Hàn Dương Phong nhìn Khải Minh Kiệt, cả hai người cùng chung một suy nghĩ đó là lật đổ Mộ Quân Phong.
Hai người không cần mất tâm sức, là Tống Nguyệt Như tự tìm đến họ, xem ra ông trời cũng không muốn Mộ Quân Phong sống an nhàn nữa.
Hàn Dương Phong, Khải Minh Kiệt, Tống Nguyệt Như cùng chung một kẻ thù.
Ngay cả Triệu Gia cũng chung một kẻ thù nhưng họ lại không biết.
” Khải Minh Kiệt nói
Vả lại Mộ Thị của anh ta cần em, nếu như giam giữ em thì chẳng phải Mộ Thị sẽ tụt dốc không phanh sao? Hôm nay được đến đây, đối với em là cơ hội nghìn năm có một.
Giống như cơ hội nghìn năm có một của dân tộc Việt Nam vậy.
Câu nói lịch sử đáng giá ngàn vàng " Pháp Nhật bắn nhau và cơ hội của chúng ta " em cũng đã nắm được cơ hội đó.
” Tống Nguyệt Như
Phong, mày không nói gì à.
” Khải Minh Kiệt quay sang nhìn Hàn Dương Phong
Cô muốn màn kịch như thế nào, triển khai xem.
” Hàn Dương Phong đáp
Chỉ cần diễn cái cảnh bắt người về Vương Long bang, em trước khi có học qua diễn xuất.
Khẳng định Mộ Quân Phong sẽ tin đó là thật.
” Tống Nguyệt Như
”
Khải Minh Kiệt gật đầu, anh gọi số thuộc hạ ở Vương Long bang đến Hàn Thị.
Hàn Dương Phong thấy vở kịch này cũng không quá tệ, anh không có ý kiến, cứ làm như vậy đi.
Một lát sau, người của Vương Long bang đã đến.
Khải Minh Kiệt nói với họ, vở kịch được bắt đầu.
Tống Nguyệt Như và người của Vương Long bang diễn như thật, người Hàn Thị nhìn thấy cũng thấy thương thay cho Tống Nguyệt Như.
Khải Minh Kiệt khỏi cần phải nói, anh chỉ đi theo sau họ.
Tống Nguyệt Như được đưa về Vương Long bang, cô ta được sắp xếp ở trong một căn phòng và tất nhiên người của Mộ Quân Phong không thể bén mảng đến đây.
Ngoài mặt Tống Nguyệt Như bị giam giữ ở Vương Long bang nhưng sâu bên trong là kế hoạch đạp đổ Mộ Quân Phong của ba người.
Khải Minh Kiệt được cái nhìn khác về Tống Nguyệt Như nhưng anh vẫn không tin cô ta lắm, ánh mắt nghi hoặc nhìn.
Anh có thể hỏi người của mình mà, là trợ lý thân cận của Mộ Quân Phong đó.
”
“ Cô biết đó là người của Vương Long bang? ”
“ Tất nhiên là em biết, chính em và anh ta đã hợp tác.
Vì vậy, em có lý do chính đáng để đến đây được và em nghĩ rằng, Mộ Quân Phong không thể đến bắt em về được.
”
Khải Minh Kiệt suy tư, nghĩ về tất cả những gì Tống Nguyệt Như đã nói.
Khi có chung một kẻ thù, dù không thích nhau, vẫn nghiễm nhiên trở thành bạn.
”
”
Khải Minh Kiệt nói xong liền rời đi, một phần của kế hoạch coi như đã thành công.
Tống Nguyệt Như bây giờ mới được gọi là tự do, không gò bó.
Từng ấy năm sống ở Anh Quốc cùng Mộ Quân Phong, chịu sự gò bó, khống chế.
Nếu có cơ hội sống thì tiếp tục sống, còn không thì xuống đó ở bên cạnh ba mẹ.
Cuộc đời này, không hối tiếc điều gì cả.
”
Tống Nguyệt Như nằm xuống chiếc giường nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon.
Đúng như Tống Nguyệt Như dự đoán, Mộ Quân Phong ở bên kia tức giận đùng đùng, đập phá đồ đạc, dù thuộc hạ có khuyên ngăn cũng vô dụng.
Hắn không thấy Tống Nguyệt Như quay về liền biết có chuyện không hay.
”
Cô ta ngu ngốc rồi hay sao? ” Mộ Quân Phong tức giận, nghiến răng ken két
”
Chạm vào là chết, chờ thời cơ, tôi sẽ nghĩ cách.
”
Mộ Quân Phong mặc dù rất tức giận nhưng không thể manh động, hắn biết rõ thủ lĩnh của Vương Long bang là ai, phải chờ đúng thời cơ để hành động, không thể nóng vội.
Nhưng Mộ Quân Phong không biết, Tống Nguyệt Như đã nắm thóp mọi bí mật của hắn và trợ lý bên cạnh hắn, ngày ngày âm thầm báo tin cho Khải Minh Kiệt..