Nguyên nheo mày, hắn mỉm cười rồi liếc xuống vòng 1 của cô, hắn chỉ ước được sờ nó thêm một lần nữa.
Cô hét lớn đạp mạnh vào chân hắn.
Nguyên nhếch môi cười, nhìn thì thấm thía gì tôi còn sờ nữa cơ.
Thì cái vòng 1 lép kẹp của cô ai thèm đụng.
Anh! Sao anh không nhắm mắt lại.
Cái gì! Nhìn thì nhìn rồi, không mở mắt sao thấy được đồ mà thay hay cô muốn bàn tay này khám phá thân thể cô sao?
Mặt Hạ Uyên Nhi càng ngày càng nóng đỏ, cô chỉ ước bây giờ cô có sức mạnh của Captian America để giáng cho hắn một cú cho hắn lội xuống 18 tầng địa ngục luôn.
Nguyên nheo mày tỏ vẻ không hài lòng, cô lại lên ghen hay cố tìm lí do để đánh trống lảng đây.
Tôi vẫn chưa trả lời mà.
Trả lời gì?
Hạ Uyên Nhi tức giận hỏi, nhìn cái bản mặt là thấy ghét rồi. Nguyên nhìn cô rồi nuốt nước bọt từ tốn nói.
Tôi...có chút thích cô...
Còn tôi lại có chút ghét anh đấy, tên khùng.
Hạ Uyên Nhi nhếch môi cười, biết ngay lại diễn kịch lừa cô mà, ai mà tin những lời hắn nói cơ chứ.
Hắn có chút bối rối giữ lấy cánh tay cô.
Cô hất mạnh cánh tay hắn ra, ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn. Hắn đau lòng đành buông tay ra. Hạ Uyên Nhi quay phắt vào trong mặc kệ Nguyên đang thẫn thờ ngắm nhìn bóng lưng cô.
Trần Dương Thần nãy giờ đã nghe thấy hết câu chuyện, không phải hắn cố tình chỉ là...vô tình đi ngang.
Nguyên cung kính gập đầu chào.
Hắn như một người am hiểu về chuyện đó lắm, tỏ vẻ kênh kiệu.
Nguyên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, thì ra những người có kinh nghiệm đều dẫn dắt co mồi của mình như vậy, là hắn đã quá hiền rồi.
Trần Dương Thần mỉm cười rồi vỗ vỗ vai người anh em.
Tôi mong tin tốt của cậu sớm.
Vâng! Thuộc hạ xin cáo lui.
[...]
Tại một nhà máy bị bỏ hoang.
Những đàn chuột thi nhau chạy qua chạy lại, nào là gián bò trên tường, cả những đám rêu xanh mọc trên khắp trần nhà, nhà máy này bị bỏ hoang cách đây một năm rồi, do ông chủ của nhà máy này làm ăn thua lỗ dẫn đến phá sản, nên nơi này bị bỏ hoang.
Nghiêm Mặc Huy châm điếu thuốc sì gà CuBa rồi phì phò hút, một gã thuộc hạ đi vào.
Nghiêm Mặc Huy dừng lại rồi thở ra làn khói xám.
Tên thuộc hạ nhếch môi cười.
Ý của ngài là...
Đúng vậy, bắt cóc Hạ Quyên Quyên, để xem hai kẻ si tình này sẽ làm gì nếu người chúng yêu bị kẻ thù giết.
Nghiêm Mặc Huy phá lên cười, một nụ cười đầy sảng khoái, kiêu ngạo lại có chút ngông cuồng, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Trong khi Trần Dương Thần bàn chuyện với Nguyên trong phòng kín, thì lại có một người đang lo lắng đứng ngồi không yên.
Hạ Quyên Quyên cầm que thử thai đi đi lại lại trong phòng, tại sao vạch thứ 2 lại mờ như vậy, nhưng mà nếu có thai thì nó phải hiện lên rõ chứ.
Liệu có phải có thai thật không? Cô đã trễ 2 tuần rồi, nếu có thai chắc là cái lần cô và hắn giận nhau.
Hạ Uyên Nhi bất chợt đi vào làm cô giật mình rớt mất que thử thai. Hạ Uyên Nhi đi tới cầm lên ngắm nghía một hồi rồi thốt lên.
Hạ Quyên Quyên lắc đầu.
Chị không biết, vạch thứ 2 nó mờ quá.
Có rồi đó chị, hay mình báo cho anh rể đi.
Hạ Quyên Quyên vội chặn tay cô lại.
Hạ Uyên Nhi bễu môi.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Đành phải đi bệnh viện thôi.
Hạ Uyên Nhi lắc đầu, nghiêm trọng nói.
Anh rể nhất định không cho đâu, bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm.
Chúng ta có Nguyên mà, anh ấy sẽ bảo vệ chúng ta.
Hạ Quyên Quyên mỉm cười, may mà vẫn còn "cánh tay phải" của hắn.
Hạ Uyên Nhi lại bĩu môi lần nữa, tỏ vẻ không tin tưởng.
Tên khùng đó sao?
Hửm...tên khùng?
Không có gì, chỉ là em không tin tưởng hắn cho lắm.
Thôi mà, chị biết em và anh ấy nhất định có hiểu lầm gì đó phải không? Nhất định có một ngày hai người sẽ hóa giải được thôi.
Chị!
Được rồi không nói nhiều nữa, xíu nữa chị xin Thần đi mua sắm, em nhớ phối hợp đấy, không lại lộ thì chết.
Biết rồi...!
Hạ Quyên Quyên nắm chặt chiếc que thử thai, mong là sẽ có điều tốt xảy ra với cô và hắn, đứa bé lần này nhất định phải giữ cho bằng được.
Có khi nào một sinh linh bé nhỏ đang hiện diện trong bụng cô không?