Sở Lưu Hương nói:
Người giống như ngươi, nên có một gia đình.
Hắn rốt cục là loại người gì, nói chuyện nói cho rõ ràng chứ!
Không đúng!
Lão thối trùng rõ ràng là đổi đề tài!
Hồ Thiết Hoa lớn tiếng nói:
Thanh âm có chút lớn, Y Lộ Thước nhìn qua:
Hồ Thiết Hoa lắc đầu, nhỏ giọng nói:
Sở Lưu Hương:
Hắn đối với ngươi căn bản không có ý tứ!
Hồ Thiết Hoa, ánh mắt của ngươi có vấn đề!
Sở Lưu Hương nghiêm túc nhận chân nói:
Hồ Thiết Hoa:
Sở Lưu Hương, ngươi thật không biết thẹn!
Huynh đệ tốt lâm vào ái tình thật sự là ngang ngạnh, Hồ Thiết Hoa đem hi vọng ký thác lên người Y Lộ Thước:
.
Vẻ tươi cười của Sở Lưu Hương thẩm người vô cùng, uy hiếp mười phần, Hồ Thiết Hoa kịp thời câm mồm.
Y Lộ Thước mở trừng hai mắt, chậm rãi nói:
Đêm dài người tĩnh, Hồ Thiết Hoa trùm mền đi ngủ, nhưng như thế nào cũng không ngủ được.
Huynh đệ tốt Sở Lưu Hương rõ ràng là một anh hùng hảo hán quang minh lỗi lạc chính trực thiện lương, vì sao hôm nay lại biến thành kẻ vô sỉ lừa gạt tiểu thanh niên, vọng tưởng cùng hắn cùng nhau chơi long dương?
Làm cho hắn càng không cách nào lý giải chính là, Sở Lưu Hương luôn chỉ thích nữ nhân nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi lại thay đổi tính hướng.
Cũng may hắn còn tin tưởng cách làm người của Sở Lưu Hương, sẽ không làm ra chuyện đùa bỡn tình cảm của người khác, nếu không cho dù mình liều mạng cũng phải bảo hộ sự trong sạch của Y huynh đệ.
.
Hiệu quả cách âm của khách sạn không được tốt lắm, tai lực của Hồ Thiết Hoa càng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cách vách truyền tới tiếng vang khẽ.
Hồ Thiết Hoa vảnh tai lắng nghe.
Rồi mới, khuôn mặt vừa hồng vừa đen.
Hơi thở gấp áp lực cùng thanh âm run rẩy còn có thanh âm ván giường chấn động, tựa hồ đang nói rõ điều gì.
Cùng giường chung gối, Y huynh đệ lại bị sắc lang sách ăn vào bụng.
Không không không!
Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều, Bá vương ngạnh thượng cung gì đó, lão thối trùng không tới nỗi vô sỉ như vậy.
Có lẽ Sở Lưu Hương cùng vị mỹ nữ nào.
.
Vậy Y huynh đệ làm sao bây giờ?
Ngủ nóc nhà sao?
Đầu óc hỗn loạn, Hồ Thiết Hoa mơ màng chợp mắt.
Hôm sau Sở Lưu Hương cùng Y Lộ Thước trước sau ra cửa, Hồ Thiết Hoa thò đầu nhìn xung quanh.
Sở Lưu Hương kỳ quái hỏi:
Hồ Thiết Hoa thì thầm:
Sở Lưu Hương nói:
Hồ Thiết Hoa hoang mang:
.
Sở Lưu Hương nhìn nhìn Y Lộ Thước, sờ mũi nói:
Hồ Thiết Hoa:
Sở Lưu Hương:
Hồ Thiết Hoa che miệng biểu thành ý.
Sở Lưu Hương:
Ta thành thân.
Cái gì!
Hồ Thiết Hoa thất thanh:
Sở Lưu Hương:
Hồ Thiết Hoa bình tĩnh lại, lạnh giọng nói:
.
Sở Lưu Hương nói:
Sở Lưu Hương mỉm cười nói:
Ngươi không muốn biết ta thành thân với ai?
Hồ Thiết Hoa hừ lạnh:
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, Sở Lưu Hương nói:
Hồ Thiết Hoa:
Sự thật chứng tỏ Sở Lưu Hương rất có nhìn xa.
Nếu không phải che miệng, Hồ Thiết Hoa khẳng định đã rít gào.
Có thể tưởng tượng, không qua hai ngày tin tức Sở Lưu Hương thành thân với một nam nhân nhất định sẽ truyền khắp giang hồ.
.