Nguyên Tùy Vân gật đầu.
Tư Đồ Tĩnh nói:
Nguyên Tùy Vân:
Sắc mặt Nguyên Tùy Vân bóp méo, ngón tay chuyển động.
Tư Đồ Tĩnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
Nguyên Tùy Vân cười nói:
Tư Đồ Tĩnh tuyệt không tin, nhìn chòng chọc hắn nói:
Nguyên Tùy Vân:
Nữ nhân này muốn chết!
Tư Đồ Tĩnh nói:
Nguyên Tùy Vân:
Sớm biết cần lý luận với nữ nhân, sẽ đem Lý Thụy mang tới đây.
Vô Hoa nhìn Tư Đồ Tĩnh nói không nên lời, hắn đối xử với nàng như vậy, nàng thế nhưng vẫn còn giúp hắn.
Không có tình yêu, có thể có thân tình, có lẽ hắn thật sự nên cân nhắc một chút cuộc sống của một nhà ba người.
Nguyên Tùy Vân nhìn Vô Hoa, khi thấy ánh mắt hắn nhìn Tư Đồ Tĩnh, thoáng nheo mắt lại.
Tư Đồ Tĩnh cảm nhận được uy hiếp, trừng mắt liếc Nguyên Tùy Vân, vỗ vai Vô Hoa lạnh lùng nói:
Vô Hoa:
Nguyên Tùy Vân:
Nếu hắn biết chửi người, hắn nhất định sẽ mắng một câu « Mau cút, nữ nhân âm hiểm đáng chết »!
Có lẽ cảm nhận được phần lửa giận trong lòng hắn, Tư Đồ Tĩnh cầm sổ sách trên bàn tiêu sái chạy lấy người.
Y Lộ Thước quét mắt nhìn sính lễ đầy đại sảnh, phân phó thủ hạ đem vào trong kho, lại kêu Nguyên Tùy Vân cùng nhau đi theo.
Tấu Địch Khách sơn trang có một kim khố, kỳ trân dị bảo, nhiều vô số kể.
Hôm nay Nguyên Tùy Vân cuối cùng lĩnh ngộ bốn chữ « tài đại khí thô » này.
Y Lộ Thước nói:
Nguyên Tùy Vân thành thật bẩm báo:
Còn kém xa.
Cho nên..
Y Lộ Thước xoay người mặt không biểu lộ nói:
Nguyên Tùy Vân:
Toàn gia các ngươi đúng là hỗn đản thích khi phụ người!
Ngày hôn lễ của Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân, nhiệt náo phi phàm.
Nguyên Đông Viên nước mắt tung hoành, nuôi con trai hai mươi năm cuối cùng lấy chồng, làm sao mà không khóc.
Tùy Vân a Tùy Vân, sao ngươi có thể bất tranh khí như vậy.
Mà thôi mà thôi, xem như không có đứa con trai này, là nuôi một đứa con gái đi.
Uống rượu xong, Nguyên Đông Viên đi theo Khô Mai sư thái ưu thương rời đi.
Trưởng Tôn Hồng, Khúc Vô Dung cùng Liễu Vô Mi ba sư tỷ muội chạm cốc uống rượu.
Trưởng Tôn Hồng than thở:
Nghĩ tới Trưởng Tôn Hồng bị Thạch Quan Âm hứa gả cho Vô Hoa, Liễu Vô Mi nhíu mày:
Nàng suy tư một lát, nói:
Khúc Vô Dung gật đầu tán đồng.
Giới tính khác nhau, làm sao yêu nhau.
Nếu Trưởng Tôn Hồng là nam nhân, tân nương tử nhất định phải thay người.
Trưởng Tôn Hồng yêu kiều cười nói:
Liễu Vô Mi:
Có ý tứ gì?
Khúc Vô Dung:
Sư muội, trạng thái của ngươi thật không phù hợp!
Trưởng Tôn Hồng:
Nhìn thấy hai người gật đầu, nàng bĩu môi nói:
Khúc Vô Dung thập phần không lời, sư muội, ngươi có thể nói nhỏ hơn một chút nữa không?
Vô Hoa làm hòa thượng làm lâu không cử gì kia, chúng ta đều nghe được thật rõ ràng.
Nhắc tới, Vô Hoa không phải cùng rất nhiều nữ tử có quan hệ gì kia sao?
Ngươi phỉ báng hắn như vậy có ổn không nha?
Sẽ không phải hắn chỉ không cảm thấy hứng thú đối với ngươi đi?
Trưởng Tôn Hồng nhấp hớp rượu, nói:
Nghe nói Tư Đồ Tĩnh rất yêu Vô Hoa, vì hắn thà rằng mạo hiểm sinh mạng đi trộm Thiên Nhất thần thủy.
Sư muội, làm người không được tùy tiện phỏng đoán.
Vô Hoa cưới vợ, Tư Đồ Tĩnh làm sao có thể cao hứng, ngươi thay nàng thương tâm thì còn được.
Liễu Vô Mi cùng Khúc Vô Dung quay mặt nhìn Tư Đồ Tĩnh, chỉ thấy nàng đang châm đầy chén rượu cho Hùng nương tử, hai người chạm cốc uống cạn, vẻ mặt vui mừng. Hình dạng vui vẻ như vậy làm người khác khó hiểu vạn phần.
Liễu Vô Mi cùng Khúc Vô Dung liếc nhìn nhau, đều là không lời.
Cùng là nữ nhân, nhưng hai nàng lại không rõ ý tưởng của nữ nhân.
Chỉ bất quá người như Vô Hoa, nếu còn biết trân ái sinh mạng của mình xác thực cần rời xa một chút.