Nguyệt Y lấy trong người ra một tờ giấy khá nhàu nát.
Mở ra bên trong nội dung là bức thư từ thê.
Nàng ta kỳ lạ lắm, xem nó như báu vật, lúc nào nhớ thì lấy ra xem.
Vì nó là thứ duy nhất mà trượng phu của nàng ta để lại.
Từng nét chữ ấy vẫn còn hơi ấm đâu đây.
Vừa lúc đó tiếng gõ cửa phòng bên ngoài vang lên.
Nghe tiếng của Mạc Chu, Nguyệt Y vội vàng lấy tay lau nước mắt rồi cố xuống giường để ra mở cửa cho Mạc Chu.
Nhưng chân vẫn chưa có sức, vừa vội vàng bước xuống giường là đã ngã khụy xuống đất.
Rầm…
Đứng bên ngoài nghe tiếng động lớn Mạc Chu lo lắng.
Lúc nãy nhìn thấy Yên cô ở dưới bếp, như vậy trong phòng chỉ còn một mình Nguyệt Y.
Nghe được tiếng động lớn như này làm cho Mạc Chu bán tín bán nghi, chẳng lẽ là tên che mặt hôm qua đã lẻn vào được nha môn đang uy hiếp Nguyệt Y bên trong.
Mạc Chu không suy nghĩ nữa.
Chàng ta liền đẩy mạnh cửa miệng nói lớn:
Cánh cửa vừa bật ra trước mắt Mạc Chu là hình dáng Nguyệt Y đang ngã xuống đất, gương mặt trắng bệch, tay cũng trầy xước nhiều nơi.
Mạc Chu lo lắng liền nhanh chân tiến lại gần Nguyệt Y.
Nguyệt Y lắc đầu, ánh mắt ngại ngùng giọng ấp úng nói:
Mạc Chu vội vã vừa đỡ, vừa bồng Nguyệt Y lên.
Cử chỉ này càng làm Nguyệt Y ngại ngùng hơn, khoảng cách giữa hai người giờ đây quá ngắn, khiến cho nàng ta không quen.
Còn Mạc Chu thì chẳng hiểu sao lại hành động "tay nhanh hơn não" như thế này.
Hiếm thấy chàng ta bồng bế nữ nhân nào.
Chắc đây là lần đầu tiếp xúc gần như thế.
Trái tim ngài ấy cũng vì vậy mà đập liên hồi.
Đặt Nguyệt Y ngồi lại xuống giường mà hai cánh tay Mạc Chu có vẻ lưu luyến lắm.
Chàng ta phát hiện bản thân hình như không bài xích Nguyệt Y.
Chỉ là cảm thấy da thịt nữ nhi sao mà mềm mại dễ chịu như thế.
Nguyệt Y ngại ngùng, người hơi co lại, cố giữ khoảng cách với Mạc Chu rồi nói:
Mạc Chu nhanh chóng thúc đẩy tâm trí bản thân tỉnh táo lại.
Ngài ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Nguyệt Y rồi nói:
Vậy mà vẫn gõ cửa đứng chờ bên ngoài.
Nói rồi Mạc Chu lại chăm chú nhìn Nguyệt Y.
Ánh nhìn làm cho Nguyệt Y thêm ngại ngùng, nàng ta cúi đầu cố tình tránh ánh mắt của Mạc Chu, giọng nhỏ lại nói:
Mạc Chu lắc đầu, miệng khẽ cười rồi nói:
Lần này nguy hiểm quá, sau này đừng đi điều tra như vậy nữa.
Nhắc đến việc điều tra Nguyệt Y liền nói:
Tất cả những biểu hiện này là chứng bệnh kích cơ do lạm dụng một số thuốc cường dương kiện thể mà ra.
Mạc Chu nghe như vậy trong lòng khá bất ngờ:
Nguyệt Y gật đầu, đúng là thời đại này người ta gọi là xuân dược.
Vừa lúc đó một nha sai từ bên ngoài đi vào, nha sai cúi đầu bẩm báo:
Cả hai đang đợi đại nhân bên ngoài.
Mạc Chu quay về hướng nha sai rồi nói:
Ngươi ra ngoài trước đi.
Nha sai sau khi bẩm báo xong thì cúi đầu chào rồi rời đi.
Mạc Chu vốn định là đến thăm Nguyệt Y trò chuyện thêm một lát nhưng giờ thì công vụ bên mình nên không thể ở lại lâu, đành ngậm ngùi nói:
Nguyệt Y nghe vậy thì vội hỏi:
Mạc Chu gật đầu rồi nói:
Nguyệt Y nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói:
Mạc Chu lo lắng nhìn Nguyệt Y rồi nói:
Nguyệt Y cố cử động tay chân tỏ ra mình ổn để Mạc Chu yên tâm rồi nói:
Nguyệt Y đã cắt một đoạn gân mạch trên cánh tay của kẻ hắc y này, làm cho huyết mạch tụ lại dưới da cao, gây thêm áp lực cho chứng kích cơ.
Khiến người này khó mà kiểm soát được cơn cuồng bạo bộc phát của bản thân gây có thể nguy hiểm cho đại nhân..