Đinh! Cha con Quy Tư Vương gặp nguy hiểm, công chúa ôm tỳ bà bị thương.
Đinh! Tỳ Bà công chúa bị bắt làm con tin, diễn viên anh hùng cứu mỹ nhân. Diễn viên tuấn mỹ võ công cao, Tỳ Bà công chúa nảy sinh tình cảm.
Đinh! Hồ Thiết Hoa đại hiệp ngày mai cần đi vào điện phủ hôn nhân, hôn nhân là phần mộ, mong Hồ đại tôm bảo trọng.
Đinh! Đoàn người diễn viên phát hiện Thạch Quan Âm lưu thư, mời ký chủ nhanh chóng chạy tới bên người diễn viên, ủng hộ tinh thần cho hắn.
Từ lúc vừa rồi thanh âm hệ thống leng keng không ngừng, Y Lộ Thước vô cùng chán ghét, trong tiếng la hét của hệ thống liền che chắn nó.
Lưu lại bên ngoài một đêm, kết xong việc tư, mãi tới ngày hôm sau Y Lộ Thước mới xuất hiện trước mặt diễn viên bọn họ, nét mặt tỏa sáng giống như không phải đến tham gia hôn lễ của Hồ Thiết Hoa mà là tham gia hôn lễ của chính mình.
Sở Lưu Hương nhìn thấy hắn chỉ lo ăn điểm tâm, bèn rót chén rượu đưa cho hắn:
Từ lúc nhận thức đối phương, Sở Lưu Hương chưa từng nhìn thấy đối phương uống rượu nên khó tránh cảm thấy tò mò.
Y Lộ Thước nhìn chằm chằm chén rượu một lúc lâu, làm đấu tranh tư tưởng nửa ngày mới phẫn hận nói:
Sở Lưu Hương ngạc nhiên nói:
Uống rượu vốn là đại khoái lạc lớn nhất trong đời, nếu không thể uống rượu, chẳng phải sẽ mất đi thật nhiều niềm vui thú.
Y Lộ Thước tự rót một chén trà cho mình, nâng chén nói:
Cười nhẹ một tiếng, Sở Lưu Hương nhấc lên chén rượu cụng chén của hắn:
Y Lộ Thước nghiêng mặt nói:
Cũng phải.
Uống cạn chén rượu, Sở Lưu Hương nói:
Đêm qua Phú huynh một đêm không về..
Ta biết ngươi cần nói cái gì.
Y Lộ Thước vẫy tay ngắt lời hắn:
Y Lộ Thước tới gần đối phương, thần bí hề hề thì thầm nói:
Sở Lưu Hương đầy đủ phát huy sức tưởng tượng của mình hình dung ra một họa diện.
Trong đống tiền tài vàng bạc kim quang lấp lánh, một con mèo con đang lăn tới lăn lui, đầy mặt hạnh phúc ôm bạc trắng thở to ngủ, khóe môi còn hàm theo một tia nước miếng.
Phốc! Bỗng nhiên có cỗ xúc động muốn cười to làm sao bây giờ.
Lúc này Quy Tư Vương bước tới, đem quả trứng vận may chỉ có khách quý mới có thể ăn đặt vào trong khay của Y Lộ Thước, cười lớn chúc mừng một phen.
Khái quát tổng kết một chút ý tứ là chúc hắn cũng giống như Hồ Thiết Hoa, sớm kết hôn sinh con, động phòng hoa chúc gì gì đó.
Y Lộ Thước dùng ngón tay chọc chọc, rồi sau đó cầm lên một ngụm ngốn sạch.
Sở Lưu Hương kinh ngạc, ánh mắt trong suốt đột nhiên mở lớn, trong mắt lóe qua một tia hoảng sợ.
Nhìn thấy phản ứng của Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Cơm nước của Tấu Địch Khách gia tộc đều được nạp liệu, mỗi người đều có thể chất kháng độc, mà Y Lộ Thước là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ tỏ vẻ "trứng gà có độc ta không sợ đến bao nhiêu ăn bao nhiêu", hắn dùng khăn lau miệng, đứng lên, khí thế mười phần đi ra khỏi lều trại.
Sở Lưu Hương đang muốn đuổi theo, lại bị Cơ Băng Nhạn kêu lại.
Chỉ thấy hắn đem một nắm giấy cuộn tròn nhét vào trong tay Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương đem nó đặt trong tay áo, rồi mới vội vàng đuổi theo Y Lộ Thước.
Bị diễn viên gọi lại, Y Lộ Thước dừng lại bước chân, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng, bình tĩnh nói:
Hôm nay ánh trăng rất đẹp.
Đinh! Ở trước mặt diễn viên chơi thâm trầm, ký chủ ngài có biết nội tâm diễn viên thật khẩn trương không?
Sở Lưu Hương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm.
Màn đêm như lụa mỏng, đem ánh trăng che phủ, mông lung mà mê ly, lại làm cho tâm cảnh của hắn càng thêm hỗn loạn lại lộn xộn.
Sở Lưu Hương lo lắng nói:
Y Lộ Thước chép miệng, giống như hồi ức nói:
Sở Lưu Hương mở miệng:
Y Lộ Thước không thèm để ý chút nào nói:
Sở Lưu Hương:
Đang ở thời khắc mấu chốt, ngươi nhận chân một chút.
Ta đang nói chính sự với ngươi, đừng nói giỡn có được không.
Hủy! Phú huynh ngươi thật sự đem trứng ăn rồi.
Giờ phút này Sở Lưu Hương vạn phần muốn lắc cổ của đối phương, buộc hắn đem trứng phun ra.
Chợt nghe, lời này tựa hồ có chút ý nghĩa kỳ quái.
Ngươi ăn trứng gà rồi tại sao hiện tại còn chưa bị độc phát!
Y Lộ Thước ngáp dài, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, hắn dụi dụi mắt giải thích nói:
Trái tim treo cao an ổn rơi xuống đất, Sở Lưu Hương thở ra một hơi, nhu nhu mũi, không đường chọn lựa nói:
Thật có lỗi, tại hạ nghĩ quá nhiều.
Đinh! Huynh đệ tốt ăn trứng gà có độc lại không xảy ra chuyện gì, ta lại thiếu chút nữa bị dọa nạt ra bệnh, thật là ngược tâm, anh anh anh.. Ký chủ ngài thật xấu, lại bị ngài lừa gạt cảm tình, diễn viên thật đáng thương, thu hồi bách bảo rương.
Khuôn mặt Y Lộ Thước chợt vặn vẹo.
Sở Lưu Hương kinh hãi:
Chẳng lẽ là bị độc phát? Thể chất kháng độc trong truyền thuyết quả nhiên là lừa người thôi a!
Lắc lắc đầu, Y Lộ Thước thở sâu, tễ ra một tia tươi cười nói:
Không cần lo cho lão tử, bách bảo rương của lão tử a!
Sở Lưu Hương:
Khối đường bị kẹt lại trong cổ họng cho tới bây giờ còn chưa trôi xuống, vừa biết bịa chuyện vừa có chút lực thuyết phục sao!
Phú huynh, ánh mắt ngươi thật đáng sợ, là chuyện gì xảy ra vậy!
Ở tình huống mà mình không biết, có phải từng kết xuống thâm thù đại hận với đối phương hay không.
Hai mắt Y Lộ Thước tỏa ánh sáng, xoay đầu nhìn diễn viên.
Sở Lưu Hương:
Quả trứng kia quả nhiên có vấn đề.