Dịch giả
: DacNhan2004
Biên
: VoTinh1340
Chó sủa gà gáy, toàn bộ Trường Lăng chấn động bất an, rồi lại có rất nhiều người chìm vào giấc ngủ như ban đầu.
Ti Thủ Giám Thiên Ti Dạ Sách Lãnh ngồi ở lan can đầu bắc cây cầu tại cuối một ngõ hẻm.
Ở dưới cây cầu bắc qua sông nhỏ, nước sông sôi sục mạnh bạo khác thường, bùn trong nước không ngừng tuôn ra bong bong khí, nổi lên mặt nước, bọt nước văng vào cột đá ở dưới chân cầu, sắc mặt nàng bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không thèm để ý.
Bên cạnh người nàng phía trên cầu đá, đều là căng ra cây dù màu đen.
Quan viên Giam Thiên Ti thân mặc hắc bào cầm cây dù màu đen che đi thân mình trong đêm tối, đứng dày đặc hỗn loạn cùng một chỗ, từ cầu đá chăm chú nhìn về hướng có vài đường phố kia.
Bạch Sơn Thủy đột nhiên dừng bước lại.
Nàng không tiến vào con hẻm phía trước mặt mà chuyển hướng sang sườn đông vào một con hẻm khác.
Lý Vân Duệ không chút do dự xoay người theo sát nàng như hình với bóng, lông mày cau lại nói:
Bạch Sơn Thủy nhẹ gật đầu.
Lý Vân Duệ nhìn vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng, trầm mặc một lát, nói:
Vì sao không bắt đầu từ nơi ấy? Đó có thể là chỗ yếu nhất.
Nếu như Trịnh Tụ đã ra tay thì toàn bộ Giám Thiên Ti đều đang chờ tại đó, vì ta mà chuẩn bị một trận chiến như vậy, mặc dù thật có thể từ nơi ấy thoát đi, nhưng chuyện kế tiếp lại không đơn giản như vậy.
Bạch Sơn Thủy cười cười:
Bạch Sơn Thủy ngừng một lát, cũng không nhìn Lý Vân Duệ, sau đó tiếp lời:
Lý Vân Duệ lắc đầu:
Nếu như ngươi thực có ý đó, thì có lẽ càng nên đi hướng của nàng ta. Ngày đó trên Vị Hà, nàng ta đã không giữ được ngươi, hôm nay ngươi lại không từ nơi ấy xông ra, chỉ sợ người khác thực cho rằng nàng ta cùng thứ đại nghịch như ngươi có cấu kết gì đó, sau này tình cảnh của nàng ta tại Trường Lăng chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Ngày đó, hôm nay, sau này…
Bạch Sơn Thủy hơi trào phúng, quay đầu nhìn hắn một cái:
Lý Vân Duệ chưa bao giờ nghe được đạo lý như vậy không khỏi có chút trì trệ.
Khuôn mặt Bạch Sơn Thủy bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Chỗ đó có một tòa vọng lầu trong bóng đêm toát lên vẻ nguy nga.
Bên trong vọng lâu không có bất kỳ ngọn đèn dầu nào, nhưng nàng lại cảm thấy tòa lâu tại nơi hẻo lánh này không ngừng toát ra một cỗ khí tức cao xa dị thường.
Vì vậy cảm giác của nàng đối với tòa vọng lâu này càng ngày càng trở nên khổng lồ.
Lý Vân Duệ cũng cảm thấy được khí tức cường đại khác thường này, hắn ngẩng đầu nhìn chỗ đó, nhẹ nói một câu, sau đó rất tự nhiên rẽ về hướng tây.
Chỉ có vị lão nhân kia mới có thể tản mát ra khí tức như vậy, đối với hắn và Bạch Sơn Thủy mà nói thì đây là một loại cảnh báo.
Nếu hắn và Bạch Sơn thủy cứ như cũ không để ý đến cảnh báo xông thẳng về phía trước, vẻ dị thường cao xa này sẽ chính thức hóa thành lực lượng quét xuống dưới mà không để ý đến việc đường phố có chịu ảnh hưởng hay không.
Thử một lần chính là chết.
Cho nên hắn và Bạch Sơn Thủy không thể đánh cuộc xem vị lão nhân kia có thể hay không thật sự không tiếc bất cứ giá nào toàn lực ra tay. Giờ phút này nếu không phải muốn quay đầu lại đi cùng với quân đội Lương Liên tử chiến, vậy chỉ còn lại Phương Tây là có thể đột phá.
Lúc này đây ngược lại khoảng cách giữa bọn họ với Phương Tây cũng chính là khoảng cách giữa Trường Lăng và thông lộ ở đồng nội gần nhất, vả lại bên trong mảnh đồng nội đó có một nhánh sông Vị Hà.
Bạch Sơn Thủy không tỏ vẻ phản đối, đuổi theo thân ảnh Lý Vân Duệ.
Lúc này không bị phi kiếm tập kích, hai người kề vai sát cánh lướt đi, không phân biệt được ai là chủ tớ.
Bạch Sơn Thủy bó lại tóc tai đang tán loạn, tùy ý nói với Lý Vân Duệ. Nàng phát hiện mình thật sự có chút không quen với việc hóa trang thành con gái.
Lý Vân Duệ quay đầu nhìn nàng, ngữ khí càng thêm nghiêm túc nói:
Bạch Sơn Thủy hơi ngẩn ra, minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn. Nếu một nữ tử giống như nàng rơi vào thủy lao Trường Lăng, tao ngộ tiếp theo chỉ sợ đáng sợ hơn so với nam tử, nhưng mà nàng lại không thèm để ý chút nào, cười cười nói:
Mặt đất còn đang chấn động bất an, xà ngang giữa mái nhà phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến lòng người kinh hãi, nhưng tiếng động nguy hiểm đối với nhận thức của hai người đột nhiên biến mất, hết thảy trở nên tĩnh lặng dị thường.
Không người ngăn trở.
Tựa như đôi tình nhân bình thường nào đó sau khi xem hội hoa đăng ra về, hai người bước chậm trên đường trong đêm khuya.
Áp lực từ bầu không khí dĩ nhiên kinh người, nhưng Bạch Sơn Thủy lại không thèm để ý chút nào, chỉ nhìn hình ảnh dấu vết ảm đạm trên con đường đá xanh, hờ hững nói:
Lý Vân Duệ nhíu mày, cảm thấy Bạch Sơn Thủy hơi thô bạo, nhưng nghĩ đến tình cảnh của nàng lúc trước, lại liên tưởng tới lý tưởng trở nên cường đại của nàng, hắn liền hơi cúi đầu, lặng im không nói.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười, nói tiếp:
Nghe đến đây, hô hấp của Lý Vân Duệ chợt dừng lại, cơ thể có chút khẩn trương.
Bạch Sơn Thủy khẽ mím đôi môi, tiếp theo tự nhiên nói ra.
Lúc trước khi thân còn hãm trong sát trận Lý Vân Duệ xem thường sinh tử nhưng giờ đây mặt hắn đột nhiên biến sắc, kêu lên. Hắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Bạch Sơn Thủy đang vô cùng vui vẻ, lập tức để ý, tức giận nói:
Bạch Sơn Thủy bật cười ha hả, không hề có tí gì gọi là phong phạm thục nữ.
Sau mấy hơi thở, nàng thu lại dáng vẻ tươi cười, nói:
Lý Vân Duệ ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút tính nói gì về sự tình này, nhưng lại không nghĩ được lời nói phản bác gì, gương mặt tức thì đỏ lên, mím môi tức giận, cố gắng mãi mới rặn ra được hai chữ:
Nhàm chán sao?
Bạch Sơn Thủy cười mỉm.
Trong cuộc đời này chỉ sợ chưa có ngày nào thú vị như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ nguy hiểm như lúc này.
Lý Vân Duệ quay đầu đi chỗ khác, không muốn lại cùng Bạch Sơn Thủy nói chuyện.
Đường phố giờ đây tiếp tục không một tiếng người.
Tử Nhân Đãng ở rất xa, Bạch Sơn Thủy cũng đã có thể cảm giác được hơi nước ướt át phát ra từ cỏ lau.
Có tiếng tiêu vang lên từ giữa vùng cỏ lau.
Có người thổi tiêu trong Tử Nhân Đãng.
Tiếng tiêu thấp thoáng, chậm gần như không thành làn điệu, rõ ràng đang giữa mùa hè nhưng lại nghe như côn trùng mùa thu đang gào thét, cánh cỏ lau vô lực bị chấn động bay tán loạn giữa không trung.
Nhưng mà tiếng tiêu như vậy lại là có thêm lực lượng xuyên thấu kinh người, một mực xuyên qua vài dặm đồng ruộng, xuyên qua rất nhiều đạo đường phố, rõ ràng truyền vào trong tai Bạch Sơn Thủy cùng Lý Vân Duệ.
Vốn đã hạ quyết tâm không nói chuyện với Bạch Sơn Thủy, Lý Vân Duệ hít sâu một hơi, nhưng lại nhịn không được lạnh giọng hỏi:
Là ai?
Trần Giam Thủ.
Tên thủ giam thần bí của Thần Đô Giám kia.
Bạch Sơn Thủy nói một câu nhưng tách ra làm hai lần ngắn gọn, Lý Vân Duệ cũng nghe được ý trong lời nói của nàng mà kinh ngạc.
Tiếp đó trong nháy mặt, Bạch Sơn Thủy lại cột lại tóc, cười cười nói:
Có ý tứ… chúng ta từ bên đó xông ra. Trong những người Trường Lăng này, hắn là người duy nhất ta chưa từng thấy xuất thủ.
Những người khác ngươi đều đã thấy họ ra tay?
Lý Vân Duệ cau mày, không tin nói.
Bạch Sơn Thủy khởi động hai tay, lạnh nhạt nhìn hắn, nói:
Lý Vân Duệ cúi gằm đầu xuống.
Trải nghiệm của Bạch Sơn Thủy dĩ nhiên hơn xa những tu hành giả bình thường, chỉ là… thần bí mặc dù có thú vị, nhưng thường thường cũng có nghĩa là không thể dự đoán được sẽ cường đại ra sao.
Nếu để cho hắn lựa chọn, hắn tình nguyện đi đối mặt với nữ tử Trường Lăng cường đại kia cùng toàn bộ Giám Thiên Ti, cũng không muốn giờ phút này đi đối phó với tên giám sát đầu thần bí đang trong Tử Nhân Đãng.
Bạch Sơn Thủy chắp tay mà đi.
Hắn trầm mặc cúi đầu, đi theo.
Thanh âm của Bạch Sơn Thủy lần nữa truyền vào tai hắn.
Lý Vân Duệ tức giận thêm lần nữa, ngữ khí có phần nặng nề, nói:
Nhàm chán cực độ!
Nhàm chán sao?
Lần này Bạch Sơn Thủy nhàn nhạt đáp lại nói: