Đẻ được một tháng thì bố Hà Ly đón mẹ con Hà Ly về nhà chơi.. Hà Ly vẫn rất bình thường ko đả động gì cả.. chính vì Hà Ly cứ thản nhiên như thế nên dì Mai càng sợ.. còn nửa tháng cuối cùng dì Mai hầu như mất ngủ.. lúc nào cô cũng thấp thỏm lo sợ cô không biết Hà Ly sẽ nói ra sự thật lúc nào nữa.. không biết cô sẽ tồn tại ở đây được bao nhiêu lâu..
Ngồi ăn cơm bố HàLy bảo
Hà Ly rất vui vẻ
Thấy Mai ngồi mặt đơ ra đó Hà Ly bảo dì
Dì Mai gật đầu
Ờ, nửa tháng nữa thôi,,
Thế thì cũng sắp rồi, dì ăn nhiều để lấy sức đi đẻ ạ..
Dì Mai ngồi ăn mà vã mồ hôi dì chỉ sợ có bố Hà Ly ở đó mà Hà Ly lại lỡ mồm nói ra thì cô chết chắc..nhưng mà cứ sống cảnh này thì cô cũng chết vì lo lắng mất.. trông mặt mũi cô xanh xao tiều tuỵ hẳn..
Ăn xong Bố Hà Ly bảo
Mai bố phải bay sang nhật mấy hôm để giải quyết công việc, Hà Ly cứ ở đây chơi nhé..mấy hôm nữa là bố về rồi..
Dạ vâng ạ! Con phải ở đây chơi thật lâu chứ, vì đây là nhà của con mà..!
Dì Mai lại càng lo sợ hơn, hồn phách cứ bay lên mây,,
...
Bố Hà Ly đi nhật,, Hà Ly vẫn vui vẻ bình thường như không có chuyện gì,, nhưng vì dì Mai sợ quá ko thể chịu đựng nổi nữa cô chạy lên lầu tìm Hà Ly,,
Hà Ly đang bế con mới nhìn lên
Có chuyện gì vậy dì???
Vào phòng Mai đi, ở đây nói ko tiện,,
Hà Ly đưa con cho chị giúp việc
Chị bế giúp tôi,chờ vú pha sữa rồi đưa cho vú hộ tôi nhé!
Vâng, cô cứ đi đi ạ!
Hà Ly đi cùng dì Mai vào phòng dì
Dì Mai lấy hết can đảm nói
Hà Ly tròn xoe mắt
Dì Mai ko bình tĩnh nổi nữa gào lên
Hà Ly bật cười ha ha
Thì ra là dì có tật nên dì giật mình hả? Tuấn tự trả đồ chứ không phải tôi đòi nhé.. tôi cũng chỉ nhận lại những thứ của tôi thôi còn căn nhà đó là của tôi.. Tuấn đến với hai bàn tay trắng vậy cũng ra đi với hai bàn tay trắng thôi.. chứ tôi đâu có bắt ép ai đâu..!
Mày thôi diễn trò đi... giờ mày đang có âm mưu gì hả?? Nói mau lên..
Hà Ly lừ mắt
Dì Mai gào lên
Hà Ly ko thể tin nổi vào tai mình nữa sao dì Mai lại có cái suy nghĩ ấu trĩ như vậy được.. Hà Ly nghiến răng
Dì vừa nói cái gì??
Tao nói là mày định chờ tao đẻ rồi hại cả con tao luôn đúng không????
Hà Ly điên quá không nhịn được nữa cô lao vào túm tóc Dì Mai
Dì mai vẫn gào lên
Hà Ly hét lên một tiếng rồi giật tóc và tát dì Mai tới tấp luôn vừa tát vừa gào lên
Dì Mai vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Hà Ly cô tát bôm bốp vào mặt dì Mai cho tới lúc bàn tay cô mỏi giã ra cô mới thôi.. hai bên má của dì Mai cũng xưng đỏ lên rồi..
Dì Mai đứng loạng choạng tóc thì xù lên mặt xưng đỏ nước mắt nước mũi dàn dụa ra
Hà Ly túm tóc dì Mai rồi ấn đầu dì vào tường nghiến răng
Dì thử nói thêm một câu nữa đi.. nói nữa đi..
Mày định..,
Dì Mai vừa mở mồm ra nói lập tức bị Hà Ly tát thêm cho mấy phát.. nên dì đau và sợ không giám nói thêm câu gì nữa..
Đến nước này rồi thì Hà Ly không cần phải thương xót ai nữa,, cô nói rõ ràng từng câu một
Được rồi, nếu dì đã không thích sống yên ổn ở đây,, thì bây giờ tôi cho dì hai lựa chọn
Một là ở đây sinh con xong rồi chúng ta nói chuyện..hai là bây giờ tôi sẽ nói hết mọi chuyện ra với bố tôi và dì sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.. muốn đi đâu thì đi.,dì lựa chọn đi..!
Dì Mai ngồi im lặng không nói một câu dì cả..
Hà Ly nói thêm
Dì Mai chỉ khóc không nói gì cả.. những giọt nước mắt ân hận muộn màng..,chính là do cô đã ko biết trân trọng chính là do cô đã đánh mất tất cả.. cô đang sống trong nhung lụa giầu sang nhưng cô lại tự mình đánh mất tất cả..
Hà Ly trở về phòng.. cô cũng khó nghĩ lắm.. Mai từng là một người bạn rất thân đã ở bên cô suốt những năm tháng học đường.. vậy mà chỉ một người đàn ông tên Tuấn mà cô và Mai mới thành ra nông nỗi này... Hà Ly cũng buồn lắm.. nhưng sự thật cay đắng như vậy cô biết phải làm sao???m
Dì Mai suy nghĩ cả đêm,, khóc xưng cả mắt.. đứa con trong bụng cô không biết nó là con của Tuấn hay là con của chồng nữa., nhưng rất có khả năng nó là con của Tuấn nhiều hơn vì chồng cô cũng nhiều tuổi rồi,, khả năng có con ít ơn..
Cành nghĩ cô càng khóc nhiều hơn,, nếu đứa bé là con của Tuấn thật thì cô không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa....nghĩ nhiều quá Mai cứ trằn trọc mãi.. cứ nhắm mắt lại là Mai lại mơ thấy Mai lại mơ thấy cảnh cô bị chồng tống cổ ra khỏi nhà,, với hai bàn tay trắng trên tay ôm đứa con của Tuấn còn đỏ hỏn,,, cô sợ vã mồ hôi hột ra,, thậm chí cô còn không giám nằm xuống nữa sợ nhắm mắt lại cô lại mơ thấy những cảnh tượng như vậy.. Mai ngồi thu lu ở góc giường,,
Cảnh tưởng cứ lặp đi lặp lại trong suốt một tháng qua kể từ ngày Tuấn bị tống cổ ra khỏi nhà,,, đó là những ngày tồi tệ và kinh hoàng nhất của Mai...
Sáng hôm sau Mai quyết định nói với Hà Ly
Hà Ly gật đầu
Dì Mai khóc nức nở,, Hà Ly mềm lòng
Dì Mai ấp úng
Nhưng mà,,,, đứa bé,,
Đứa bé làm sao????
Nó là con của Tuấn,,,,
Hà Ly sốc cô ko nói thành lời nữa.. cô loạng choạng ngồi xuống... mắt ứa lệ..
Hà Ly bỏ về phòng thì dì Mai đau bụng đẻ.. chị giúp việc chạy vào gọi
Hà Ly vội đi ra nhìn thấy bộ dạng của dì Mai cô hiểu ngay cô chạy ra đỡ dì