Dịch giả
: Kì Ngộ
Biên
: Lưu Kim Bưu, kethattinhthu7
Đêm yên tĩnh như nước, vài ánh ban mai bắt đầu xuất hiện nơi chân trời.
Toàn bộ Trường Lăng đương nhiên vẫn còn rất yên tĩnh. Choàng lên người lớp chăn mỏng, Mặc Thủ Thành cũng đang ngủ ngồi trên ghế mây, nhưng ngay khi có tiếng bước chân vang lên sau lưng thì lão liền chậm rãi mở mắt.
Tên tướng lãnh lão phái đi lúc trước đứng sau lưng, mang sắc mặt khó coi, gã khom người thi lễ một cái, giọng nói hơi nhỏ, nói:
Mặc Thủ Thành hơi ngẩn ra, trong đôi mắt ảm đạm hiện lên vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm:
Tên tướng lãnh có khuôn mặt lạnh lùng hít sâu một hơi, khống chế tâm tình rồi gật nhẹ đầu, sau đó trầm giọng nói:
Mặc Thủ Thành lại kinh ngạc lần nữa.
Tướng lãnh có khuôn mặt lạnh lùng cũng không nói thêm, khom người lui ra.
Mặc Thủ Thành cúi đầu trầm mặc một lúc. Trong ánh ban mai, gió khẽ thổi lay động mấy sợi tóc như râu nhân sâm của lão, sau đó khoé miệng Mặc Thủ Thành hiện lên thần sắc cảm khái.
Tuy thân phận tu giả trẻ tuổi vô danh cường đại kia đáng giá để tìm hiểu nhưng lão biết rõ đêm nay, mục đích khiến Hoàng hậu sử dụng mọi thủ đoạn nhằm bắt giữ Bạch Sơn Thủy là vì Cô Sơn Kiếm Tàng, kết quả lại giữ tu hành giả vô danh này... Dù không tận mắt chứng kiến quang cảnh lúc đó nhưng lão có thể tượng tượng ra thực tế diễn biến như thế nào mới có thể dẫn đến kết quả như vậy.
Mà đây không phải là chuyện duy nhất, còn việc thiếu niên ở quán rượu kia giành được thủ danh ở Mân Sơn Kiếm Hội.
Hoàng hậu chưa bao giờ thua, vậy mà đêm nay lại liên tục bại hai lần.
Nghĩ đến một đạo kiếm ý lạnh lùng hoàn mỹ kia, suy nghĩ tại sao Bạch Sơn Thủy và người thiếu niên ở quán rượu có thể thắng được, lão nhân thủ thành già nua này không khỏi thở dài lần nữa, cảm thán việc Hoàng hậu bại trận tối qua, đúng là lạnh lùng tàn nhẫn thua bởi nhiệt huyết.
Ở Mân Sơn, bầu trời cũng ảm đạm, song khi sắc trời dần sáng lên thì ngọn núi cao nhất này giống như một thanh kiếm muốn đem cả bầu trời kia đâm thủng một lỗ. Nhưng cuối cùng ‘bóng kiếm’ lại dần nhạt đi, bắt đầu biến mất trong tầm mắt những người ngoài núi.
Chỗ cao nhất của đỉnh núi, Bách Lý Tố Tuyết im lặng đứng trước một vách đá dựng đứng, tựa như một vách đá khác càng thêm cao và lạnh vậy.
Nhìn Bách Lý Tố Tuyết đang lạnh lùng dõi hướng Trường Lăng, lông mày Tịnh Lưu Ly càng nhăn chặt hơn, cuối cùng thì nhịn không được hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì?
Trường Lăng chấn động, tinh hỏa rơi xuống.
Bách Lý Tố Tuyết ngẩng đầu, hơi trào phúng:
Sắc mặt Tịnh Lưu Ly bỗng nhiên lạnh đi, trầm mặc một lúc rồi mới nheo mắt nói:
Bách Lý Tố Tuyết lắc đầu, cười lạnh nói:
Dừng một chút, Bách Lý Tố Tuyết liếc nhìn Tịnh Lưu Ly đang trầm tư, lại nói:
Tịnh Lưu Ly nhíu mày suy tư, khẽ đưa tay lên cằm.
Vẻ giễu cợt trên Bách Lý Tố Tuyết càng đậm:
Lông mày Tịnh Lưu Ly dần dãn ra.
Nhưng ngay lúc này, Bách Lý Tố Tuyết lại lạnh lùng nói thêm một câu:
Tịnh Lưu Ly ngạc nhiên ngẩng đầu. Những lời trước của Bách Lý Tố Tuyết cũng không khó hiểu, nhưng nàng lại cảm thấy câu này có vẻ rất khó lý giải.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn nàng một cái, dường như có chút không vui, nói.
Tịnh Lưu Ly hơi ngẩn ra, lập tức đã hiểu được ý tứ của sư tôn mình. Nàng cũng không có bất kỳ sự lo âu thấp thỏm nào, gật nhẹ đầu, nói:
Cuộc đối thoại giữa tông chủ đời này của Mân Sơn Kiếm Tông và tông chủ đời sau đã thông báo một giai đoạn mới. Tịnh Lưu Ly quay người, nhưng ngay khi cất bước thì thân ảnh đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn Bách Lý Tố Tuyết, nghiêm túc nói:
Đây hiển nhiên là vấn đề mà hai người đã thảo luận qua, chân mày Bách Lý Tố Tuyết từ từ nhăn lại, trên mặt dần xuất hiện một tầng sương lạnh, nói:
(*) Không thầy cũng tự thông tỏ.
Tịnh Lưu Ly cảm thấy Bách Lý Tố Tuyết thật sự không vui nên lập tức khẽ khom người, thể hiện sự áy náy.
Khuôn mặt Bách Lý Tố Tuyết khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ giọng khinh thường nói:
Tịnh Lưu Ly không nhiều lời nữa, một tia nghi ngờ trong lòng cũng bị câu nói khẳng định của sư tôn xoá sạch. Bước chân rời đi cũng nhanh nhẹ hơn.
Ánh mặt trời hiện ra, sắc vàng rực rỡ bắt đầu phủ lên trên dãy núi, cũng nhuộm lên người nàng một màu vàng óng ánh.
Bách Lý Tố Tuyết không quay người, ngược lại ngẩng đầu đón nắng vàng rực rỡ, nhìn ra thành Trường Lăng giữa trời đất kia, nở nụ cười giễu cợt:
Vị Hà êm đềm lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một thân ảnh màu trắng dưới đáy sông từ từ hiện lên, sau đó bị những gợn sóng đánh đi, dạt đến bên cạnh rễ của vài cây liễu già ở ven bờ. Trong lúc chìm nổi, thân người dần bị cỏ nước và rễ cây liễu già trói lại, giống như sắp bị chúng hấp thụ thành chất dinh dưỡng, dần dần hoà làm một thể.
Nhiệt độ của ánh mặt trời làm thân ảnh màu trắng này khẽ nhúc nhích.
Bạch Sơn Thủy tỉnh lại.
Nàng thấy tình cảnh của mình, ánh mắt nhìn nghiêng, có thể thấy được thương thuyền xuôi ngược và tàu chiến giáp sắt cỡ lớn của Đại Tần ở phía xa.
Tuy tu vi nàng rất cao nhưng giờ phút này cũng cảm nhận được sự suy yếu, khí huyết và chân nguyên trống rỗng đến đáng sợ, da thịt của nàng trắng bệch như một xác chết trôi thật sự.
Nhưng nàng cũng không có hành động gì.
Nàng chỉ nằm như vậy trong nước, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời qua khe hở của những rễ cây.
Bầu trời vẫn là bầu trời kia.
Nhưng rất nhiều chuyện lại có sự thay đổi.
Lý Vân Duệ vốn phải đến giết nàng, vậy mà cuối cùng lại cứu nàng.
Mấu chốt nhất là nàng biết rõ Lý Vân Duệ sẽ không chết.
Nếu như chết rồi thì còn tốt.
Nhưng ở Trường Lăng, điều đáng sợ nhất đối với tu hành giả chính là Đại Phù Thủy Lao.
Mà Lý Vân Duệ đã rơi vào trong tay Thân Huyền, chủ nhân Đại Phù Thủy Lao.
Đêm qua, nàng là người chiến thắng Trịnh Tụ.
Nàng đã thành công mang theo Cô Sơn Kiếm Tàng trốn khỏi Trường Lăng, hơn nữa xác định chính mình còn có thể sống sót.
Nhưng lúc này nàng lại khác với Bách Lý Tố Tuyết, nàng không cảm thấy tâm tình vui vẻ chút nào.