Y Lộ Thước hỏi Nguyên Tùy Vân:
Nguyên Tùy Vân cảm thấy hứng thú nói:
Y Lộ Thước nói:
Người đó là ngươi.
!
Nguyên Tùy Vân há to miệng.
Nguyên lai Vô Hoa đối với hắn..
Không đúng, là Lý Thanh Từ có ý tứ kia đối với Hầu Cảnh Thụy.
Y Lộ Thước lại nói:
Nguyên Tùy Vân trầm mặc hồi lâu, nói:
Sắc mặt Vô Hoa vặn vẹo nói:
Y Lộ Thước nói:
Vô Hoa nói:
Y Lộ Thước nhìn Nguyên Tùy Vân:
Nguyên Tùy Vân trầm mặc hồi lâu, nói:
Ta sẽ hạ chỉ, cường cười.
!
Vô Hoa.
Sở Lưu Hương.
Làm bối cảnh nửa ngày, hắn sờ sờ mũi tự đáy lòng nói:
Nguyên Tùy Vân tươi cười tuyệt không miễn cưỡng, nói:
Cảm ơn.
!
Vô Hoa.
Ba người nên xuống địa ngục đi, hỗn đản!
Không cần đơn phương làm ra quyết định, tôn trọng người khác một chút được không!
Y Lộ Thước khó hiểu nói:
Khóe môi Vô Hoa vừa kéo, nói:
Y Lộ Thước nha một tiếng, nói:
Vậy sao ngươi lại đem thanh danh của mình làm thành thối như vậy, ta còn tưởng ngươi không cần.
!
Vô Hoa.
Y Lộ Thước tuyên án:
Ngay lúc này Vô Hoa phi thường muốn nhéo cổ áo Y Lộ Thước rống to một tiếng, ta rốt cục có phải là nhi tử của ngươi hay không a!
Nhưng ý tưởng này chỉ có thể áp trong lòng mà không thể thực hành ra ngoài.
Hít sâu một hơi, Vô Hoa chuyển biến sách lược, nói:
Y Lộ Thước nghĩ nghĩ, nói:
Xem ra việc này đã thành ngã ngũ, không có cách nào thay đổi.
Vô Hoa âm thầm nghiến răng, càng thống hận Y Lộ Thước, càng thêm thống hận Nguyên Tùy Vân đã trở thành hoàng đế.
Nghĩ tới Y Lộ Thước nói tìm về mặt mũi, hắn hỏi:
Y Lộ Thước nói:
Sở Lưu Hương đột nhiên lớn tiếng ho khan, tựa như muốn đem nội tạng ho văng ra ngoài.
Y Lộ Thước nói chính là ý tưởng của hắn luôn suy nghĩ.
Hiện tại do Y Lộ Thước bày tỏ ra ngoài, không khỏi làm hắn sinh sản nguy cơ.
Không được, hắn cũng phải nghĩ biện pháp tìm về tràng tử.
Hắn không thể làm cho danh hiệu "Tấu Địch Khách trang chủ phu nhân" từ trong ra ngoài đều thành sự thực.
Có vấn đề, trên giường giải quyết.
Lời của Y Lộ Thước còn chưa trắng ra, Vô Hoa cũng đã hiểu được.
Khuôn mặt biến thành lúc đỏ lúc trắng, còn có chút hung ác, vừa ngượng ngùng, lại bực mình.
Chỉ là giúp người gánh chút đầu hàm mà thôi, cũng không phải cần tranh một hơi, hi sinh chính mình, đem sự tình khiến cho phức tạp hóa.
Nguyên Tùy Vân cũng có ý tưởng này.
Chỉ là cưới nam nhân, bái đường xong là có thể quay về thế giới nguyên lai.
Cũng không phải cần thật sự làm cái gì, đêm động phòng hoa chúc vẫn là quá xa xôi.
Đưa tiễn hai tòa đại phật, Nguyên Tùy Vân cười nói:
Vô Hoa thản nhiên nói:
Nguyên Tùy Vân định trêu ghẹo vài câu, liền thấy Vô Hoa đứng dậy, nói:
Năm ngày sau, hoàng hậu bởi vì xúc phạm long nhan, bị phế.
Một tháng sau, hoàng thượng gặp chuyện, thám hoa lang cứu thánh giá, liều chết kích sát thích khách, trọng thương hôn mê.
Lại thêm một tháng, hoàng thượng mạo hiểm, lập thám hoa lang làm hậu.
Hoàng thượng đại hôn, toàn dân cùng khánh.
Vô số nữ tử ảm đạm thần thương, nam thần trong lòng lấy chồng, các nàng làm sao không ưu thương.
Các nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đêm đại hôn hoàng thượng bị nam thần của các nàng đuổi xuống giường, cuốn mền nằm ngủ dưới đất.
Hai người vốn cũng không biết mình lại bị sát thủ vô lương hố cả đời.
Mãi cho tới thật lâu sau này, tóc đã hoa râm mới trở lại thế giới nguyên lai của mình.
Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.
Sở Lưu Hương lại lãng mạn một phen, hẹn ước Y Lộ Thước tại tiểu kim khố của vương phủ.
Cửa lớn nhà kho mở ra, Sở Lưu Hương dắt tay Y Lộ Thước đi vào.
Y Lộ Thước gật đầu.
Sở Lưu Hương ôn nhu nói:
Lời này nếu là tình thoại, chính là tình thoại dễ nghe nhất trên thế giới này.
Y Lộ Thước nhoẻn miệng cười mê người, Sở Lưu Hương nhìn ngây ngất, khuôn mặt hạnh phúc.
Sở Lưu Hương do dự vươn cánh tay đặt lên eo Y Lộ Thước.
Đột nhiên tiếp xúc ánh mắt của Y Lộ Thước, Hương soái rụt tay lại, ảm đạm cúi đầu.
Nhưng sau đó Y Lộ Thước lại vươn tay ôm eo của hắn.
Sở Lưu Hương.
Vui mừng, cao hứng, dở khóc dở cười.
Y Lộ Thước bực mình nói:
Từ 1, 85m biến thành 1, 78m thật sự là chuyện đáng buồn.
Sở Lưu Hương nhu đầu của hắn, nói:
Tiêu Diêu quyết có một môn công phu giống như là súc cốt công, nhưng càng cao minh hơn.
Đó là chân chính biến nhỏ.
Hương soái đem mình biến thành nhỏ hơn một đoạn, phương tiện cho Y Lộ Thước ôm được mình.
Y Lộ Thước thật hài lòng sờ đầu diễn viên.
Dưới ánh trăng, thân hình hai người phút chốc cứng đờ, song song té dưới đất.