Diệu Đức hồi hộp nhìn Diệu Đình chạy lăng xăng đến chóng cả mặt.
Hôm nay, cả đội đều mặc âu phục khiến cho không gian trở nên trang trọng hơn bao giờ hết.
Diệu Đình dừng lại, hôm nay nó mặc bộ váy trắng làm phù dâu cho ba nó.
Cuối cùng, ngày mong đợi nhất của ba nó đã đến.
Nhìn ba nó mồ hôi cứ túa ra như tắm, nó lại gần nắm tay ba:
Diệu Đức mỉm cười xoa đầu con:
Diệu Đình sà vào lòng ba, ôm thật chặt:
Ba hãy sống cho mình đi nhé! Con lớn rồi nên sẽ tự lo được cho bản thân.
Ba cứ tin ở con mà dành tình yêu cho dì.
Trí Thành ngó đầu vào giục giã:
Diệu Đình lau nước mắt, rời khỏi người ba động viên:
Ba tự tin lên, sao lại run thế hả?
Đâu có, ba chỉ hồi hộp thôi mà.
Ba hít thở sâu vào...ai nhìn ba lại tưởng đang đi trinh chiến đấy..ba cười lên đi nào.
Diệu Đức mỉm cười nhưng nụ cười không tròn trịa, trong lòng anh vẫn cảm giác hồi hộp không nguôi.
Diệu Đình suốt ruột nên kéo ba ra ngoài khi tiếng các chú đã léo nhéo gọi.
Chí Hùng cầm hoa lại gần đưa cho Diệu Đức:
Diệu Đức mặt cứ nghệt ra nhìn đồng đội mà càng thấy tim đập thình thịch không nguôi.
...
Từ ngày ba lấy vợ, Diệu Đình đi học cùng dì còn Trí Thành tự đi xe đạp tới trường.
Căn nhà trở nên ấm cúng và rộn ràng tiếng cười hơn.
Ba Đức không còn những lúc ngồi trầm ngâm một mình nữa.
Còn Diệu Đình cũng có người để hàn huyên tâm sự những chuyện của con gái mà không phải réo ba nữa.
Chiều chủ nhật, hai anh em đi đạp xe về, trước cửa nhà có một chiếc ô tô màu trắng đậu sẵn.
Tò mò vào trong nhà, Diệu Đình nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái nhưng ánh mắt đẫm nước, gương mặt buồn thiu ngồi đối diện với ba và dì.
Nó quay sang Trí Thành:
Trí Thành cất xe, đứng sau lưng Diệu Đình ngó vào trong.
Nó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy rồi xoay người lấy xe ra khỏi nhà.
Diệu Đình lạ lẫm, quay ra chạy với theo nhảy tót lên xe:
Trí Thành không nói gì mà lao xe phóng như bay trên đường.
Nó lấy hết sức đạp xe thật nhanh khiến Diệu Đình hét toáng lên:
Trí Thành dừng xe, xuống bãi lau ngồi với khuôn mặt thẫn thờ.
Diệu Đình dựng xe, nhẹ nhàng lại gần ngồi cạnh anh:
Trí Thành vẫn im lặng, một lát thì đôi mắt đỏ hoe.
Diệu Đình cuống quýt hỏi han:
Trí Thành kéo chiếc dây chuyền trên cổ ra, mở bức ảnh bên trong đưa cho Diệu Đình nhìn.
Ngắm nghía một lúc, Diệu Đình há miệng ngạc nhiên:
Người trong ảnh là cô ấy...vậy có nghĩa là...
Bà ấy là mẹ anh...
Diệu Đình thoáng ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt buồn thiu của Trí Thành an ủi:
Trí Thành quay sang nhìn Diệu Đình:
Thời điểm này thì anh chưa đủ can đảm để đứng trước bà ấy.
Diệu Đình khoác vai anh, nó thủ thỉ:
Em chẳng biết mẹ thế nào chỉ biết mặt qua ảnh ba có mà thôi.
Bây giờ có dì rồi nhưng em vẫn muốn gặp mẹ.
Diệu Đình lau nước mắt, nó nấc lên buồn bã:
Anh hãy gặp cô ấy đi ạ.
Dù sao cô ấy cũng còn sống để anh được gặp lại mà.
Trí Thành xoay hẳn người sang, tay lau nước mắt cho Diệu Đình:
Cuộc sống của anh có gia đình em không phải đang rất tốt sao? Em đừng khóc, mẹ em chắc sẽ về gặp em trong một giấc mơ đẹp nào đó.
Diệu Đình gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:
Trí Thành đứng bật dậy, nó lắc đầu:
Anh sẽ không bỏ qua những nỗi đau mà bà ấy đã gây ra cho ba anh và cho cả anh nữa.
Dù sao cô ấy cũng vẫn là mẹ anh mà.
Không, anh không có người mẹ như vậy.
Trí Thành quay người bước đi thì va phải người khác.
Nó ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ trước mặt.
Khuôn mặt người ấy đẫm nước mắt, đôi mât đỏ hoe, khẽ đưa bàn tay chạm nhẹ lên mặt nó thì bị nó gạt đi, ánh nhìn lạnh lùng:
Nó xô người phụ nữ sang một bên chạy biến, nước mắt nó chảy ra từ bao giờ.
Nó chỉ biết chạy và khóc mặc người phụ nữ gọi tên nó trong bất lực:
Diệu Đình lau nước mắt, nó đứng dậy nhìn người phụ nữ đang ôm mặt khóc tuyệt vọng:
Người phụ nữ ngước mắt nhìn nó, thầm cảm ơn:
Nó khẽ gật đầu.
Cháu hãy khuyên Trí Thành về ở với cô được không? Cô biết mình sai nên bây giờ muốn chuộc lỗi với thằng bé.
Cô định đưa anh ấy đi đâu? Nhà cô ở đâu?
Cô mới ở Mỹ về nên nếu Trí Thành đồng ý thì cô sẽ đưa nó sang bên ấy.
Diệu Đình lùi lại, nó chẳng nói gì, dựng xe lên định đi thì bị người phụ nữ kia giữ lại:
Cháu hãy giúp cô được không?
Không ạ, cháu không muốn anh ấy rời khỏi gia đình cháu.
Không có cô thì anh ấy vẫn sống rất tốt nên cô hãy về Mỹ một mình đi ạ.
Cô đừng mang anh ấy của cháu đi.
Diệu Đình khóc nức nở, nó lên xe đi mất trước sự ngỡ ngàng của người phụ nữ kia.
Nó không muốn anh đi xa như vậy.
Bây giờ, anh đã là một thành viên của gia đình nó rồi nên không thể xa nhau mà đi xa như vậy được.
Về tới nhà, Diệu Đình chào ba và dì xong thì đi thẳng lên phòng Trí Thành gõ cửa:
Anh...mở cửa cho em.
Anh muốn ở một mình một lát, em đừng làm phiền anh được không?
Diệu Đình..
Con bé quay ra chỗ ba gọi, nó nhìn ba rồi lững thững đi theo xuống nhà.
Dì Hương mang cho nó cốc sữa ấm.
Diệu Đình gật đầu:- Vâng ạ, bọn con gặp cô ấy ngoài bãi lau...
Tự dưng nó lại khóc nấc lên: