Đợi Hà lão đại ngưng cười, Thiên Hà mới nói:
Có một chuyện ta nghĩ mãi mà không thông, xin nhờ Hà huynh chỉ giáo?
Được, huynh cứ nói.
Thiên Hà ngập ngừng nói:
Hà lão đại hỏi:
Thiên Hà gật đầu:
Hà lão đại kinh ngạc:
Hắn lẩm bẩm “Ta thấy hai người tình cảm không hề giả a”
Thiên Hà đương nhiên là nghe thấy y lẩm bẩm, phì cười,
Hà lão đại bất giác ồ một tiếng, hóa ra Tiêu Thiên Hà không đơn giản như hắn nghĩ, tâm tư thâm trầm, suýt chút nữa chính hắn cũng bị một màn diễn si tình kia lừa rồi, rốt cuộc hắn đối với Dương Tuyết Vân là thật hay là giả đây. Nhưng chuyện đó có liên quan gì mà khiến hắn cứ rối rắm chứ, việc hắn cần quan tâm là kẻ cầm đầu này rốt cục là ai.
Thiên Hà bất giác thở dài, sắc mặt không được tốt lắm, hiển nhiên còn bị một màn trong rừng kia ảnh hưởng.
Hà lão đại nghe Thiên Hà nhắc tới mấy chữ Trương Thiếu Vũ thì sắc mặt trắng bệch, hũ rượu trên tay rớt xuống bể tan tành.
Không thể nào? Không thể nào là hắn được…
Hà Minh Chủ, có chuyện gì sao?
Hà lão đại lắp bắp:
Ngươi… ngươi vừa nói là… Trương Thiếu Vũ…
Phải. Minh Chủ có quen với hắn sao?
“Hóa ra chính là hắn sao? Ha ha ha, có nằm mơ ta cũng không thể ngờ được Thiếu Chủ lại chính là hắn. Uổng công tìm kiếm bao lâu nay thì ra hắn đang ở ngay cạnh ta. Không trách hắn lại hiểu ta đến thế. Nhưng lần này huynh thua ta rồi Thiếu vũ ạ.”
Hà lão đại nhìn ra mặt hồ không đáp. Trong đầu y, mọi chuyện cứ rối tung hết lên.
“Ta ư? Ta có sao không à? Thì ra mọi chuyện lại là như vậy. Thiếu Vũ, chúng ta có nhiều ân oán với nhau quá. Nhưng tất cả sắp kết thúc rồi, Thiếu Vũ chúng ta cùng đánh nước cờ cuối. Lần này ta quyết không nhân nhượng đâu.”
Thiên Hà gật đầu.
Thiên Hà cười khổ:
Hà lão đại liếc nhìn Thiên Hà một cái rồi ung dung ngồi xuống thuyền, rót rượu uống.
Thiên Hà bưng chén rượu uống cạn. Hà lão đại cũng khẳng khái uống cạn chén rượu trong tay, rồi nói:
Tiêu Thiên Hà nghe tới mấy chữ Vạn độc tà nhân thì máu nóng trong người xông
lên, không thể kiềm chế hỏi dồn:
Hà lão đại lắc đầu nói:
Thiên Hà kinh ngạc hỏi:
-Đều là do một người làm, nhưng không phải là Phong Di Lăng. Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, cách đây mười năm sư phụ ta từng gặp Phong tiền bối, lúc đó Phong tiền bối đã là một phế nhân sống lay lắt qua ngày tại một ngôi miếu hoang ngoài thành Hàng Châu. Sư phụ ta thấy thương tình nên đưa về Thiên Sơn ẩn dật. Bao nhiêu năm qua hắn vẫn ở tại Thiên Sơn chưa rời đi một bước…
Thiên Hà vô cùng kinh ngạc:
Hà lão đại cười khổ:
Không đơn giản như thế. Sư phụ ta muốn điều tra rõ chân tướng của kẻ đó. Tại sao hắn lại mạo danh Phong tiền bối chứ không phải ai khác? Hắn đang có âm mưu gì? Nhưng tiếc rằng chưa thể điều tra được gì.
Còn Trương Thiếu Vũ, huynh xem ra rất thân thuộc với hắn?
Chắc Tiêu huynh có nghe chuyện về Phi Ưng Giáo chứ?
Thiên Hà gật đầu:
Ma giáo đã bị võ lâm hào kiệt tiêu diệt gần hai muơi năm trước…
Đúng. Chỉ tiếc là họ còn để sót một vài người, Trương Thiếu Vũ là một trong số đó. Y chính là con trai của Trương Thanh Long, giáo chủ ma giáo. Tất cả những chuyện thị phi gần đây đều do một tay y sắp đặt.
Lần này thì Thiên Hà hoàn toàn bị dọa cho ngốc lăng, chàng không ngờ Trương Thiếu Vũ lại có bản lĩnh tới như vậy, một tay xoay chuyển cả giang hồ.
Hà lão đại buông lửng một câu:
-Hắn không chỉ giỏi giấu mình mà ngay cả võ công cũng giấu thật khéo, ta ở gần hắn lâu như thế mà không hề nhận ra. Nếu đúng như Hà Minh chủ nhận xét thì ta có thể khẳng định hiện nay trong võ lâm chỉ có ba thế lực. Một là Bạch đạo, thứ đến là Hắc đạo, thế lực còn lại chính là hậu nhân của Phi Ưng Giáo. Phong Di Lăng, Thiếu Chủ hay những kẻ bí ẩn thường xuất hiện rất đúng lúc đều là do một mình Trương Thiếu Vũ tạo nên…
Hà lão đại nhướng mày suy nghĩ rồi đáp:
Tiêu huynh nói đúng nhưng không hẳn vậy. Hắc Bạch đạo giờ chẳng phải đi cùng đuờng sao. Chúng ta chỉ đối phó với Phi Ưng Giáo mà thôi.
Bây giờ đã biết chân tướng kẻ chủ mưu, chỉ cần chúng ta hợp tác giết chết Trương Thiếu Vũ thì Phi Ưng Giáo sẽ như rắn mất đầu, hậu họa của võ lâm vì thế cũng được giải trừ.
Hà lão đại lắc đầu nói:
Hà lão đại vớ lấy bình rượu rót đầy chén. Hắn nhìn chén rượu sóng sánh dưới trăng nói:
Thiên Hà trầm ngâm đáp:
Hà lão đại cười nhạt:
Hắn thở dài nghĩ tới những việc Trương Thiếu Vũ đã làm và những việc mà hắn đang làm, có gì là khác nhau chứ. Đều là giết người cả thôi. Hắn nghĩ ngợi mông lung rồi nói:
Ta phải gặp con người này một lần mới được. Hy vọng ta có thể khuyên y từ bỏ dã tâm.
Nếu thế tại hạ sẽ sát cánh bên Hà Minh Chủ tới cùng.
Hà lão đại mỉm cười gật đầu:
Hà lão đại cúi xuống nhặt bông sen hoa Thiên Hà hái ban nãy, đóa hoa sen trong tay y từ từ nở ra, hương sen phảng phất đưa lên mũi. Giọng y mông lung, xa thẳm:
Thiên Hà chau mày nói:
Hà lão đại hờ hững đáp:
Hà lão đại lúc này lấy lại vẻ lạnh lùng cố hữu nói:
Chúng ta cùng cạn chung này, trong trận chiến ngày mai biết ai còn ai mất, đêm nay cứ uống một trận cho thống khoái đi.
Hà huynh không có lòng tin là chúng ta sẽ thắng sao?
Hà lão đại nhìn dòng nước trong xanh, lấp lánh ánh trăng mông lung nói:
Thiên Hà giật mình:
Hà lão đại bình thản nói:
Thiên Hà liền đáp:
Hà lão đại cười lớn:
Thiên Hà gượng cười bưng hũ rượu uống một hơi dài, hà một tiếng sảng khoái rồi nói:
Hà lão đại cười đáp:
Không ai cấm huynh ngủ cả. Nếu muốn ngủ thì cứ ngủ đi.
Huynh không nhân lúc ta ngủ mà đi lập công một mình đấy chứ?
Huynh yên tâm. Ta đánh không lại tên họ Trương ấy nên đâu có dại mà đi nạp mạng chứ. Hắn ta đối với huynh có phần nương tay chứ còn ta, hắn mà gặp thì sẽ một kiếm hạ sát liền.
Thiên Hà mỉm cười rồi gối đầu lên tay lim dim ngủ.
Chàng muốn lấy lại sự thư giãn, bình tĩnh vốn có bởi có thư giãn thì mới minh mẫn, sáng suốt được. Căng thẳng, hồi hộp chỉ càng mau chết hơn thôi.
Ngày mai chàng có thể đối đầu với kẻ đã mạo danh Phong Di Lăng gây sóng gió trên giang hồ, kẻ đã sát hại nghĩa huynh chàng. Chàng nhất định sẽ báo thù cho họ. Muốn vậy chàng phải nghĩ ngơi dưỡng sức. Chàng tập trung vào hơi thở của mình, gác bỏ lại mọi thứ thế là lập tức có thể ngủ liền một mạch.
Hà lão đại ngây người nhìn chàng ngủ, hắn thoáng cười một chốc.
Thiên Hà đã ngủ say, trong giấc mơ chàng vẫn luôn miệng gọi tên Tuyết Vân, vẻ mặt lúc thì đau khổ, lúc vụt hạnh phúc. Hà lão đại thở dài “Người đã chết rồi, Tuyết Vân đã chết rồi ngươi còn gọi mà làm gì? Hãy quên nàng ta đi!”
Hắn ngồi tựa vào mạn thuyền điều tiết chân khí, vừa tranh thủ nhắm mắt lại, hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ hắn cần được nghĩ ngơi. Gió nhè nhẹ lùa vào ru cho hắn ngủ!