Mấy ngày sau, hai đứa chẳng chịu ăn uống.
Mặt đứa nào cũng buồn thiu khiến vợ chồng Diệu Đức cứ phải thí hết đứa nọ đến đứa kia.
Ngày chủ nhật, cả hai đứa nghỉ ở nhà thì Lan Ngọc đến khi được Diệu Đức mời.
Vừa nhìn thấy mẹ, Trí Thành đã đứng dậy lên phòng nhưng bị Diệu Đức giữ lại:
Đàn ông con trai phải tìm cách đối mặt chứ không tìm cách trốn tránh.
Chú tôn trọng quyết định của cháu nhưng hãy nói chuyện để hiểu lí do bỏ đi của mẹ mà cháu vẫn đang canh cánh trong lòng đi.
Anh quay xuống ra hiệu cho vợ và Diệu Đình đi ra ngoài.
Mẹ Trí Thành thì cứ nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn con.
Khẽ thở dài, Trí Thành quay lại ngồi xuống ghế.
Trí Thành vẫn im lặng, nó chỉ ngồi im nhìn đi chỗ khác.
Nó vẫn lặng im ngồi nghe mà không trả lời mẹ.
Người phụ nữ lặng lẽ lau nước mắt:
Ngày ấy, gia đình chúng ta quá nghèo nên mẹ chẳng còn cách nào khác cả.
Ba con thì nhất định không cho mẹ đi nhưng cuộc sống cứ ngày càng bế tắc nên mẹ mới phải ra đi.
Thật lòng, mẹ không muốn bỏ con lại đâu.
Bao năm ở xứ người là bấy nhiêu năm mẹ nhớ đến con, đau khổ và tự trách mình đã bỏ rơi con.
Thành...hãy tha thứ cho mẹ đi con.
Trí Thành quay ra nhìn mẹ, người phụ nữ trước mặt nó không phải bỏ đi lấy người khác như bà nội nói.
Những tiếng khóc nấc kia là thật, mẹ cũng đã trải qua những ngày tháng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nó chẳng biết phải nói gì bây giờ cả nên lại chọn cách im lặng.
Mẹ nghe chú Đức nói con học rất giỏi.
Bây giờ mẹ có điều kiện để lo cho con rồi nên hãy về với mẹ được không? Nếu ba con còn sống thì mẹ cũng không tranh giành với ông ấy nhưng bây giờ ba con đã mất rồi, con không thể sống mãi với gia đình chú Đức được.
Chú ấy còn lo cho vợ con mình nữa, thêm con sẽ thêm một gánh nặng đấy.
Trí Thành không nghĩ đến điều này nên nó thoáng ngỡ ngàng.
Nó chỉ nghĩ gia đình chú như gia đình nó nên không muốn rời đi.
Ngồi im lăng khá lâu, Trí Thành ngước mắt nhìn, nó khẽ gật đầu:
Lan Ngọc vui mừng, vừa khóc vừa cười:
Mấy ngày nữa chúng ta đi được không? Công ty của mẹ bên ấy cũng không thể vắng mặt quá lâu được.
Trí Thành thở dài:
Vâng, con sẽ nói chuyện với gia đình chú đã.
Được, được, vậy tuần sau chúng ta hãy đi.
Mai mẹ sẽ qua trường xin hồ sơ của con để gửi sớm sang bên kia.
Con sang phỏng vấn và thi tuyển nhé!
Trí Thành gật đầu, nó khẽ thở dài.
Về với mẹ mà tâm trạng nó cứ nặng trĩu.
Mẹ nói đúng, nó sẽ là gánh nặng của chú Đức vì chú còn sắp có thêm thành viên mới.
Nó không thể mãi phụ thuộc vào gia đình chú được.
Diệu Đình biết anh sẽ đi thì buồn rười rượi, nó chẳng thèm nói chuyện với anh.
Đi học về, nó lên phòng ngồi học mặc Trí Thành bắt chuyện.
Còn Trí Thành nghỉ học trước hai ngày lên đường đi Mỹ.
Tối hôm nay, nó lại lân la làm hòa với Diệu Đình nhưng con bé thì cứ ngó mặt làm lơ.
Bị trêu chọc nhiều, Diệu Đình nổi cáu:
Sao anh lại đi xa như vậy chứ?
Trí Thành kéo ghế đến ngồi cạnh Diệu Đình:
Em sắp có em trai nữa rồi sẽ nhanh quên anh thôi.
Diệu Đình mím môi giận dỗi:
Ai thèm nhớ anh chứ? Anh cũng chẳng phải về thăm em làm gì?
Vậy là em đuổi anh đi luôn hả?
Vâng.
Nó quay lưng lại, giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Mãi sau mới thủ thỉ:
Khi ấy, em hứa sẽ tìm anh.
Trí Thành mỉm cười, xoa đầu Diệu Đình:
Anh hứa sẽ tìm về với em khi có cơ hội được không?
Diệu Đình quay ra, giơ tay lên ra dấu hứa:
Anh phải hứa là không được có bạn gái trước khi gặp em đâu đấy.
Trí Thành mỉm cười đưa tay ra ngoắc:
Hai anh em cùng cười.
Diệu Đình lấy trong tủ ra một con lật đật có dán ảnh mình đưa cho anh:
Anh cầm lấy đi, nhớ là không được quên cái mặt em đâu đấy.
Anh biết rồi.
Em ở lại học ngoan nhé! Anh sẽ liên hệ hoặc về thăm em khi có cơ hội.
Trí Thành cởi chiếc dây chuyền ra đeo lên cổ Diệu Đình.
Hãy luôn đeo nó nhé! Khi gặp lại mà em có xấu xí quá thì anh còn nhận ra em.
Diệu Đình cười, mở mặt dây chuyền nhìn hai anh em không rõ mặt nhưng rõ hai hàm răng đang cười nhăn nhở.
Mặc dù đã nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng ngày Trí Thành đi thì Diệu Đình lại ở lì trong phòng không chịu xuống tiễn anh mặc ba và dì gọi.
Trí Thành ôm lần lượt chú và cô tạm biệt:
Sau này nhất định con sẽ về thăm và trả ơn cô chú.
Khi có điều kiện thì về thăm gia đình chú nhé! Nơi đây luôn chào đón cháu.
Trí Thành lau nước mắt, ngước nhìn lên phòng Diệu Đình vẫn đóng cửa im ỉm.
Mẹ nó lại gần, đưa cho Diệu Đức một túi quà:
Tôi gửi cho Diệu Đình chút quà cảm ơn cháu.
Khi Trí Thành có thời gian, tôi sẽ đưa cháu về thăm anh chị ạ.
Trí Thành lau nước mắt, quay người lên xe cùng mẹ.
Nó vẫn ngóng Diệu Đình nhưng không thấy em ngó mặt ra nên mặt buồn rười rượi.
Diệu Đình thấy xe lăn bánh thì vội vàng mở cửa phi xuống.
Nước mắt nó ướt đẫm hai má: