Tại đồn cảnh sát NewYork, chi nhánh Manhattan, một gã cảnh sát da trắng mặc đồng phục, đeo mắt kính đen đang quát vào mặt Lăng Độ Vũ.
Trong khi đó Lăng Độ Vũ lại có vẻ thong dong nhàn nhã, dường như đã mất đi thính lực.
Gã cảnh sát tức giận quát:
Lần này ít nhất là lần thứ mười hắn lập lại câu hỏi.
Lăng Độ Vũ và Kim Thống cùng bị giải đến đồn cảnh sát, nhưng cả hai bị lấy khẩu cung riêng biệt để đối chiếu lẩn nhau.
Việc này đã làm xáo động toàn thành phố.
Trong phòng lấy khẩu cung chỉ có tên cảnh sát kia và anh, nhưng Lăng Độ Vũ biết rằng có ít nhất mười người bên ngoài đang thông qua hệ thống TV bí mật mà quan sát và phân tích từng phản ứng của anh. Từng câu, từng chữ của anh đều sẽ được thu âm lại.
Lăng Độ Vũ lập lại:
-Tôi muốn gặp mặt người có địa vị cao nhất nơi đây.
Tên cảnh sát kia không giận lại cười cười trả lời: "
Lăng Độ Vũ cười:
Tên cảnh sát hơi ngây người, cố đè lửa giận xuống, trầm giọng nói:
Lăng Độ Vũ làm vẻ ngây ngô hỏi:
Tên cảnh sát kia mất hết kiên nhẫn, quát lớn một tiếng, chồm qua túm lấy cổ áo Lăng Độ Vũ, định nhấc anh lên.
Lăng Độ Vũ hít một hơi, người cứng lại.
Tên cảnh sát kia kéo mãi mà không làm nhúc nhích được đối phương, tức giận đến độ mặt đỏ bừng.
Kiên trì không thả lỏng.
Cửa phòng bật mở.
Một gã cảnh sát vận thường phục đi vào, quát tên trước:
Tên cảnh sát trước nhìn Lăng Độ Vũ với vẻ không cam tâm, nhưng rồi cũng buông tay ra, nói:
Tên cảnh sát chìm ánh mắt có chút xấu hổ đáp:
Hắn thấp giọng xuống, nói khẽ:
Tên cảnh sát hỏi cung ngạc nhiên:
-Cái gì?
Tên sau đáp:
Chỉ chốc lát, Lăng Độ Vũ đã được đưa đến văn phòng rộng rãi của Cục trưởng.
Bên trong phòng có bốn người, ba người lịch sự đứng lên bắt tay Lăng Độ Vũ và tự giới thiệu.
Người có thân hình cao lớn, khỏe mạnh với một hàng râu mép uy vũ là Bố Lai Sĩ, cảnh sát trưởng NewYork. Người có tướng mạo thân thiên, cặp mắt đầy tinh quang mà sắc bén là Tra Lệnh tiên sinh, là cục trưởng phân cục Manhattan. Cuối cùng là một người trung niên, thân vóc cao gầy, nói năng cẩn trọng, là một nhân vật FBI, Mạch Hán, nhưng ông ta không nói ra thân phận của mình.
Người không đứng lên chính là Kim Thống. Hắn đang bình thản uống cà phê.
Lăng Độ Vũ tức giận mắng:
Kim Thống trợn ngược hai mắt đáp:
Cảnh sát trưởng New York Bố Lai Sĩ cười nói:
-Lăng tiên sinh, y không tốt hơn ngài bao nhiêu đâu, y cũng bị ngược đãi bốn mươi sáu giờ mười phút.
Ai nấy đều mỉm cười, chỉ riêng có Mạch Hán, người của FBI, là gương mặt không lộ chút cảm xúc, cao thâm khó lường.
Bố Lai Sĩ chờ mọi người yên vị mới hướng về Lăng Độ Vũ nói:
Mạch Hán ngắt lời hắn:
Bố Lai Sĩ hơi ngạc nhiên nói:
Lăng, Kim hai người trong lòng cả kinh, mơ hồ cảm thấy FBI nhất định đã khám phá ra vài một số vấn đề nào đó, cũng có thể là đang ẩn mình phía sau mà giật dây.
Kim Thống hắng giọng, bắt đầu nhất nhất thuật lại mọi sự kiện. Bố Lai Sĩ và các người khác chỉ hỏi vài câu mấu chốt, thời gian còn lại tất cả đều chăm chú lắng nghe.
Kim Thống dứt lời, phân cục trưởng Tra Lệnh lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt:
Bố Lai Sĩ nói:
Hắn mở lời thì rất khách khí, nhưng thật ra là ám chỉ tất cả đều là ngụy tạo hòng che dấu tội trạng đặt bom trong xe của hai người.
Tra Lệnh ngắt lời hắn:
-Theo khám nghiệm sơ bộ từ những mảnh vụn còn sót lại thì vật làm nổ chiếc xe chính là hỏa tiễn Maverick, một loại nhiệt dẫn hỏa tiễn không đối đất, loại này bắn ra thấp nhất từ năm trăm thước và cao nhất là bốn vạn thước, có thể tự động truy tung mục tiêu.
Mọi người đều giật mình, hỏa tiễn Maverick là phát minh của quân đội Mỹ, vô cùng tối tân, tỷ lệ đạt mục tiêu trên 90%. Hơn nữa bộ phận truy tung lại dùng hồng ngoại tuyến không bị giới hạn vì mây hay là tầm nhìn.
Kim Thống thầm mắng một tiếng, đưa mắt nhìn Lăng Độ Vũ. Hắn không có chiêu nào để trả lời câu hỏi của lão hồ ly Bố Lai Sĩ.
Lăng Độ Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói:
Hiện giờ mà anh còn có thể đoàng hoàng ngồi đây nói chuyện toàn nhờ vào mặt mũi của Kim Thống, nếu không người ta đã sớm tống cổ cả hai trở về trại giam rồi.
Mọi người đồng loạt gật đầu. Chiến không hạm F19 là kết quả đỉnh cao của kỹ thuật, còn được gọi là máy bay tàng hình, là niềm kiêu hãnh của công ty Lockheed. Thật ra thì không phải là nó có thể tàng hình, mà loại phi cơ tối tân này nhờ có những thiết kế và hình dạng đặc biệt nên radar hầu như không cách nào phát hiện ra nó. Hình dạng của nó phản xạ lại rất ít lượng sóng radar. Dưới bụng, trên lưng và trên dưới đôi cánh đều được sơn một loại sơn bằng vật liệu đặc thù có thể hấp thu sóng radar, thân máy bay được bao bọc bằng một loại gốm có thể chịu được nhiệt độ cao, làm giảm bớt lượng hồng ngoại tuyến phát ra. Ngay cả miếng kim loại bảo vệ bánh xe thứ ba cũng là loại kim loại đặc biệt, phản xạ ít nhất. Do đó nó mới có mỹ danh chiến không hạm tàng hình.
Lăng Độ Vũ nói:
-Tôi cho rằng tập kích chúng ta chính là chiếc chiến không hạm tàng hình này. Tuy nó có thể thoát khỏi cặp mắt của radar nhưng lại không thoát khỏi cặp mắt người.
Bố Lai Sĩ nhíu mày, không đồng ý.
Tra Lệnh hỏi:
Hắn ta vừa rồi đã chỉ rằng tập kích nhất định là hỏa tiễn, nay lại nói thế khiến Lăng Độ Vũ không hiểu ý tứ của hắn lắm.
Lăng Độ Vũ thở dài, nói:
Nói đến đây,anh đột nhiên ngừng lại, dường như đã hiểu ra được điều gì.
Mọi người đều lộ vẻ chú ý và hứng thú, ngay cả Mạch Hán và Kim Thống cũng không ngoại lệ. Kim Thống so với bất luận người nào lại càng muốn biết đáp án hơn, vì nhờ Lăng Độ Vũ đột nhiên phát hiện nơi phát ra nguy hiểm, họ mới kịp thời nhảy ra xa, tránh được đại nạn.
Lăng Độ Vũ nói tiếp:
Mọi người chợt hiểu, nếu đối phương không phải đến từ không trung, sao lại có hiện tượng này? Giống như chúng ta đang nhìn bầy kiến bò trên mặt đất, đến khi chúng chui vào hang, chúng ta tự nhiên không nhìn thấy chúng nữa.
Bố Lai Sĩ bùi ngùi nói:
Kim Thống nói:
Bố Lai Sĩ không ngăn được, mỉm cười nhìn Tra Lệnh, nói:
Tra Lệnh lắc đầu,tỏ ý hắn cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được Mạc Kiên Thì, quyền truy tố hoàn toàn nằm trên tay lão ta.
Lăng Độ Vũ cảm thấy Bố Lai Sĩ và Tra Lệnh, hai người này thật ra tkhông tin vào chuyện của anh, nhưng lại đùn trách nhiệm lên người lão kiểm sát kia, thật đúng là mấy lão già giảo quyệt. Bất quá, anh tin tưởng quay đầu về hướng khuôn mặt lạnh tanh của Mạch Hán, người của FBI, nói:
-Cho dù phía kiểm sát không tin, cảnh sát không tin, nhưng tôi lại tin rằng FBI có ý nghĩ khác, đúng không? Mạch Hán tiên sinh!
Bố, Tra hai người ngạc nhiên, Lăng Độ Vũ dựa vào đâu mà nói như vậy? Chỉ có Kim Thống mơ hồ nắm bắt được tư tưởng của Lăng Độ Vũ.
Ánh mắt của Mạch Hán, mắt lóe sáng, trên gương mặt chợt lộ ra một nụ cười hiếm hoi. Y gật đầu nói:
Bố Lai Sĩ và Tra Lệnh sững người ngạc nhiên.
Cuối cùng là chuyện gì đây?
Mạch Hán tiếp tục:
Mạch Hán ngồi ở ghế sau xe, dường như đã nhốt mình vào một thế giới bí ẩn. Hai bên rèm cửa sổ đều được kéo xuống che kín mít, tấm bản kim loại ngăn người tài xế cũng đã được dựng lên.
Đây là xe bọc sắt cực kỳ bảo mật, nhưng mà có thể chịu nổi hỏa tiễn không đối đất Maverick không thì chỉ có Chúa mới biết được.
Nghĩ đến đây, Lăng Độ Vũ nở một nụ cười, bên trái hắn là Mạch Hán, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, không hề để tâm đến nụ cười của hắn. Kim Thống ngược lại mỉm cười hội ý, tựa hồ đã hiểu được ý niệm trong đầu của anh.
Tâm thần Lăng Độ Vũ vừa chuyển đến vụ bắt cóc của Trác Sở Viên, Uy Nhĩ và Văn Tây ba người, nỗi đau đớn mà anh đã cố gắng kìm nén từ lâu lại dâng lên. Anh bây giờ thì khó có thể chờ được nữa.
Ngay lúc này,Mạch Hán cất tiếng:
-Lăng tiên sinh, ba năm trước tôi đã nghe người ta nhắc đến ông.
Lăng Độ Vũ "À" lên một tiếng.
Mạch Hán nói tiếp:
Lăng, Kim hai người đều tập trung tinh thần, những lời mà Mạch Hán nói ra, tất nhiên là rất đáng lưu tâm.
Gương mặt Mạch Hán vẫn không chút cảm xúc, dường như đang chuyển đạt ý tứ của người khác. Hắn nói:
...Bề ngoài thì tất cả đều có vẻ hợp tình, hợp lý, công ty Thái Thần với khoa học và kỹ thuật hạng nhất đã nhảy vào Mỹ quốc chiếm lấy vị trí số một đại xí nghiệp sản xuất vũ khí không gian và quốc phòng.
....Điểm kỳ quái chính là sự kiện này chỉ mới xảy ra khoảng sáu, bảy năm trở lại đây, trước đó Thái Thần chỉ là một công ty mà sản phẩm và nhân tài chỉ thuộc hạng hai, hơn nữa kinh doanh bất lợi, thật ra đã đứng bên bờ phá sản. Nên biết loại công ty khổng lồ như thế này, càng lớn thì càng lo, vì binh bại như núi đổ, bằng cách gì mà chỉ trong một thời gian ngắn đã khởi tử hồi sinh? Đây là một việc vô cùng kỳ lạ.
Kim Thống ngắt lời:
-Bảy năm trước, vừa đúng vào lúc Quang Thần giáo được thành lập.
Mạch Hán không quan tâm đến câu nói của hắn, tiếp tục:
Lăng Độ Vũ trầm tư:
Mạch Hán sảng khoái nói:
Kim Thống đột nhiên hỏi:
Mạch Hán trầm mặc một lúc mới trả lời:
Kim Thống chợt hiểu vì sao khi hắn nhắc đến Quang Thần lúc nãy, Mạch Hán tỏ vẻ gì ngạc nhiên.
Lăng Độ Vũ hỏi:
Gương mặt Mạch Hán hiện lên thần sắc tán thưởng, hắn nói:
-Lăng tiên sinh đã chỉ đúng vấn đề, đội điều tra của chúng ta được lập ra cũng vì vấn đề này. Chừng ba năm trước, FBI lúc đó đang điều tra án kiện của một tên cùng hung cực ác, chính là gã cầm đầu lính đánh thuê Hồng Ngưu, thì bất chợt phát giác ra người này đã mua với số lượng tiền khủng khiếp đủ các loại vật liệu kỳ lạ từ mọi nơi chuyển về công ty Thái Thần. Chúng tôi đã nghĩ nát cả óc vẫn không hiểu được cuối cùng các vật liệu này được dùng làm gì. Việc này đã làm kinh động đến cả tổng thống nên mới đặc biệt thành lập tổ đoàn chúng ta có toàn quyền xử lý chuyện này.
Lăng, Kim, hai người chợt hiểu ra, khó trách Mạch Hán không tiết lộ điều gì với Bố Lai Sĩ.
Mạch Hán nói:
Lăng Độ Vũ nói:
Mạch Hán nói:
Ngay sau đó, ánh mắt hắn chấn động, thốt:
.
Lăng Độ Vũ trầm giọng nói:
Mạch Hán và Kim Thống đều kinh ngạc. Lăng Độ Vũ, sắc mặt trầm trọng, từ từ thốt một câu động trời:
Mạch, Kim hai người nhất thời kinh ngạc, há hốc miệng.
Chẳng lẽ công ty Thái Thần thật sự được người ngoài hành tinh trợ giúp, kiến tạo được phi thuyền vũ trụ vượt xa những mơ ước hiện giờ của nhân loại?
Cuối phòng hội nghị có để một màn ảnh chiếu ảnh của công ty Thái Thần từ trên cao nhìn xuống. Thật ra không nên gọi nó là xí nghiệp mà phải gọi nó là thành phố. Một thành phố công nghiệp toàn tâm toàn ý vào sản xuất vũ khí tối tân và trang bị vũ trụ.
Ngoại trừ mười xưởng lớn bên ngoài, còn có hai mươi tổ kiến trúc, mỗi tổ có từ bốn đến mười tòa kiến trúc lớn nhỏ khác nhau tạo thành, cao nhất là một tòa với năm mươi bảy tầng, mỗi tầng chiếm một thể tích ít nhất là mười ngàn thước vuông, chính là khu văn phòng của công ty Thái Thần.
Giữa các tòa kiến trúc này là một không gian rộng lớn, dưới đất trồng cỏ, kênh video loạng choạng một chút rồi chiếu hình nhân viên và các xe vận chuyển đang bận rộn làm việc.
Người phụ trách tường thuật là thiếu tướng Bạch Gia, ông đang nói:
Một người khác của cục tình báo, Hạ Bảo tiên sinh ngắt lời, nói:
Mạch Hán bổ sung thêm:
Kim Thống nhịn không được, hỏi:
-Thái Thần là do Bộ quốc Phòng quản lý, các người không phái người thường xuyên đến kiểm soát sao?
Thiếu tướng Bạch Gia thở dài, đáp:
Lăng Độ Vũ nói:
Mạch Hán gật đầu:
Ngồi ở phía sau, Hạ Kỳ Lạc lần đầu lên tiếng:
Hạ Bảo tiên sinh nói:
Hạ Kỳ Lạc chế giễu:
Mọi người cùng cười, Lăng Độ Vũ chợt động lòng:
-Có hình của ông ấy hay không?
Thiếu tướng Bạch gia đóng máy chiếu phim lại, một tấm hình được chiếu lên màn ảnh, một mái tóc xám trắng, một gương mặt thông minh, vóc người cao gầy của một lão giả hiện ra.
Lăng, Kim hai người đồng thời kêu lên: "Là hắn!", khi hai người bị bắt, đã gặp qua lão giả này. Lăng Độ Vũ cũng đã dùng thuật thôi miên, từ miệng ông ta mà biết được sự kiện về phi thuyền. Hắn liền hướng về mọi người giải thích.
Ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng.
Cái mà bọn họ phải đối phó, không phải là một tội phạm hay một tập đoàn tội phạm, mà là một xí nghiệp quốc phòng, đường đường chính chính, tụ tập tinh anh trên mọi phương diện, lại có cấu kết chặt chẽ với chính phủ các nước khác.
Lăng Độ Vũ hỏi:
Hạ Bảo trả lời:
Kim Thống lẩm bẩm:
Cao nhất, ..., lớn nhất,...
Thiếu tướng Bạch gia nói thêm :
-Tòa kiến trúc văn phòng mà được gọi là Thái Thần Đại Lâu, ta đã đảo qua đảo lại mấy mà không thấy có gì đặc biệt. Phần kia, gọi là Adamia địa khố ở dưới xí nghiệp là nơi sản xuất phi cơ và trang bị không gian.
Lăng, Kim hai người nhảy dựng lên:
Đây chính là tên của người thần bí kia, Lăng Độ Vũ khi tiến vào tấm màn đen tối tìm người, đã gặp phải tao ngộ kỳ dị mà khó quên.
Mạch Hán đã nghe qua chuyện này liền kể lại cho mấy người kia.
Lăng, Kim hai người càng lúc càng rõ ràng vì sao Mạch Hán lại tin tưởng họ như vậy, vì hắn biết những gì họ nói đều là sự thật.
Lăng Độ Vũ nói:
Mọi người nhất thời đều trở nên trầm mặc.
Mạch Hán dứt khoát đứng dậy, nói:
Mọi người đồng thời ngạc nhiên.
Đây là hành động liều lĩnh phi thường, Thái Thần, chính phủ và quốc hội có quyền lực trong tay, lại có quan hệ đầy dẫy, đối phó bất lợi với chúng, đừng nói Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, sợ rằng ngay cả tổng thống cũng không bảo vệ được họ.
Nhưng không còn chậm trễ được nữa.
Ai biết được khi nào thì phi thuyền cất cánh.
Đêm đó, khoảng 11h, đa số nhân viên công ty Thái Thần đều đã rời chỗ làm, trước cửa chính, bốn chiếc xe đậu lại, chứa đầy những khách không mời mà đến.
Người gác cửa đi đến hỏi:
Một người tên là Khoa Luân bước ra trả lời:
Cùng lúc đưa ra chứng kiện và văn kiện.
Người gác cửa tái mặt, cầm lấy máy bộ đàm báo cáo cho thượng cấp.
Khoa Luân quả là có kinh nghiệm ứng phó với các trường hợp này, trợn mắt, đại phát quan uy, nói:
Người gác cửa luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào đành quay lại máy bộ đàm báo cáo một hồi lâu rồi mới bấm mật số từ từ mở cửa.
Bốn chiếc xe nối đuôi nhau nhằm hướng Thái Thần Đại Lâu mà tiến tới, cửa vào Adamia địa khố nằm đối diện với nó.
Ngồi trong xe thứ nhì, Lăng Độ Vũ và Kim Thống không khỏi có chút khẩn trương do kinh nghiệm cay đắng lần đầu. Không biết lần này sẽ ra sao đây?
Bốn chiếc xe, chạy thẳng một mạch đến trước Thái Thần Đại Lâu.
Từ bên trong một nhóm người đi ra, trong đó có một nam tử trung niên cao lớn, uy mãnh, đang rẽ đám đông mà tiến tới.Theo sát bên cạnh hắn là một mỹ nữ, gương mặt có vẻ tức giận, Lăng Độ Vũ nhận ra được cô ta, chính là Fanny tiểu thư.
Thiếu tướng Bạch Gia, Hạ Kỳ Lạc và các người khác đều lục tục xuống xe, đây chính là thời điểm đôi bên giao phong.
Người trung niên nam tử, với chiếc mũi thẳng và đôi mắt ưng, khiến người khác thấy được hắn đến không với ý đồ tốt đẹp gì. Lúc này, sắc mặt hắn âm u như những ngày mưa bão vậy. Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn thẳng vàoThiếu tướng Bạch Gia, nói không chút khách khí:
Xem ra hắn chính là Thái Thần.
Lăng Độ Vũ từ phía sau Thiếu tướng Bạch Gia hướng về mỹ nữ đi theo nam nhân trung niên, nói:
Fanny tức giận, nhếch mũi, vuốt mái tóc dài xinh đẹp, nói:
Nam nhân cao lớn trầm giọng nói:
Thiếu tướng Bạch Gia ung dung đáp:
-Thái Thần tiên sinh, theo như tin tức của chúng tôi, công ty của ngài bị nghi ngờ có chấp chứa cấm phẩm, hôm nay chúng tôi đến đây thi hành nhiệm vụ, điều tra sự việc.
Thái Thần gằn giọng:
Hạ Kỳ Lạc nói:
Lửa giận bùng lên trong ánh mắt Thái Thần, hắn quay sang Thiếu tướng Bạch gia nói:
Thiếu tướng Bạch gia nói:
-Không có!
Thái Thần nói:
Thiếu tướng Bạch Gia cười nói:
Nói xong đưa văn kiện cho Thái Thần.
Thái Thần không thèm nhìn, Fanny tiếp lấy tờ văn kiện chú tâm đọc.
Thái Thần liên tiếp nói vài tiếng "Tốt, tốt", rồi hướng về Thiếu tướng Bạch Gia hỏi:
Thiếu tướng Bạch Gia nói:
Gương mặt Thái Thần trong phút chốc đỏ bừng cả lên, hắn quát:
-Không được! Trong đó chứa đầy thiết kế cơ mật của công ty, ai có thể đảm bảo các người không tiết lộ ra ngoài?
Thiếu tướng Bạch Gia trầm mặt xuống trả lời:
Một nam tử phía sau Thái Thần chỉ Lăng Độ Vũ và Kim Thống hỏi:
Người bên Thiếu tướng Bạch Gia cả mừng, Mạch Hán hỏi dồn tới:
Nam tử cũng biết mình nói hớ, ấp úng nói:
Thái Thần cắt ngang:
-Hắn là Mã Tá Trì, dù hắn là đội trưởng đội bảo an của công ty, nơi đây cũng không phải đến lượt hắn nói chuyện. Được rồi, tôi nghĩ thời gian của quý vị rất quý báu, sao không bắt đầu đi chứ?
Hắn bước đi trước hướng về một tòa kiến trúc, dễ dàng hóa giải truy vấn của Mạch Hán.
Lăng Độ Vũ có chút không đành lòng, liếc nhìn tòa đại lâu một cái. Tòa kiến trúc này bề ngoài rất bình thường khác hẳn với những tòa kiến trúc mới của Thái Thần, bình thường đến kỳ lạ. Một người có dã tâm lớn, theo đuổi vinh hoa và địa vị như Thái Thần sao lại có thể dùng một tòa kiến trúc như thế làm văn phòng?
Hơn hai mươi người nối đuôi nhau vào đại nội đường tòa kiến trúc, sàn nhà được làm bằng thép. Đây chính là cửa vào địa khố Adamia, trong cùng có một hàng thang máy khổng lồ. Bọn họ tiến vào một cái, thang máy chậm rãi hạ xuống.
Hạ Bảo tiên sinh đứng cạnh Thái Thần, hỏi:
Thái Thần đanh mặt hừ một tiếng, Fanny không để đến thái độ của Thái Thần, ngược lại đáp:
Giọng của nàng trầm thấp dễ nghe.
Lăng Độ Vũ tiếp lời:
-Có phải nó cũng tiếp nối với nền của Thái Thần đại lâu?
Fanny chần chờ giây lát rồi nhẹ nhàng nói:
-Đúng vậy!
Thang máy hạ xuống độ năm mươi thước mới dừng lại.
Mọi người xếp hàng bước ra, vừa nhìn thấy tình hình địa khố, phe Bạch Gia đã đồng loạt kêu khổ.
Một chiếc máy bay khổng lồ, yên yên ổn ổn nằm giữa không gian. Chiếc máy bay đã được hoàn thành 70%, nó được đặt trên một cái giá to lớn giữa không trung, hơn mười cánh tay cần trục đủ dạng đang nâng lên hạ xuống vật liệu và trang bị máy bay. Dưới ánh đèn sáng trưng, hơn mười nhân viên vận đồng phục kỹ thuật đang chuyên tâm làm việc. Vậy vũ trụ phi thuyền kia đâu?
Thái Thần nói:
Hắn giơ tay ra mời.
Thiếu tướng Bạch Gia bình tĩnh phi thường, quay ra phía sau nói một câu, những người kia lập tức tản ra bốn hướng cẩn thận tìm kiếm. Tìm ra một chiếc vũ trụ phi thuyền nơi đây tuyệt không có thể, nhưng chẳng lẽ không làm gì mà đi ra?
Thái Thần vẻ mặt đắc ý, hướng về Thiếu tướng Bạch Gia, hòa nhã nói:
Thiếu tướng Bạch Gia từ chối:
Thái Thần cười nói:
Phía sau hắn, một người rất có phong độ nam nhân bước ra.
Thái Thần đi nhanh về hướng mấy cái thang máy, hắn chiếm hết thượng phong nên tư thái rất vương giả, Fanny kiêu hãnh thẳng lưng lên, đi theo hắn.
Khi nàng bước qua Lăng Độ Vũ, anh lớn tiếng nói:
-Fanny tiểu thư, tôi xin lỗi, ngày đó tôi hơi mạnh tay một chút nên đã hằn dấu lên cổ cô.
Mọi người liền tập trung ánh mắt lên cổ của Fanny, có thể thấy rõ ràng hai vết bầm. Ai nấy đều hiểu hai người họ tất có quan hệ, chỉ khổ là không có bằng chứng
Thái Thần tức giận quát lớn, kéo Fanny ra sau mình, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Độ Vũ, nói:
Thần quang trong mắt Lăng Độ Vũ tăng vọt, không nhân nhượng nhìn trả lại Thái Thần, nhớ đến Trác Sở Viên đã mất tích, hắn cơ hồ muốn lao đến xé Thái Thần ra làm hai.
Thiếu tướng Bạch Gia nói:
-Thái Thần, ông đi đi. Bất quá ông nên cẩn thận một chút, quốc gia sẽ không tha cho những người phạm pháp đâu.
Thái Thần nói:
Lăng Độ Vũ cắt lời:
Thái Thần, sắc mặt đại biến, chăm chú nhìn Lăng Độ Vũ, đột nhiên ngửa mặt cười điên cuồng, lắc đầu ra vẻ khinh thường rồi nhanh chóng rời đi.
Trên đường rời đi, Kim Thống trong xe nổi giận, la lớn:
Ngồi cạnh hắn là Lăng Độ Vũ, Thiếu tướng Bạch Gia và Mạch Hán ba người, ai cũng im lặng không nói gì.
Lăng Độ Vũ nhìn hai người, thấy họ xụi vai, thần tình uể oải.
Mạch Hán hướng về Thiếu tướng Bạch Gia nói:
Thiếu tướng Bạch Gia thở dài:
-Chẳng lẽ không có phi thuyền vũ trụ ?
Chân mày ông cau lại.
Mạch Hán nói:
Lăng Độ Vũ lạnh lùng nói:
Trong giọng nói của anh toát lên sự kiên quyết. Anh biết ngày đó mình bị cầm giữ , chính là trong công ty Thái Thần, thế giới này còn gì có thể ngăn trở Lăng Độ Vũ tiến vào?
Mọi người ngạc nhiên nhìn anh.
Lăng Độ Vũ nói:
-Các người đều có công chức trong người, tôi được tự do hành động, hãy để tôi đối phó với Thái Thần.
Kim Thống nói:
Lăng Độ Vũ siết tay Thiếu tướng Bạch Gia và Mạch Hán, nói:
Bọn người Thiếu tướng Bạch Gia đều có chút thương cảm, họ nghe trong giọng nói của Lăng Độ Vũ chút hương vị của người tráng sĩ ra đi không trở lại. Bên trong công ty Thái Thần có đầy võ trang vệ thủ, có thể hoàn toàn hợp pháp giết bất cứ ai định xông vào. Vì vậy đám người Thiếu tướng Bạch Gia có thể hiểu được tâm tình của Lăng Độ Vũ.
Lăng, Kim hai người xuống xe, Kim Thống nói với Lăng Độ Vũ:
-Ta cứ nghĩ ta đòi tham gia vào hành động hùng tráng của ngươi, ngươi nhất định sẽ phản đối, sao ngươi lại không nói gì hết?
Mắt Lăng Độ Vũ ánh lên tình bằng hữu thân thiết, anh nói:
Hai người đồng loạt nở nụ cười.
Kim Thống hỏi:
Lăng Độ Vũ nói:
-Hy vọng ngươi biết nhảy dù.
Anh quay sang sắp xếp các trang bị và vũ khí cận yếu, có thể phải dùng đến.
Kim Thống ngạo nghễ nói: