Bóng tối bên ngoài to lớn bao vạn vật vào trong . Nhưng ngày này , đèn đường , đèn xe và ánh đèn từ những ngôi nhà hắt ra làm mọi thứ vẫn sáng rõ .
Quán trà nơi off của Sỉ Tử Đình suốt 3 năm nay vẫn còn đèn sáng . Đù đã 12h !
Trong phòng trà củ . 1 người đang từ từ thưởng thức từng hớp trà 1 ! Lâu lâu hắn lại khà ra !
Trà ngon !
Tối nay hắn bao trọn quán này ! Không , giờ này quán trà đã đóng cửa !
Là hắn mướn trọn đêm nay mới đúng !
Chổ ghế ngồi của Văn . Hắn cứ rót trà , xoay chung trà , áp tay vào trà , ngửi trà rồi nhấm nháp .
Chổ là của Văn nhưng người thưởng trà lại tên Phương !
Trong quán không có nhân viên , chỉ thấy hắn ngồi trong uống trà và Lôi đang đứng ở ngoài cửa .
Hắn lại rót lấy 1 chung trà . Hắn nhấm nháp trà , đôi mắt khép hờ !
Hắn lại đặt ly trà xuống ! Khà ra 1 hơi nhẹ
Hắn tự khen trà 1 câu !
1 giọng nói có phần vui vẻ ở nơi khác cất tiếng .
Phương nhìn ra ngoài cửa , khi thấy người đến , Phương mĩm cười !
Phương cười cười nói :
Nói xong Phương đứng dậy , bước ra ngoài . Cử chỉ kính cẩn cười cười ra hiệu mời Văn vào . Phương lại ra hiệu cho Lôi lui đi . Văn xem như không nhìn thấy gì....
Người đến là Văn , Văn cười cười bước vào . Văn nhìn sơ qua căn phòng , còn 1 cái bàn nhỏ bên dưới đang có 1 ấm trà nghi ngút khói .
Văn thấy ấm trà thì tỏ vẻ hơi bất ngờ hỏi . Phương cười cười , đi đến bàn trà rồi ra hiệu cho Văn cùng ngồi xuống !
Phương rất thuần thục rót cho cả hai 2 ly trà nghi ngút khói . Thơm ! Trà thơm !
Sau khi hớp vào 1 ngụm , Văn cười cười hỏi 1 câu . Phương cũng mĩm cười , vui vẻ đáp :
Văn cười cười nói :
Phương cười cười , hớp 1 ngụm trà nói :
Văn nghe thấy , tỏ ra hứng thú hỏi lại :
Phương nhìn Văn , cười mĩm nhẹ nói :
Văn tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Phương , ngờ ngợ nói :
Phương cười cười , cuối nhìn chung trà , đềm tĩnh nói :
Phương im lặng rồi đáp khẽ :
Văn gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc , nhìn chằm chằm Phương hỏi :
Phương nhìn Văn cười khẩy , đáp lời :
Văn nghiêm túc hỏi :
Phương cười khẩy đáp :
Văn nghe đến đây , chân mày có hơi nhíu lại , hỏi :
Phương nhìn hắn , lại đáp :
Văn nghe đến đây , tự dưng cười rộ lên :
Phương nhìn hắn , cười mĩm :
Phương mĩm cười . Văn im lặng !
Phương lại mĩm cười , nói lớn trong phòng :
Văn , ánh mắt hắn có cụp xuống 1 chút . Hắn vừa chấn động ! Hắn biết người mà Phương vừa nói là ai !
Giọng nói đến trước , tiếng bước chân dần dần đệm nhịp . Người từ từ xuất hiện , bước vào phòng !
Người đến mang tên Nguyễn Huy Hoàng !
Văn nhìn Huy Hoàng , mặt nghiêm túc nói :
Huy Hoàng im lặng , đưa tay vào người lấy ra 1 xấp giấy . Bên trên dày đặc chữ , lão khẽ nói :
Văn trầm mặc ! Nghĩ suy , hắn lại hỏi :
Phương ở phía sau hắn lại trả lời thay Huy Hoàng :
Văn nhăn mặt lại , gương mặt hắn xám lại . Còn ? Là ai.............
Hắn nhìn về phía cửa , Huy Hoàng cũng nhìn .............
Người đến dần bước vào !
Văn có phần kinh ngạc giật mình ! Rồi chợt im bặt , chỉ nhìn chằm chằm vào người đến !
Người đến cười khẽ , giọng nói trầm buồn hỏi lại :
Văn im lặng !
Người vừa nói tên Long . Long nhìn lướt sang mọi người , ngừng lại trên gương mặt Văn nói :
Long nở 1 nụ cười giảo hoạt . Văn im lặng !
Long đến bàn của Phương và Văn ngồi xuống , Rót 1 ly trà uống !
Phương uống trà , Huy Hoàng tìm 1 chỗ ngồi xuống !
Long kể :
Long uống 1 hớp trà , nói tiếp :
Long nhìn Văn cười nhếch môi lại nói :
Long thoáng im lặng , lại nói :
Long nhìn Văn cười cười , lại nói :
Long lại móc bên hông ra 1 tập ảnh nhỏ , hắn xòe ra nói :
Long cười khẩy , hắn thả tất cả ảnh xuống bàn . Bụp Bụp Bụp ! !! ảnh rớt xuống bàn , ánh mắt Văn rơi vào những tấm ảnh.............chi tiết nhỏ đó mà hắn cũng thấy ? Long lại nói :
Long cười cười nhìn Văn . Văn nhìn Long , mặt không sắc thái . Thản nhiên hỏi lại :
Long cười mĩm , lại nói :
Long lại xoay sang nhìn Phương nói :
Long lại xoay sang nhìn Văn nói :
Văn lấy chung trà hớp vào 1 ngụm , để xuống vẫn im lặng . Long nhìn sang , lại tiếp tục nói :
Long im lặng . Văn cười phá lên :
Xuỵt !
Giọng nói của Văn ngắt quảng lại . Hắn xám mặt nhìn Phương và Long . 2 tên này đang đưa 1 ngón tay ra trước miệng “ Xuỵt... “ ý kêu hắn im lặng . Hắn chưa kịp hiểu thì cả hai lại thông thả nói :
Văn ngạc nhiên , dù.........dù..........dù nào ? Hả ? Chẳng lẽ ..............
Long mĩm cười nói :
Văn giật mình ! Dù ! 1 cây dù thì làm được gì ?
Long lại mĩm cười nói tiếp :
Long cười khẽ ! Văn xám mặt lại ! 1 cây dù.............
Văn cố lấy bình tĩnh , giọng nói lạnh nhạt hỏi :
Long cười , hắn gãi gãi đầu đáp :
Long nói xong im lặng uống trà !
Huy Hoàng thở dài 1 tiếng nhẹ !
Mặt Văn cắt không còn giọt máu ! Mồ hôi hắn chảy ra , hắn cuối đầu xuống nhìn chằm chằm vào ly trà . Phương lấy chung trà của mình lên , uống 1 hớp . Mở miệng lạnh nhạt nói :
Văn ngờ ngợ ngẩng đầu lên nhìn Phương . Phương mở miệng nói :
Lôi ! Dẫn vào !
Dạ ! Ông chủ !
Tiếng nói mạnh mẽ của Lôi ở ngoài đáp lời .
Từ cửa , Lôi dần bước ra . Trên lưng lôi đang vác thêm 2 người , trên người 2 người này đầy máu .
Bịch !
Lôi thẩy cả 2 xuống đất ! Gương mặt họ rất lạ , máu vẫn dính trên đấy !
Phương xoay xoay chung trà , vẫn nhìn chung trà đáp :
Văn giật mình ! Hắn không biết phải phản ứng sao nữa , đầu hắn ong lên 1 cái . Cái gì thế này ..............hắn cảm thấy mình không còn bình tĩnh nữa !
Phương thở dài , nói ra :
Lôi hướng ra cửa hét to :
ÔNG CHỦ BẢO MỜI KHÁCH VÀO !
ÔNG CHỦ BẢO MỜI KHÁCH VÀO !
ÔNG CHỦ BẢO MỜI KHÁCH VÀO !
Ở trong 1 gốc tối phía xa có tiếng thở dài phát ra , 1 bóng người từ từ bước ra . Lão ta đi đến căn phòng đang phát sáng phía trước , lão liếc ngang qua .
Bên vách tường bên ngoài đang có 1 cô gái tướng ãnh , gương mặt hiền lành , cặp mặt kính đang khóc . Cô gái lấy tay che miệng lại cố không gây ra tiếng động lớn , nước mắt cô úa trào ra .
Người đang đi đến thở dài , hình như cô gái trẻ này lão nhớ không lần thì tên Lan thì phải . Lúc nãy thì Nhã – con gái lão cũng đã ôm gương mặt đầy nước mắt chạy đi nơi nào rồi không biết !
Lão hiểu chuyện gì đang xảy ra !
Lão lướt ngang qua cô gái , bước vào dưới ánh đèn !
Ánh sáng ! gột rửa đi bóng đêm trên người lão , làm hiện rõ 1 gương mặt !
Lão xoay qua , Văn vừa gọi lão với giọng điệu đầy kinh ngạc !
Lão thở dài , xoay sang nhìn Huy Hoàng – đôi mắt Huy Hoàng đã đầy gân đỏ , trong đó có những ngấn nước mắt chưa chảy ra . Lão nói :
Huy Hoàng nhìn lại , gật đầu , thở dài đáp :
Người đến tên là Trọng Nhân ! Lão nhìn sơ qua 2 tên máu me nằm dưới đất , lại nhìn sang gương mặt vừa hoảng sợ và kinh ngạc mặt cắt không còn giọt máu của Văn . Lão thở dài :
Trọng Nhân ngẩng đầu lên trên thở dài . Lại cuối xuống nói :
Trọng Nhân lại nhìn sang Huy Hoàng nói :
Huy Hoàng khẽ lau 2 hàng nước mắt đã không kiềm được đang tuôn xuống .
Tách ! Tách ! Tách !
Còn 1 người nữa cũng đang rơi nước mắt............
Người đó tên là Văn !
Nước mắt Văn đang rơi...............là vì sao ?
Rất rất lâu rồi , xa về thuở trước ...............
Trong 1 căn nhà ấm áp , có 1 cậu bé tên Văn , 1 cô bé tên Nhã .
Văn năm nay lên 11 tuổi , Nhã đã được 9 tuổi !
Văn mắt sáng , mày mỏng rất lanh lợi đáng yêu . Nhã lại suốt ngày trầm tính , đôi má hồng hồng hơi ú .
Mẹ Hạnh là mẹ chung của 2 đứa trẻ !
Hạnh là vợ sau của Trọng Nhân , dù cô không phải là mẹ của Văn nhưng cũng rất yêu thương Văn . Coi Văn và Nhã là con ruột của mình .
Văn bé ngước đôi mắt trong veo , tru đôi môi nhỏ lên hỏi mẹ Hạnh .
Mẹ hạnh đang loay hoay làm đồ ăn xoay lại nhìn bé Văn mình mẫy đầy lem luốc . Trên 2 má còn dính đầy màu vẽ . Ôi , con mèo lí lắc của mẹ .
Mẹ hạnh xoa xoa đầu Văn nhỏ , nhìn Văn cười ấm áp .
Văn bé cười híp mắt lại , nhe cả 2 hàm răng ra quảng cáo P/S . 2 đôi má phúng phúng lên trông rất đáng yêu .
Cậu bé cười he he tinh ranh .
Mẹ Hạnh nhéo nhéo 2 cái má phúng phính của Văn cười hì hì rất vui vẻ .
Văn nhỏ cười hì hì , lè lưỡi làm vẽ bí mật .
Rồi chạy đi . Mẹ Hạnh nhìn theo hướng Văn chạy đi mà cười ấm áp , lại xoay sang làm đồ ăn .
30ph sau .
Cạch !
Cánh cửa mở ra . Nhân vừa đi về đến nhà !
“ A , ba về rồi !!! “
Tiếng của Văn nhỏ vang lên , Nhân nhìn thấy ngay 1 cậu bé lem luốc đang ngồi ở đằng trước ánh mắt mở to hạnh phúc .
Bịch ! bịch ! bịch !
Cậu bé lem luốc chạy lại , ôm chặt lấy chân của Nhân !
Nhân cuối đầu xuống nhìn cậu bé ở dưới , lây tay xoa xoa đầu nhẹ . Gương mặt chỉ có vẻ mệt mỏi của công việc .
Văn nhỏ ngước nhìn lên , ánh mắt trông mong . Hôm nào cậu cũng đợi như vậy để nhận..................hehe , bí mật !
Đôi môi nhỏ bóng của cậu hé ra cười rất tươi !
Nhân vỗ vỗ đầu Văn nhẹ vài cái , rồi gương mặt không biểu cảm . Chỉ có vẻ mệt mỏi .
Văn nhỏ hơi thất vọng....đôi mắt trong tỏ vẻ không vui..........hôm nay cậu cũng không nhận được.................bao nhiêu lần không có rồi ta ?....................không nhớ nữa...............ờ...........không nhớ nữa.........
Văn nhỏ biết tính cha mình nên buông đôi tay nhỏ ra khỏi chân cha mình .
Trọng Nhân bước vào nhà , Văn nhỏ đi theo sau .
Cậu bé lanh lợi hỏi .
Trọng Nhân lạnh nhạt trả lời . Văn nhỏ vẫn đi theo phía sau Trọng Nhân . Cậu bé hơi thất vọng , trả lời lí nhí :
Nhưng Văn nhỏ cứ bước theo sau Nhân .
Í , là phòng của con Nhã béo đây mà . Hehe , nó chắc còn đang lười biếng nằm ngủ trong phòng đây mà !
Cạch !
Trọng Nhân mở cửa phòng ra , bước vào ngồi xuống bên giường của con bé con Nhã .
Văn nhỏ đứng trước cửa phòng , ánh mắt tò mò vô tư nhìn vào phòng !
Nhân lay lay Nhã dậy , gương mặt ông cười nụ cười ấm áp :
Nhã ưỡn người , mở mắt ra nhìn......
Nhã chồm dậy ôm chằm lấy Nhân . Văn nhỏ nhìn theo.........đôi tay hơi dang ra rồi rút lại..........
Nhân mĩm cười vui vẻ nhìn Nhã . Nhéo nhéo 2 cái má phún của Nhã . Lại móc trong túi ra mấy cây kẹo đưa cho Nhã
Nhân cười cười vui vẻ , vuốt cái mũi xinh xinh của Nhã . Văn nhỏ nhìn thấy vậy , im lặng chạy lại phía mẹ Hạnh .
Mẹ Hạnh đang dọn cơm ra , thấy cái đầu cuối cuối xuống của Văn nhỏ . Mẹ Hạnh đi đến , ngồi xuống lấy tay nâng đầu Văn nhỏ lên . Nước mắt ! 2 bên cái má phún phính của cậu bé con có 2 hàng nước mắt .
Cậu quẹt nước mắt tỏ ra cương nghị ! Mẹ Hạnh vuốt vuốt 2 hàng nước mắt , nhìn con mắt đỏ hoe của cậu hỏi :
Nghe xong câu hỏi , nước mắt cậu bé lại chảy xuống ! Hắn mím chặt môi lại ! Rồi lại run run hỏi 1 câu :
Mẹ Hạnh đôi mắt có phần khó xử , nhìn nhìn đôi mắt trong sáng của đứa trẻ . Mẹ hạnh nói kẽ , vuốt vuốt tóc Văn nhỏ :
Văn nhỏ nấc lên vài cái rồi hỏi nói , nước mắt lại khô :
Mẹ Hạnh nở nụ cười ấm áp , xoa đầu Văn nhỏ nói :
Rồi Văn nhỏ rất vô tư chạy đi dọn cơm ra cùng với mẹ trong khi ba ba đi tắm . Trẻ con luôn vô tư như vậy đấy.......
Trên bàn ăn , Ba ba thì lúc nào cũng gấp đồ ăn cho Nhã thôi . Hehe , chắc là thế mà nó béo đấy . Mình không cần ba gấp , mình lớn rồi có thể tự ăn được . Mà...........đã lần nào ba gấp ình chưa nhỉ ? Chưa có lần nào hay mình không nhớ nhỉ.............
Buổi ăn cũng kết thúc , Văn nhỏ thể hiện sự tháo vác của mình bằng cách phụ mẹ dọn chén rồi rửa chén . Tất nhiên là............rửa 1 , 2 cái cho có lệ rồi................chạy đi chơi rồi . hehe
Ba và con Nhã đang coi tivi ở phòng khách ! Phải làm cho ba ba bất ngờ mới được !
Trọng Nhân đang ôm đứa con gái cưng xem ti vi .
Vụt !
Ơ , có cái gì che lại trước mặt .
Nhân nhìn sang , là đứa con lóc chóc suốt ngày lấm lem của mình .
Trọng Nhân hỏi .
Văn nhỏ cười hì hì tỏ vẻ “ thứ này rất hay nha “ . Đầy hãnh diện cậu bé trả lời :
Nhân cầm lấy bức thư của nhà trường rồi để nó lên bàn . Uể Oải nói với Văn nhỏ :
Rồi lại xoay sang nhìn Tivi , Văn nhỏ nhìn bức thư ở trên bàn , nhìn sang cha mình . Có gì đó trong lòng đổ vỡ , cậu bé cảm thấy buồn lắm . Cậu nghĩ ba ba sẽ ôm lấy cậu , khen cậu giỏi và tặng quà gì đó cho cậu..................
Phải rồi ! Mẹ Hạnh nói là dạo này ba có nhiều việc nên rất mệt , mình phải làm người lớn hiểu chuyện để ba yên tâm .
Nước mắt sắp trào ra Văn nhỏ nuốt trở lại . Tỏ vẻ sốt sắng , chạy tuốt vào phòng mình lại hì hục vẻ để luyện tay nghề .
Tối đó , Văn nhỏ và Nhã nhỏ giỡn với nhau rã rời rồi cả 2 cùng đi ngủ .
Tối đó , trên chiếc giường của vợ chồng Nhân – Hạnh .
Hạnh nhìn chồng mình , cô nhỏ nhẹ hỏi .
Nhân thoái thác trả lời .
Hạnh có tâm sự , giọng nói có chút buồn nói :
Nhân xoay người lại , không để Hạnh nói hết câu .
Đưa lưng về phía Hạnh , nhân nói hắt lại , cắt ngang câu nói của Hạnh :
Hạnh thở dài . Cô mấp máy trong miệng ....
Rạng sáng !
Trọng Nhân đến sở làm rất sớm , chắc sợ dây dưa gì đó .
Tạch tạch tạch !
Đoạn sai sót này Nhân vừa đánh máy lại . Nhân vươn vai 1 cái , ra khỏi phòng để lấy 1 ly nước .
Ơ , mọi người đâu hết rồi ?
Gì ! Vẫn chưa đến giờ ăn trưa mà , mọi người đi đâu cả rồi ?
Câu trả lời rất nhanh được tìm ra . Mọi người trong công ty đang vây quanh chiếc tivi trong căn tin .
Chẳng lẽ tôi trả tiền cho họ xem tivi à ?
Trọng Nhân bước nhanh về phía đám đông .
“ Là con chủ tịch đó hả ? ôi trời , thằng nhỏ dễ thương quá đi mất........
ừa , nó vẽ cũng đẹp nữa . Công nhận chủ tịch hay thiệt , có người con tốt như vậy . con tôi thì................
nè , ông nói bức tranh đó có nghĩa là gì ?
........................... “
Tiếng bàn luận sôi nổi phía trước làm Trọng Nhân thêm phần tò mò . Họ đang nói về chủ tịch nào ? Về cái gì ?
Trọng Nhân đi đến , những người khác trông thấy lập tức đứng nghiêm trang lại .
“ Chào chủ tịch “
Những người đó kính cẩn chào Trọng Nhân .
Trọng Nhân đơn giản hỏi mọi người .
“ Em có thể trình bày ý nghĩa của bức tranh này không ? “
“ Dạ được ạ “
Ơ.........1 giọng nói quen quen . Trọng Nhân nhìn kỹ lại tivi , trong tivi 1 MC đang phỏng vấn 1 đứa trẻ mặt xinh xắn , 2 mắt mở to lanh lợi . Gương mặt hơi lem luốt đang cầm trên tay 1 bức tranh . Bước tranh vẻ 1 gia đình , người cha giang tay ra ôm lấy người vợ cùng 2 đứa con – 1 gái , 1 trai vào . Phía sau họ có cây xanh , có hồ nước , con đường .........chỗ phía sau gia đình đó thấy quen quen .
Người cầm bức tranh lại không phải ai khác mà là Văn nhỏ .
Trọng Nhân hơi sững sờ ! Thi vẽ tranh trao giải trực tiếp à ? Con hắn..........giỏi thế sao ? Từ lúc nào nhỉ...........mà nó học lớp mấy rồi ?.............kỳ trước nó được học sinh gì ?............
“ Em vẽ gia đình em ạ . Đây là ba , đây là mẹ , đây là em Nhã béo , còn đây là em ạ “
Văn nhỏ vừa nói vừa chỉ vào từng thành viên 1 .
“ Mẹ Hạnh rất thương tụi em , luôn chìu em mỗi khi em nhỏng nhẻo ạ “
Cậu bé nói xong lại cười hì hì làm ra vẻ “ sau đây mới là tiết mục chính “
“ Trong nhà em , người em thương nhất là ba em . Ba em là 1 người rất tài giỏi , ba kiếm rất nhiều tiền , có rất nhiều cô chú làm việc cho ba . Em rất ngưỡng mộ ba , mỗi khi em kể về ba cho các bạn cùng lớp biết thì các bạn đều rất phải thán phục . “
Nhân hơi khựng lại . Văn nhỏ cười hì hì nói tiếp
“ Có nhiều người nói em là em rất có phước nên mới được 1 người cha như vậy ! Em muốn sau này trở thành 1 người như ba vậy . Em thương ba nhiều lắm !
Ba ơi ! Ba có đang nhìn thấy con không ? Mẹ Hạnh nói là nếu con đạt giải thì tivi sẽ chiếu hình con . Ba sẽ thấy được con đó . Con đã đoạt giải rồi này ! Món quà con dành cho sinh nhật 2 ngày tới của ba đó .
Bức tranh này con vẽ cả nhà ta ở công viên Lê Thị Riêng đó .Ba em bận nhiều việc lắm , nên rất ích khi đi cùng gia đình . Lần đó cả nhà ta cùng đi công viên Lê Thị Riêng chơi , ba đã nắm tay dẫn con qua lộ . Bàn tay ba rất ấm áp , xe đông lắm nhưng con không thấy sợ . Con thấy rất an toàn ba ạ .
Con rất vui vì ngày hôm đó ba nắm tay con lâu kỷ lục luôn , con đã ước rằng ba cứ nắm tay con mãi như thế...........
Con cho ba biết 1 bí mật nha , mỗi ngày ba đi làm về con đều ngồi đợi ba đó . Ba biết tại sao không ? Vì có 1 lần khi đi làm về , ba đã ôm và hôn vào má con như em Nhã vậy . Mỗi ngày con đều đợi ba về để được ba ôm và hôn như thế . Ba quên mất cách ôm con rồi , nhưng không sao , con cứ đợi vì nếu con ngoan , con giỏi thì ba sẽ lại ôm con mà . hehe
Ba à ! Con dành giải thưởng này cho ba nha ! Chúc ba sinh nhật vui vẻ ! “
Nụ cười hiền lành của Văn nhỏ thông qua Tivi chuyển đến mọi ngõ ngách cho những người đang xem trương trình . 1 nụ cười rất tươi !
Tách ! Tách !
1 tay Nhân che miệng lại , tay kia móc điện thoại trong túi ra .
Nước mắt ! Không ngăn được nước mắt đang rơi !
Mình là 1 người cha tồi ! Mình là thằng khốn !
“ Ring..............ring............ “
Mẹ Hạnh cũng đang khóc , sau khi nghe những gì Văn nhỏ nói . “ Bức Tranh Bí Mật “ dành cho cuộc thi đây sao ? Nhân ơi , anh có thấy không..............
“ Ring..........ring............. “
“ Alô ? Anh à ? “
“ Em à , anh là người cha tồi . Xin lỗi em và con nhiều lắm . Anh sai rồi........ “
“ Anh à , chưa bao giờ là muộn cả anh à...... “
“ Em đưa cho con nghe máy của anh đi “
Mẹ Hạnh lau vội nước mắt trên mặt , dắt tay Nhã chạy lại chỗ Văn nhỏ .
Văn nhỏ thấy mẹ hạnh chạy lại thì cười cười ra vẻ “ con giỏi đó chứ “
Mẹ Hạnh nghẹn ngào đi , lời nói có hơi tắt quảng :
Đôi mắt của Văn nhỏ sáng rực lên , nó hạnh phúc ôm lấy điện thoại .
“ Alô , ba hả ? Ba có thấy con trên tivi không ba ? ơ............ba cũng khóc à ? ba buồn chuyện gì sao ? “
Im lặng 1 lát , đầu dây bên kia giọng Nhân lại cất lên
“ tuần này , chúng ta lại đi công viên nhé ? con có thích không ...... “
“ Con........con.............con..............thích lắm ạ................”
Cậu bé cố mím môi lại , nước mắt từ đôi mắt bé nhỏ lả chả rơi !
Tại sao hạnh phúc mà vẫn rơi nước mắt ? Vui quá........lại được đi cùng ba rồi..........
Nước mắt của cậu bé không kìm lại được , Mẹ Hạnh ôm cả cậu bé , Nhã và chiếc điện thoại vào chung . Nhã không hiểu vì sao anh mình , mẹ mình khóc , cô bé sợ quá cũng khóc theo .
Trong đầu Văn nhỏ vẫn còn vương lại câu nói lúc nãy....... “ Ba quên mất cách ôm con rồi , nhưng không sao , con cứ đợi vì nếu con ngoan , con giỏi thì ba sẽ lại ôm con mà . hehe “
Trên điện thoại , giọng nói ngắt quảng của Nhân lại lần nữa vang bên tai Văn nhỏ :
“ Ba sẽ không bao giờ quên cách ôm con 1 lần nữa đâu . Con trai của ba............ ba yêu con nhiều lắm “
Nước mắt Văn rơi !
Rơi xuống nền nhà của quán off Sỉ Tử Đình .
Đau lòng quá , tại sao đau như vậy ?
Nước mắt của Trọng Nhân cũng đã rơi rồi .
Nhân không biết Văn biết sự thật thân thế lúc nào , nhưng Nhân biết lúc mà Văn thật sự biết cũng là lúc Nhân mất đi 1 đứa con ông yêu thương thật lòng.............
Con trai của ba.............ba yêu con nhiều lắm !
Trong tiếng ngắt quảng , những giọt nước mắt rơi ! Long nhớ tới 1 câu nói . Hắn ngâm lên nhè nhẹ trong gió :
Phương cũng ngâm khẽ 1 câu :
Là Mưa !
Mưa !