Một tên đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông môn nói với Cơ Huyền Tử:
Cơ Huyền Tử nhàn nhạt nói:
Tên này mồm mép nói:
Cơ Huyền Tử cười nhạt nói:
Tên này á khẩu nói:
Cơ Huyền Tử cắt ngang lời hắn nói:
Tên Lâm Phong hậm hực đi ra ngoài, trong lòng âm thầm chửi rủa.
“Mẹ kiếp, một lũ súc vật, hừ, rồi cũng có một ngày ta dẫm các ngươi ở dưới chân”
Cơ Huyền Tử nhìn theo bóng lưng Lâm Phong đang rời đi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm.
“Đúng là thứ ngu xuẩn!”
Về chuyện của Tần Vũ, Cơ Huyền Tử lý nào lại không nắm rõ, nhưng việc gì hắn phải sinh sự với Tần Vũ cơ chứ.
Ngược lại, hắn còn phải tranh thủ hảo cảm của Tần Vũ, có được sự ủng hộ của Tần thế gia, cơ hội ngồi lên chức vị tông chủ của hắn liền tăng thêm một bậc.
Hắn theo sư phụ từ nhỏ, liền hiểu rõ một điều, bất cứ vị thiếu tông chủ nào đưa ra lợi ích hứa hẹn đủ lớn để thế gia phụ thuộc động tâm, thì người đó liền sẽ được ủng hộ nhiều hơn, khả năng tranh đoạt chức vị tông chủ thượng cổ Thanh Vân tông môn cũng cao hơn.
Hơn nữa, tên Tần Vũ rất hiểu chuyện, trước khi mang người rời đi, cũng đã cho thủ hạ đến thông tri cho hắn một tiếng, kèm theo một chút lễ lộc.
Chính bởi vì hắn hành sự như vậy, cho dù Cơ Huyền Tử có muốn bắt bẻ hắn cũng không thể.
Cơ Huyền Tử nhìn bầu trời xa xăm, dùng ánh mắt khinh thường đám đệ tử đang chạy qua chạy lại trước mặt, tầm mắt của hắn khác với bọn họ, bầu trời của hắn cũng khác với bọn họ, làm sao bọn họ hiểu được suy nghĩ và tâm tư của hắn được chứ.
Đang miên man suy nghĩ thì Tần Vũ đã đi tới, bây giờ cũng đã là xế chiều, nhìn Tần Vũ trên mặt đắc ý như vậy, hẳn là thu hoạch không nhỏ, Cơ Huyền Tử vui vẻ tiến đến, nói với Tần Vũ:
Tần Vũ vui vẻ nói:
Cơ Huyền Tử vui vẻ híp mắt nói:
“Tên này quả thật là hiểu chuyện!”
Tần Vũ đã cấp cho hắn mặt mũi như vậy, hắn cũng không có lý do gì để khó dễ Tần Vũ, hắn thuận miệng nói:
Tần Vũ vỗ ngực hào sảng nói:
Nói rồi Tần Vũ mang theo thủ hạ phối hợp cùng với đệ tử trong tông môn bắt tay vào bố trí trận pháp, qua hơn một canh giờ hắn mới làm xong, lúc này Tần Vũ đến trước mặt Cơ Huyền Tử cung kính nói:
Tần Vũ đang cấp cho Cơ Huyền Tử mặt mũi và uy vọng trước mặt các đệ tử trong tông môn, đổi lại, Cơ Huyền Tử này cũng rất hiểu chuyện, để cho Tần Vũ thoải mái hành động, hai bên có qua có lại.
Tên họ Cơ nhìn đệ tử xung quanh đang sùng bái nhìn hắn, cực kỳ vui vẻ nói:
Tần Vũ và Cơ Huyền Tử nói chuyện với nhau vài câu rồi rời đi, tìm chỗ nghỉ ngơi.
Đệ tử Tần thế gia ở thượng cổ Thanh Vân tông môn đều lấy Tần Vũ làm trọng tâm, đi theo hắn đến một góc bên trong đại trận hạ trại nghỉ ngơi, đa số người ở đây đều là thủ hạ của Tần Vũ, còn lại là nhất mạch của phụ thân hắn, cực kỳ đáng tin.
Tố Tố có chút bực bội nói với Tần Vũ:
Tần Vũ xoa xoa đầu nàng cười cười nói:
Tố Tố theo hai vị lão thái tổ tu luyện một mạch từ nhỏ đến lớn, nên suy nghĩ của nàng vẫn còn trẻ con.
Nhưng Cơ Huyền Tử và Tần Vũ lại khác, cả hai đều là những người từng trải, hơn nữa, ánh mắt và tâm cơ bọn họ rất cao, nên có những thứ người ngoài nhìn như vậy nhưng bên trong lại không phải như vậy.
Tỷ như bên ngoài bọn họ đều thấy Tần Vũ đang dưới thế Cơ Huyền Tử, nhưng bên trong lại ngược lại, hiện tại Cơ Huyền Tử đang rất cần sự ủng hộ của Tần Vũ.
Trưởng lão hội bên trong thượng cổ Thanh Vân tông đến bảy thành đều ủng hộ Tần thế tử, Cơ Huyền Tử hắn nhọc công hơn trăm năm cũng chỉ mới được hơn ba thành mà thôi, nhiêu đây đã đủ biểu thị cho ý nghĩa của sự ủng hộ của Tần Vũ đối với các vị thiếu tông chủ.
Ngược lại, Tần Vũ lại không nhắm đến vị trí tông chủ Thanh Vân tông, vị trí này bị trói buộc rất nhiều, không tiện cho hắn hành động, hắn chỉ cần sự ủng hộ của thượng cổ Thanh Vân tông, đặc biệt là bồi dưỡng một tên tông chủ tương lai theo phe mình, như vậy đối với hắn và Tần thế gia càng có lợi.
Trong số bốn vị thiếu tông chủ của tông môn, Tần Vũ vừa mắt chính là tên Cơ Huyền Tử này, thực lực có, cơ trí có, và đặc biệt hắn rất hiểu chuyện, biết đâu là điểm dừng, và quan trọng là cân bằng được lợi ích của hai bên, đây là thứ mà Tần Vũ cần ở một đối tác lâu dài.
Ngạo Dương và Tần Hạo gom được một đống củi lớn, đốt lên một đống lửa cung cấp ánh sáng chống chọi lại màn đêm u tối.
Tần Vũ tiến đến đống lửa ngồi, lâu lâu tiện tay thảy vào bên trong một hai cành cây nhỏ, làm ngọn lửa bập bùng tí tách từng tiếng, hắn mở lời nói:
Ngạo Dương nói:
Tần Vũ móc ra một lượng lớn đan dược và phù lục, nói với hắn:
Đám thủ hạ ở xung quanh nghe thấy, vội vàng nói:
Tần Vũ khoát khoát tay nói:
Tần Hạo nói:
Tần Vũ liền nói:
Những người lập đại công được quyền lựa chọn trước, chân khí thạch thu được từ trao đổi, chia đều cho những người còn lại, cứ vậy mà làm!
Mọi người xung quanh nghe thấy liền vô cùng mừng rỡ, như vậy chẳng khác nào là ai cũng có thưởng, bọn họ lớn tiếng, nhao nhao nói:
Tạ ơn thế tử!
Tạ ơn thế tử!
…
A … Hạo huynh ta muốn đổi cây kiếm màu đen khi trưa!
Hạo huynh, đệ muốn đổi quyển thiên cấp công pháp này!
…
Bọn họ theo Tần Vũ vào sinh ra tử quả không uổng công, những thứ Tần Vũ không cần đến, đều dùng cách này phân chia xuống dưới, ai cũng vui vẻ, không ai có thể dị nghị điều gì.
Mặc dù Tần Vũ rất tham lam nhưng hắn lại không hề keo kiệt.
Muốn làm đại sự mà chi li từng chút một, thì thật là hết chỗ nói!
Tần Vũ lấy ra rượu thượng hạng của Hồng Lâu và khô trâu đưa cho Tần Khang rồi nói:
Đám thủ hạ của Tần Vũ hai mắt sáng rực, hai món này nổi tiếng trứ danh của Hồng Lâu, mấy hôm nay lúc nào bọn họ cũng thấp thỏm lo âu, nay được một bữa sảng khoái như này, thật là gãi đúng chỗ ngứa!
Chốc chốc, hơn ba bốn đống lửa nhỏ mau chóng hình thành, mấy đệ tử của Tần thế gia chia nhau ngồi từng tụm năm bảy người ăn uống vui vẻ say sưa với nhau.
Bên này Tần Khang, Tần Vũ, Tần Hạo, Ngạo Dương, Tố Tố cũng ôn lại chuyện xưa, nói chuyện oanh oanh yến yến đến giữa đêm mới chịu nghỉ ngơi.
Tần Vũ nằm ngả lưng ra bãi cỏ, nhìn xa xăm lên bầu trời đêm đầy sao, Tần Khang cũng ngả người ra vắt vẻo một chân nói:
Tần Vũ khẽ thở dài rồi nói:
Tần Khang khẽ cười, hắn nói:
Tần Vũ cười vui vẻ nói:
Tần Khang cười ha hả đáp lời hắn:
Tần Vũ cười cười, hắn nói:
Tần Khang trầm ngâm rồi nói:
Tần Hạo cũng đã đến góp vui, hắn nói:
Cả bốn người phá lên cười, Ngạo Dương nói:
Ngạo Dương vô sỉ nói:
Bốn người phá lên cười, Tần Vũ bật người dậy, bày họ mấy chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân”, ba người còn lại vô sỉ vỗ tay khen hay liên tục, Tố Tố ở một bên xị mặt, lí nhí mắng:
Tên Ngạo Dương lôi Tần Hạo ra luyện tay thử, tư thế vô cùng ám muội, làm cả bọn cười ầm lên.
Ha ha, Ngạo huynh ta ngược lại thấy huynh rất hợp với nam nhân a!
Ấy ấy, đừng nói như thế, ta cũng chỉ là luyện tay để không quên bài mà thôi! Ha ha …
Ha ha …
Trong lòng Tần Vũ thật vui vẻ, ở thế giới này, hắn có huynh đệ, có gia đình, thật vui biết bao, chính vì vậy mà hắn càng quyết tâm, giành lấy vận mệnh của hắn nắm trong tay, bảo vệ những người ở bên cạnh hắn.