Vừa lúc này Hiểu Ninh từ bên ngoài chạy về nha môn, gương mặt có vẻ rất hốt hoảng.
Vừa nói Hiểu Ninh vừa thở gấp, tiếng ngắt quãng không rõ lời.
Lãm Ngọc đứng bên cạnh đỡ lấy Hiểu Ninh rồi hỏi:
Hiểu Ninh cố thở điều để nói ra chuyện lớn:
Ở… Ở bên ngoài cấm quân đang phong tỏa hết các cổng ra vào trong thành… Người… Người của Bạch toàn bộ điều bị áp giải đến Hình Bộ.
Cáo thị khắp nơi dán thông báo truy nã Nguyệt… Nguyệt Y phải bắt bằng được nàng ta.
Mạc Chu nghe như vậy liền đứng bật dậy nói:
Hiểu Ninh đáp lời:
Mạc Chu quay sang nhìn Lãm Ngọc như muốn hỏi Lãm Ngọc điều gì:
Lãm Ngọc nét mặt căng thẳng không biết phải trả lời Mạc Chu thế nào.
Để ta trở về hỏi rõ lại hoàng huynh.
Hiểu Ninh chen lời nói:
Yên cô đứng ở góc giường của Nguyệt Y bà ta nghe vậy thì vội vã đỡ lấy Nguyệt Y ngồi dậy, giọng cố gọi Nguyệt Y:
Mạc Chu tiến lại gần Yên cô rồi nói:
Nguyệt Y bây giờ sức khỏe rất yếu không thể di chuyển được.
Yên cô biết là vậy nhưng bà ta không thể để Nguyệt Y bị bắt đi như vậy.
Nước mắt Yên cô rơi ra, bà ta quỳ xuống cầu tình với Mạc Chu và Lãm Ngọc.
Tiểu thư sẽ chết mất, tôi cầu xin các vị, xin hãy cứu tiểu thư… Tôi cầu xin các vị.
Vừa nói Yên cô vừa nức nở dập đầu cầu xin Mạc Chu, Lãm Ngọc và cả Hiểu Ninh.
Hiểu Ninh thấy như thế vội bước đến đỡ lấy Yên cô đứng lên rồi nói:
Tiếng của sai nha ở Kinh Minh môn từ bên ngoài vội vã chạy vào báo tin.
Lãm Ngọc quay sang nhìn Mạc Chu một cái rồi nói:
Nói rồi Lãm Ngọc nhanh chân bước đi.
Mạc Chu lúc này quay sang nhìn Hiểu Ninh rồi nói:
Hiểu Ninh chơi thân với Mạc Chu từ nhỏ đến lớn, nàng ta đến Mạc gia không ít lần.
Đúng là phía sau có một ngôi miếu bỏ trống.
Hiểu Ninh gật đầu rồi nói:
Mạc Chu nói tiếp:
Bên trong miếu có tượng phật lớn, dưới chân tượng có một đường hầm thông ra rừng trúc bên ngoài kinh thành.
Cả ba người tạm thời ở ngôi nhà tranh đó chờ ta và Lãm Ngọc đừng đi đâu hết.
Hiểu Ninh gật đầu rồi vội vã cùng Yên cô đỡ Nguyệt Y lặng lẽ đi theo con đường mòn bên hông cửa sau của nha môn.
Đường mòn này nhỏ hẹp ngoại nằm khuất sâu dọc theo nha môn ít người lui tới.
Bên ngoài cấm quân thấy Lãm Ngọc thì dè chừng, không dám manh động tìm người.
Có thể kéo thêm được một ít thời gian cho Nguyệt Y Hiểu Ninh và Yên cô trốn thoát.
Tương Kỳ mãnh tướng dưới trướng của Hiên Đế bất đắc dĩ phải lấy lệnh bài của Vua ra ban chỉ thì mới có thể lục soát phủ vượt được sự ngăn cản của Lãm Ngọc.
Lãm Ngọc và Mạc Chu nhìn thấy lệnh bài như thấy Vua đành phải để cho Tương Kỳ cùng cấm quân lục soát.
Cả nha môn như náo loạn hết cả lên.
Cấm quân lục soát không chừa một góc nào.
Cả chuồng gà cũng bị soát tung lên.
Nhưng không tìm được Nguyệt Y.
Tương Kỳ đành quay trở về bẩm báo lại sự việc cho Hiên Đế.
Tại Phật Quang Tự đêm hôm đó.
Hiên Đế ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm Lãm Ngọc nói:
Lãm Ngọc ánh mắt kiên định nhất quyết không chịu nói ra Nguyệt Y ở đâu đáp lời của Hiên Đế lại:
Hiên Đế tức giận nói:
Lãm Ngọc nhìn Hiên Đế gương mặt vô cùng thất vọng nói:
Vì huynh chịu một xích của thích khách rồi, cả người bị nội thương thổ huyết ra máu.
Vì để giữ tinh thần tỉnh táo tỉ ấy đã liều mạng ăn cỏ Tuyết Thủy khiến cho huyết mạch nghịch chuyển bây giờ sống chết chưa rõ.