Ngựa đang chạy như điên đột nhiên té ngã xuống đất, người cưỡi ngựa cũng bị quăng ngã xuống dưới.
Y Lộ Thước càng xác định hệ thống sau khi thăng cấp đầu óc đã hỏng, diễn viên mà cũng cần hắn bảo hộ sao?
Cho dù em gái mềm nhũn của diễn viên cần hắn bảo hộ cũng không có gì, mà hắn là một đại nam nhân tại sao cần bảo hộ nam nhân, cũng không phải bảo tiêu lại không có tiền lấy, hắn mới không làm.
Cấp tiền còn có thể cân nhắc một chút (cũng không phải).
Nhắc tới, hệ thống có cảm giác muốn bảo hộ diễn viên rất mãnh liệt, nghiêm trọng hoài nghi diễn viên là con riêng của ngươi.
Đối với Y Lộ Thước mà nói, bị hình phạt giống như là bữa cơm ngày thường, điện giật chỉ là nạo ngứa, không đau không ngứa, không cần để ý.
Cho nên hệ thống trừng phạt đối với hắn mà nói thật sự là buồn cười.
Quả nhiên là máy móc trí lực phát d*c không được đầy đủ, trong lòng Y Lộ Thước âm thầm cười nhạo hệ thống.
Lúc này hệ thống đang giống như diễn viên dùng toàn bộ tinh thần chăm chú xem xét cảnh tượng trước mắt, cho nên cũng không lưu ý nội tâm ký chủ đang thầm mắng chính mình, nếu không nhất định phun cho hắn một khuôn mặt nước miếng.
Cảnh tượng trước mắt thật sự có chút quỷ dị, trong lòng Hồ Thiết Hoa không khỏi rùng mình.
Bốn người phía trước cầm đao chặt chém vào trong hư không, còn hung ác như muốn liều mạng.
Sau khi sức cùng lực kiệt, đã có hai vị dẫn đầu ngã xuống.
Đinh! Đã có hai vị tráng sĩ ngã xuống. Diễn viên là thần trinh thám, đã giám biện thân phận tráng sĩ, thành viên Bành môn thất hổ.
Lại có một vị tráng sĩ ngã xuống, lúc này hệ thống cần điểm nhang bi ai cho ba vị tráng sĩ.
Đinh! Trên bầu trời có một con ưng lớn, ký chủ cần nhắm bắn chính xác hay không?
Y Lộ Thước là người lười biếng chán ghét phiền toái, hắn trực tiếp tuyển chọn dấu X.
Ngay sau đó mắt hắn trợn tròn nhìn thấy con ưng lao xuống chộp lấy cái thùng trên lưng ngựa bay đi, có chút.. hối hận.
Y Lộ Thước sụp mắt nhìn tên râu xồm một cái, vừa liếc mắt liền nhìn ra đối phương trúng độc anh túc (á phiện – m@ túy). Nhưng cũng không phải không thể trị liệu, chỉ là phế chút công phu, nhưng việc này không thuộc bổn phận của hắn quản tới.
Đinh! Ký chủ mắt lạnh bàng quan, gặp chết không cứu, danh hiệu « Thần y thánh thủ đánh không nhúc nhích ta quản hắn đi chết » lại củng cố.
Đinh! Diễn viên đoán trúng chân tướng, phần thưởng tạm thời do hệ thống thay mặt bảo quản, mời ký chủ làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Đúng lúc Y Lộ Thước tự hỏi chính mình cần làm chuẩn bị tâm lý gì, một tiếng gào thét kêu to đánh đoạn suy tư của hắn.
Lại nhìn hai người Hồ Thiết Hoa cùng tiểu Phan, biểu tình như là gặp quỷ, câu nói « ác ma » trong miệng Bành Nhất Hổ đã sản sinh ảnh hưởng đối với bọn hắn.
Giảng chuyện xưa? Y Lộ Thước vui vẻ nhận.
Nhớ có đoạn thời gian hắn ẩn cư, không người nói chuyện, chỉ có thể cùng ma thú câu thông nói chuyện phiếm, mỗi ngày mài luyện thần kinh yếu ớt của chúng nó càng thêm căng thẳng, người tốt bao nhiêu nha!
Cho nên giảng chuyện xưa là điều hắn yêu thích nhất.
Y Lộ Thước hoàn hồn, liền nhìn thấy mọi người dùng biểu tình ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh mắt như ăn mừng cùng cảm động đến rơi nước mắt, làm cho hắn thật khó hiểu.
Gãi gãi khuôn mặt, hắn nghi hoặc hỏi:
Trong đôi mắt to của Hồ Thiết Hoa chợt rưng rưng, một tay khoác lên vai Y Lộ Thước, nói:
Nếu không phải gặp được Phú huynh, bọn họ cuối cùng nói không chuẩn cũng rơi vào hoàn cảnh của bốn người kia, nhớ tới liền nghĩ lại mà sợ.
Tiểu Phan cắn lương khô, sợ hãi nói:
Vừa nói hắn vừa run run.
Răng rắc một tiếng, quả táo đỏ tươi bị bóp nát, sau lưng Y Lộ Thước phát tán tử khí đen thui, rất là đáng sợ.
Bổn hệ thống nói chuyện quá trắng ra, xong rồi, ký chủ ngu muội khẳng định phát hiện đại bí mật cuối cùng của bổn hệ thống.
Hệ thống hơi run rẩy, cẩn thận ra tay bổ cứu sai lầm của mình.
Y Lộ Thước cảm thấy hệ thống thật kỳ quái, hắn chỉ là nhớ tới lúc mình còn nhỏ mẹ Cơ Cừu luôn nói chuyện kinh thanh thét chói tai như ma âm xỏ lỗ tai, khiến cho thân thể cùng tinh thần của hắn song song gặp thương tổn..
Nhớ tới đoạn năm tháng đen tối khó qua kia, cảm xúc Y Lộ Thước có chút không khống chế được.
Mở ra bách bảo rương, ánh mắt vốn không chút dao động chợt lóe lên, Y Lộ Thước rất nhanh quét qua bảo bối bên trong, rồi mới hài lòng khép nắp lại.
Y Lộ Thước cúi đầu nhìn bốn cỗ thi thể, đột nhiên lên tiếng nói:
Sở Lưu Hương nhìn hắn, nói:
Hồ Thiết Hoa:
Y Lộ Thước nhếch môi cười:
Hồ Thiết Hoa không hiểu ra sao cả:
Y Lộ Thước chậm rãi nói:
Giọng rơi xuống, hắn cùng kiếm lật ra quần áo Bành Nhất Hổ.