con cá một kg quẫy đuôi.
Nghe xong Văn Lục cũng há hốc mồm, không tin nổi. “So với người cá còn muốn đỉnh hơn”. Người cá sinh ra hoạt động trong nước chính là bản năng, nhưng con người mà huấn luyện được tới mức đó thì quả là kinh khủng.
Thủy quân của Kế Nguyên tướng quân chia làm hai loại. Một loại là “thượng quân” chuyên đánh trên thuyền, kỹ năng phải tinh thông bắn cung, phóng hỏa, thương thuật, đặc biệt là phải thiện nghệ việc nhảy nhót giữa các thuyền.
Loại quân thứ hai chính là hạ quân, đạo quân này chỉ chiếm một phần ba số thủy quân. Kỹ năng mà đạo quân này phải “cực kỳ” thông thạo là…”nín thở”. Văn Lục mới đầu tới thủy quân nghe tới kỹ năng này cũng cười cười. Hắn cũng chỉ nghĩ những người “đục khoét” thuyền này nín thở chắc khoảng mười hai mươi phút cũng đủ đục mấy cái thuyền rồi.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người trong đội hạ quân này thực hiện kỹ năng nín thở hắn cũng không khỏi trợn tròn mắt. Người đầu tiên ngoi lên mặt nước thở cũng là sau một giờ hai mươi phút sau khi lặn xuống. Còn mấy người ngoi lên sau cùng toàn trên hai giờ cả, thậm trí cái lão đội trưởng của hạ quân này còn thoải mái lượn lờ dưới lòng sông ba giờ mười lăm phút.
Vân Nhi thấy cảnh đó cũng không khỏi tiến lại gần nghiêng nghiêng ngó ngó đội trưởng xem hắn có giấu cái “mang” ở góc nào trên người không. Ngoại trừ trong cái khố không nhìn thấy còn lại đội trưởng nọ như người bình thường … quả là biến thái.
Tướng quân Kế Nguyên nói rằng bọn họ có “thuật kỹ” riêng. Cái gọi là thuật kỹ chính là do mấy lão bất tử cải tạo ra cho người bình thường tu luyện và mỗi “ngành” đều có thuật kỹ riêng do chính những người bình thường đó qua các đời dần dần cải tạo trở thành đỉnh cao.
Lúc này đã nhá nhem tối, thời tiết tháng hai âm lịch, trời khá lạnh. Quả đúng như lời khen của Kế Nguyên tướng quân, đội người cá hơn ba ngàn con đi qua vùng mai phục vẫn không phát hiện ra được điều gì. Vì hai bên sông toàn là lau sậy nên người cá đi lại trong đó rất khó khăn. Chúng chỉ đi vào trong khoảng hơn hai trăm mét là trở ra.
Đợi cho đoàn người cá đi qua, tiếp theo là đội quân tiền phong. Văn Lục linh thức trải ra nói rõ tình huống cho tướng quân, nhưng ông ta vẫn dửng dưng, dáng vẻ như ‘không thèm đánh”, đứng xem cảnh hoàng hôn vậy. Ba người Văn Lục cũng sốt hết cả ruột: “Không lẽ ông này định chiến luôn cái đội thuyền khổng lồ hơn năm trăm thuyền lơn kia hả?”
Dường như chứng thực suy nghĩ của Văn Lục, khi trung đội và thuyền trở lương của thủy quân Tống “dắt” nhau tiến vào vùng mai phục thì Kế Nguyên tướng quân mới cất tiếng:
Văn Lục nghe xong thoáng sửng sốt, tiếp đó hắn dùng linh thức truyền mệnh lệnh cho hai tướng sỹ chỉ huy thủy quân hai bên bờ sông.
“Soạt…soạt…”
Đồng thời cùng một lúc cả thượng và hạ quân đều như những mũi tên bắn ra phía lòng sông. Nhìn thấy những người thuộc “hạ quân” nhảy xuống nước Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng không nhịn được chun cái mũi nhỏ lại. Trời lạnh thế, xem hai nàng quần quần, áo áo vậy mà những người kia nhảy xuống nước đến cái nhíu mày cũng không có.
Văn Lục tò mò quay lại hỏi Kế Nguyên tướng quân:
Tướng quân chỉ hờ hững đáp:
Thổi kèn.
Ách! Vậy chẳng phải đánh động quân địch sao?
Tướng quân cười to:
Văn Lục sửng sốt, tiếp sau gãi gãi đầu ngượng ngùng. “Đúng là đánh bây giờ rồi còn giữ bí mật làm cái quái gì a”. Nếu không có tu thuật truyền âm, quân địch nghe tiếng kèn thì cũng chỉ chuẩn bị được mấy phút là cùng, chẳng ảnh hưởng gì đến tính bất ngờ cả. truyện copy từ
Lúc này khoảng sáu bảy giờ, trời đã tối hẳn.
Đội thuyền trung quân của nhà Tống trải dài hơn một km đang lặng lẽ tiến về phía trước. Chỉ huy đội quân Dương Tùng Tiên đang trên chiếc thuyền lớn nhất nhíu mày nhìn bản đồ. Xung quanh chiếc thuyền chỉ huy là vài chục chiến thuyền quây lại như “quần tinh ủng nguyệt”. Từ lúc tiến vào cửa sông tới nay đoàn thuyền không gặp phải một trắc trở nào, chính vì không gặp điều gì ngoài ý muốn nên Dương Tùng Tiên mới đâm ra lo lắng. Làm gì có chuyện dễ dàng xông tới tận nhà người ta như vậy? Không lẽ đội quân bộ binh đã tiêu diệt hết đội quân chủ lực của Đại Việt rồi nên thủy quân sợ hãi trốn mất.
Đang mải suy nghĩ bỗng nhiên bên ngoài có một binh lính hô to:
Dương Tùng Tiễn giận dữ:
Dương Tùng Tiễn vội ra khoang thuyền. Chỉ thấy bên sông những ảnh lửa sáng trưng đang lao vù vù về phía đoàn thuyền. Thấy thế Dương Tùng Tiễn không kinh sợ mà lại vui vẻ, khinh thường hừ một tiếng;
Văn Lục linh thức nghe thấy Dương Tùng Tiên nói thế thì cũng sửng sốt: “Hóa ra tình báo của lão này cũng không phải bỏ đi, lão cũng biết thủy quân của Đại Việt ta chỉ có gần hai vạn quân nên không để trong mắt đây mà”
Sau vài phút bối rối, thuyền chiến hai bên cánh của nhà Tống bắt đầu bắn tên phản công. Chỉ thấy ánh lửa hai bên dóng lau sậy ít dần ít dần, thủy quân Tống sỹ khí đại trấn, hò reo truy đuổi.
Dương Tùng Tiên vẻ mặt khinh thường nói:
Đang đắc ý thì hắn bỗng thấy phía sau đoàn thuyền bỗng nhiên bừng lên cháy hừng hực. Tiếp đó là những tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng cả đoạn sông. Dương Tùng Tiên đang không biết sảy ra chuyện gì thì thấy một bóng ảnh vọt tới, khinh không thuộc hạng nhất lưu trên giang hồ. Người nọ chưa tới đã vội hô lớn:
Dương Tùng Tiên gào lên:
Dương Tùng Tiên gấp rút ra lệnh làm cho đội thuyền chiến luống cuống một hồi. Thuyền lớn đang xếp hàng đi theo một chiều, không phải bảo quay đầu là quay đầu được.
Văn Lục mỉm cười giơ ngón tay cái về phía Kế Nguyên tướng quân:
Kế Nguyên tướng quân cười cười: