Còn Sa Mạn ?
Sa Mạn đâu rồi ?
Chiếc rương đã được vác lên, Tiểu Ngọc còn đang thôi thúc không ngớt:
Lục Tiểu Phụng nóng nảy muốn phát điên lên được. Nhìn chiếc rương bị mang đi, Sa Mạn nhất định cũng sẽ phát điên lên. Nhưng nàng chỉ đành lấy mắt nhìn. Nghĩ đến điểm đó, Lục Tiểu Phụng muốn tan nát cả trái tim.
Sa Mạn chắc cũng đau lòng lắm. Nhưng tim tan nát thì làm được gì ? Dù cho đụng đầu vào tròng chết, cả người đụng cho tan nát thành mảnh vụn, cũng chẳng làm gì được.
Rốt cuộc chàng đã hiểu ra bốn chữ "không biết làm sao" mùi vị ra thế nào, mùi vị ấy chẳng có người nào chịu cho nổi.
Hai người khiêng rương không biết đã uống phải thứ thuốc gì, vừa vác rương lên đã chạy như bay. Lão Thực hòa thượng còn nắm lấy tay chàng, đặt vào trong bàn tay mình vỗ về mấy cái, làm như chàng là một đứa bé, an ủi cho chàng ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Tiểu Phụng thì chỉ muốn nghe một thứ ... chàng chỉ muốn nghe cái đầu trọc của hòa thượng, bỗng bị đụng vỡ ra như vỏ trái trứng gà, chỉ tiếc là hai gã khiêng rương không những đi nhanh, còn đi rất êm, làm như từ trong lòng mẹ sinh ra là đã học khiêng rương rồi.
Lão Thực hòa thượng thở ra nhè nhẹ, hiển nhiên tỏ vẻ rất khoan khoái, rất bằng lòng.
Tiếng mắng chửi người, Lục Tiểu Phụng không biết nhiều lắm, nam bắc mười ba tỉnh, các thức các dạng mắng người, chàng đều chỉ hiểu sơ sơ, cộng tất cả lại cũng chỉ không quá sáu bảy trăm thứ.
Chàng đã đem sáu bảy trăm câu mắng chửi đó toàn bộ ra mắng thầm trong bụng, chỉ hận không được mắng ra khỏi miệng.
Mắt trừng trừng nhìn người ta chia rẻ nàng và con gà trống con của nàng, trong lòng nàng sẽ cảm thấy ra sao ? Nàng có chết đi không ? Chết rồi không chừng sẽ đỡ hơn, nếu không chết, làm sao nàng có thể một mình cô đơn lạnh lẽo qua ngày cho được ? Không chừng nàng có cách lén lên được thuyền, bản lãnh của nàng cao siêu hơn người ta tưởng tượng nhiều.
Nếu nàng không lên được thuyền, nàng có lên giường người khác không ?
Trái tim của Lục Tiểu Phụng như dầu đang bị đun sôi sục, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khó chịu.
Chàng vốn không phải là một người nhỏ nhen, nhưng Sa Mạn đã biến chàng ra như vậy. Một người đã yêu thật rồi, tại sao lại biến thành hồ đồ, tại sao lại biến thành nhỏ nhen ?
Hai gã khiêng rương bỗng bắt đầu mở miệng ra chửi:
Con mẹ nó, đồ quỷ to đầu.
Những tay thủy thủ đã từng qua sóng gió, dĩ nhiên họ chẳng phải là thứ gì, tức giận lên, không chừng quả thật làm thế. Lục Tiểu Phụng chẳng màng tí nào, ngược lại chàng còn mong bọn họ làm vậy thật. Không ngờ người khác lại thay đổi chủ ý:
Đối với Lục Tiểu Phụng, cái chủ ý ấy hình như cũng không đến nổi tệ lắm, chỉ tiếc là Tiểu Ngọc đã khóa cái rương lại.
Ngươi mở cái khóa này được không ?
Không được.
Ngươi dám phá cái rương này ra không ?
Tại sao không dám ?
Nếu Cửu thiếu gia hỏi đến, ai chịu trách nhiệm ?
Ngươi !
Con mẹ ngươi !
Người kia vừa cười vừa mắng:
Ta đã biết người là cái thứ gian manh !
Hình như ngươi cũng chẳng khác lắm.
Vì vậy chúng ta cứ ngoan ngoãn khiêng rương đem về lại, đem vào đáy thuyền để đó là yên ổn mọi chuyện.
"Bình" một tiếng, hai người thả cái rương xuống thật mạnh, phía dưới nghe có tiếng gỗ kêu. Hai người đồng thời thở phào ra một cái, nơi đây hiển nhiên là đáy khoang thuyền của Cung Cửu.
Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, coi như là yên ổn lắm rồi. Lão Thực hòa thượng cũng thở nhẹ một hơi ra, hình như đang nói:
Y cũng sẽ yên ổn thái bình rồi. Còn Lục Tiểu Phụng thì sao ? Lục Tiểu Phụng thì ngay cả tức giận cũng chẳng còn cảm thấy gì, sờ sờ vào mũi của chàng, quả thật không cảm thấy gì cả.
Lão Thực hòa thượng cũng giật cả mình lên:
Không có phản ứng, không có hơi thở. Có ai bị người ta làm tức giận quá chết đi được không ?
Lão Thực hòa thượng nói:
Vẫn còn không có phản ứng, vẫn còn không có hơi thở.
Lão Thực hòa thượng bỗng bật cười:
Y cười càng thoải mái:
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thở phào ra, trong rương vốn đã ngạt thở muốn chết người, còn nín thở thêm thật là khó chịu. Chàng không tính vì tức giận mà chết đi.
Lão Thực hòa thượng càng cười khoái trá:
Lục Tiểu Phụng rất ngoan ngoãn, một người đã bị điểm vào ba chỗ huyệt đạo chết người nhất, y có muốn không ngoan ngoãn cũng không xong.
Lão Thực hòa thượng quả thật rất thủ tín, y lập tức giải khai á huyệt cho Lục Tiểu Phụng.
Đấy vốn là câu đầu tiên Lục Tiểu Phụng muốn nói. Nhưng chàng không nói ra.
Có lúc chàng cũng là người rất thâm trầm, rất có tâm cơ. Chàng không muốn Lão Thực hòa thượng lại đi điểm á huyệt của mình lại lần nữa. Giọng nói của chàng không có lấy một tí tức giận, chàng chỉ hững hờ nói một câu:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng đang cười:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Giọng chàng nói rất thành khẩn:
Lão Thực hòa thượng lại nắm chặt lấy tay chàng, hiển nhiên đã bị chàng làm cho cảm động:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng chầm chậm nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng câm miệng lại. Thật tình chàng đang sợ mình bỗng mở miệng ra chửi, bởi vì chàng biết, chàng có mắng chửi ra sao, cũng mắng không chết con lừa trọc đó. Chàng chỉ còn nước nhẫn nhịn, chờ đợi. Nếu một người là Lục Tiểu Phụng, muốn họ bị dồn vào một chỗ trong rương với một gã hòa thượng, họ sẽ khó chịu hay không ?
Lục Tiểu Phụng bỗng nói:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Trong giờ phút này, còn có chuyện gì sung sướng hơn là được ngủ một giấc.
Lão Thực hòa thượng thở ra nói:
Lục Tiểu Phụng cơ hồ muốn la lớn lên:
Lão Thực hòa thượng gật gật đầu nói:
Lục Tiểu Phụng ngốc người ra.
Nghe câu đó, chàng quả thật không biết mình nên khóc ba tiếng, hay là nên cười ba tiếng ?
Chàng không khóc, cũng không cười.
Bởi vì chàng đã ngủ.
Bóng tối.
Trong giấc mộng là một màn đêm đen tối, tỉnh lại vẫn là bóng tối, trong giấc ngủ là ác mộng, tỉnh lại vẫn là ác mộng.
Sa Mạn đâu rồi ?
Trong giấc ngủ hình như chàng còn đang thấy nàng chạy trốn, không biết là chạy về nơi nào.
Cũng không biết là đang trốn chạy gì ?
Chàng muốn rượt theo, nhưng hai người càng lúc càng xa nhau ra, dần dần chỉ còn lại một bóng hình mông lung nho nhỏ.
Chàng phảng phất như đang có cảm giác giác phiêu phiêu đãng đãng, chiếc thuyền này hiển nhiên đã nhổ neo, đã ra biển khơi.
Tay chân của chàng đã thấy cử động lại được. Nhưng chàng không động đậy tí gì.
Chàng đang nghĩ cách chỉnh lý Lão Thực hòa thượng.
Mặc dù con lừa trọc này không hề thất ước, thuyền vừa ra khơi, y đã giải khai tất cả huyệt đạo của chàng.
Nhưng nếu không phải con lừa trọc này, hai con gà con đang ân ái mặn nồng với nhau, làm sao lại bị chia rẻ ra ?
Nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ đến tình cảnh của Sa Mạn, Lục Tiểu Phụng thật tình muốn đập lủng một lỗ lớn trên cái đầu trọc đó.
Nhưng dù có đập lủng bảy tám chục cái lỗ lớn, thì sẽ được gì ?
Lục Tiểu Phụng đang thở ra trong bụng, bất kể ra sao, con lừa trọc này cũng là bạn thân của chàng, không những vậy, cũng còn là người không đến nổi xấu xa, cho y nếm tí đau khổ thì được, chỉnh lý nặng nề quá chắc chắn là không được.
Thuyền đi rất êm, hôm nay hiển nhiên là một ngày đẹp trời lặng gió.
Lục Tiểu Phụng rón rén thò tay ra, đang tính điểm vào huyệt đạo của y, rồi từ từ cho y nếm mùi đau khổ.
Nhưng chàng vừa thò tay ra, Lục Tiểu Phụng đã lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Trong rương bỗng biến ra có vẻ thơm tho lên, đầy những mùi thơm mà chàng rất quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải là của Lão Thực hòa thượng, bất cứ hòa thượng loại nào, trong người nhất định không thể nào có được một mùi thơm như vậy.
Chàng vừa lật tay qua, là chụp được bàn tay một người, một bàn tay ngọc vừa mềm mại vừa trơn láng.
Chắc chắn không phải là bàn tay của Lão Thực hòa thượng.
Trái tim của Lục Tiểu Phụng bỗng đập nhanh lên, trong bóng tối chàng nghe có tiếng người nói:
Giọng nói vừa dịu dàng vừa êm ái, đầy vẻ sung sướng.
Giọng nói của Lục Tiểu Phụng vì phấn khởi mà biến thành run rẩy, cả người chàng cơ hồ nhịn không nôi muốn run lên:
Em phải không ? Có phải thật là em không ?
Em đây !
Lục Tiểu Phụng không thể tin được cũng không dám tin, trong rương rõ ràng là Lão Thực hòa thượng, sao bỗng biến thành Sa Mạn ?
Nhưng giọng nói rõ ràng là giọng của Sa Mạn.
Bàn tay của nàng đang cầm lấy tay chàng, kéo lại trên mặt nàng, trên ngực nàng.
Người của nàng đang run rẩy.
Cái run rẩy mê hồn ấy, cũng chính là cái chàng đã quá quen thuộc.
Chàng bất chấp mọi thứ, lấy hết sức mình, ôm ghì lấy người nàng.
Dù đây chỉ bất quá là một giấc mộng, cũng là hay thôi, chàng chỉ hy vọng giấc mộng mình không bao giờ tỉnh.
Chàng ôm thật chặt.
Lần này chàng nhất định không để cho nàng thoát ra khỏi vòng tay mình chạy đi đâu khác.
Nàng cũng đang ôm ghì lấy chàng, vừa khóc vừa cười, vừa hôn, hôn đầy lên mặt chàng.
Môi của nàng vừa ấm vừa mềm mại.
Nàng đang rơi lệ:
Nhưng cái thứ sự thật này còn hoang đường, còn ly kỳ hơn cả mộng.
Sao em lại ở đây ?
Không biết nữa !
Lão Thực hòa thượng đâu ?
Không biết nữa !
Nàng không biết thật:
Em trốn dưới gầm trường, mắt nhìn bọn họ khiêng cái rương đi ra, em nôn nóng quá ngất xỉu luôn.
Rồi sao ?
Đợi đến lúc em tỉnh lại, em đã vào lại trong rương, thật là như nằm mộng vậy !
Nhưng đây không phải là mộng, nhất định không phải.
Nàng cắn vào môi chàng, chàng thấy đau quá, vừa đau vừa ngọt ngào. Không lẽ đây lại là kỳ tích của Tiểu Ngọc, cô ta có bản lãnh lớn như vậy sao ?
Tuy bọn họ không thể giải thích được bao nhiêu đó nghi vấn, nhưng đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là, bọn họ đã được gặp lại nhau.
Chính ngay lúc đó, bỗng nghe tưng lên một tiếng, bên ngoài có người đang đá vào rương một cái.
Chiếc rương đang bị chấn động lên.
Lục Tiểu Phụng không cử động, Sa Mạn cũng không.
Bọn họ còn đang ôm cứng lấy nhau, nhưng chàng có thể cảm thấy cặp môi của nàng đang lạnh giá.
Tưng lên một tiếng nữa, lần này cái rương càng bị chấn động mạnh hơn.
Ai đang đá vào rương ? Sa Mạn liếm đôi môi vừa lạnh vừa khô, thì thầm hỏi:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Sa Mạn nói:
Lục Tiểu Phụng đang cười nhạt.
Trong bụng chàng bỗng cảm thấy tức giận lên, còn có chút ganh tị, tại sao nàng đề cập tới người này, giọng nói ít nhiều đượm vẻ tôn kính ?
Chàng bỗng duỗi lưng ra, đụng mạnh vào trong rương một cái.
Nào ngờ ổ khoá ngoài rương đã bị mở ra, chàng dùng sức trườn người ra, thân hình đã búng ra ngoài, vào trong màn đêm hắc ám trong khoang thuyền, khoang thuyền chất đầy những đồ tạp vật và rương gỗ.
Bên ngoài rương, chẳng thấy có ai, trên rường nhà thì lại treo một người, giống như một con cá đang treo trên giá hàng cá, đang còn vùng vẫy không ngớt.
Hiện tại y đang thò chân ra đá vào rương cái nữa.
Lục Tiểu Phụng la lên, hình như không tin nổi vào cặp mắt của mình.
Sa Mạn bỗng lọt vào trong rương, Lão Thực hòa thượng trong rương lại bị treo bên ngoài. Chuyện này ra làm sao ? Lão Thực hòa thượng đang ngậm đầy một miệng đắng nghét, đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng lấy miếng giẻ trong miệng của y ra, y mới thở phào ra được một hơi:
Vẻ kinh hãi và ngơ ngác trên gương mặt y không có gì là giả:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng đang than thở:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng ngẩn người ra, lập tức lộ ra một nụ cười thật lương thiện, thân mật:
Y cười muốn đau cả thớ thịt trên mặt:
Lục Tiểu Phụng nói:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng lắc lắc đầu.
Y quả thật gấp lắm, mồ hôi đã ướt dầm dề ra.
Lục Tiểu Phụng thì đã ngồi xuống, ngồi xuống trên ván thuyền, ngẩng đầu lên nhìn y, nhẫn nha hỏi:
Lão Thực hòa thượng lắc đầu muốn nhức nhối cả lên, y nhịn không nổi đã la lên:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn lên. Nhìn hòa thượng tức giận, cơn tức của chàng cũng đã nguội đi hết quá nửa chàng dang chuẩn bị kéo y xuống, nào ngờ chính ngay lúc đó, ngoài cửa bỗng nghe có tiếng ho khẽ, hình như có người đang sắp vào.
Lục Tiểu Phụng lập tức nhảy vào lại trong rương, nhè nhẹ kéo nắp rương đóng lại, trước khi kéo hết nắp rương vào, chàng còn thấy được, cửa đang mở ra, hai người bước vào, người đi trước hình như là một trong hai gã vừa khiêng rương vào.
Lục Tiểu Phụng thầm khấn trong bụng, cầu bọn họ lần này không khiêng rương ra lại. Bên trong rương bóng tối mịt mùng, bên ngoài ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy.
Hai người này lại đây làm gì ? Bọn họ bỗng thấy Lão Thực hòa thượng đang bị treo trên xà nhà, tại sao lại không có tí gì phản ứng cả ?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt lấy tay Sa Mạn, bàn tay nàng lạnh giá, bàn tay của chàng cũng không ấm áp gì.
Trong lòng chàng đã bắt đầu hối hận, lúc nãy nên phóng Lão Thực hoà thượng xuống mới phải. Bây giờ chàng mới biết, nếu một người trong bụng cứ nghĩ đến chuyện hành hạ người khác, thường thường người y hành hạ chỉ là mình thôi.
Đợi hết cả nửa ngày, cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Chàng lại càng nóng nảy, cơ hồ muốn đây nắp rương hé ra nhìn trộm xem bên ngoài rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chính ngay lúc đó, bên ngoài bỗng nghe có người đang gõ vào rương. Tốc tốc tốc, gõ rất nhẹ.
Cái thứ tiếng động đó chắc chắn không phải là lấy chân đá, dĩ nhiên cũng không phải là của Lão Thực hòa thượng đã bị người trói gô ra đó.
Tiếng động đó nghe ra giống như một người khách đang gõ cửa. Chỉ tiếc là chủ nhân không hoan nghênh y. Nam chủ nhân vốn đang tính mở cửa, nhưng nữ chủ nhân dùng sức kéo tay y lại không cho mở ra.
Người khách chỉ còn nước tự mình mở ra, chỉ mở một kẻ hở nhỏ. Một kẻ hở rất nhỏ. Lục Tiểu Phụng đang tính nhìn từ kẻ hở ra xem bên ngoài ra sao, bỗng có một làn hơi nóng từ bên ngoài thổi vào, vừa thơm vừa nồng vừa nóng, thơm làm người ta muốn nhỏ giải.
Dù cho là người chưa bao giờ ăn canh thịt bò bao giờ, cũng nhất định sẽ ngửi ra được mùi đó.
Lục Tiểu Phụng có ăn qua canh thịt bò. Chàng vốn rất thích ăn canh thịt bò, nhưng hiện giờ chàng chỉ muốn mửa. Bởi vì tỳ vị của chàng đang co rút lại, trái tim thì đang chìm xuống.
Không lẽ nhất thiết mọi chuyện đều chỉ bất quá là trò chơi đùa giỡn của Ngưu Nhục Thang ? Như là mèo đang vờn chuột vậy ?
Hơi nóng đã dần dần tan đi hết. Lục Tiểu Phụng lập tức phát hiện ra có cặp mắt đang nhìn trộm vào bọn chàng, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Một người còn đang ca hát lên bên ngoài:
Lục Tiểu Phụng ngốc người ra. Giọng hát này không phải của Ngưu Nhục Thang, ngay cả Lục Tiểu Phụng ca đồng ca lên, còn hay hơn cả gã này ca.
Thiên hạ e rằng chỉ có một người ca được như vậy. Lão Thực hoà thượng.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy ra khỏi rương, một người đang khom người bên ngoài, trong tay cầm một tô canh thịt bò, quả thật chính là Lão Thực hòa thượng.
Y rõ ràng đang bị treo lên xà nhà, bây giờ tại sao bỗng dưng xuống đây ?
Lão Thực hòa thượng chớp mắt:
Chuyện này xem ra có vẻ huyền bí quá, xem ra không giống như sức người có thể làm tới được.
Lục Tiểu Phụng cũng chớp mắt:
Lão Thực hòa thượng lập tức lắc đầu:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng bỗng cười lên một tiếng:
Lục Tiểu Phụng đoán không ra. Tô canh thịt bò này, mùi vị và màu sắc chàng đã thấy qua không phải chỉ một lần, nhưng chàng thà thấy một tô cứt chó, cũng không muốn thấy tô thịt bò vừa thơm vừa nóng hổi này, bởi vì chàng biết chỉ có một người có thể nấu được nó !
Chỉ có Ngưu Nhục Thang mới nấu được tô canh thịt bò như vậy.
Lão Thực hòa thượng nhẫn nha nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Chính y cũng có vẻ đỏ mặt lên:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng vênh mặt lên:
Lão Thực hòa thượng nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Trong góc phía sau mấy cái rương, bỗng có người thở ra nói:
Đây cũng không phải là giọng của Ngưu Nhục Thang, giọng nói một người hơi còn nhỏ tuổi, hình như là của một cô bé. Câu nói ấy vừa thốt ra, quả nhiên có một cô bé từ sau những cái rương nhảy ra. Lục Tiểu Phụng lập tức thở phào một hơi:
Tiểu Ngọc cười hì hì nhìn chàng, chớp chớp cặp mắt đang mở to, nói:
Ông đừng đi theo chó cái được không ? ông đi theo chó đực được không Lục Tiểu Phụng nói:
Không được !
Tiểu Ngọc hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Tiểu Ngọc đỏ mặt lên.
Lão Thực hòa thượng bỗng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Sa Mạn cũng đang cười:
Lục Tiểu Phụng giựt lấy tô canh thịt bò trên tay Lão Thực hòa thượng:
Mùi canh thịt bò quả thật ngon tuyệt. Lục Tiểu Phụng thở ra nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng câm miệng lại.
Tiểu Ngọc đảo quanh tròng mắt:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Cô lại thở ra nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc đưa ngón tay chỉ vào mũi của mình.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng nhìn sững vào cô, hình như trên đầu cô bỗng mọc ra hai cái sừng.
Tiểu Ngọc hỏi:
Lục Tiểu Phụng thật tình không thể tin được.
Tiểu Ngọc cười cười:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cảm thấy cái câu nói "người không thể đoán được bằng tướng mạo" thật không sai tí nào. Lúc này trong khoang thuyền bỗng có chỗ phát ra tiếng rốt rốt, mọi người giật mình cả lên, sau đó mới phát hiện ra, thì ra đó là cái bụng của Lão Thực hòa thượng.
Tiểu Ngọc bật cười, nhìn cái bụng của y cười không ngớt. Lão Thực hòa thượng đỏ mặt lên:
Tiểu Ngọc nhoẻn miệng cười:
Lão Thực hòa thượng nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Tiểu Ngọc nói:
Cô lại hỏi Sa Mạn:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc bật cười:
Lão Thực hòa thượng bỗng chụp lấy tô canh:
Tiểu Ngọc cười hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Y ăn từng miếng lớn, đợi đến lúc ăn muốn mệt lả ra, y mới thở phào nói:
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cười:
Lão Thực hòa thượng bỗng nhảy bật dậy nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Lão Thực hòa thượng nói:
Y nói chưa xong câu, người y đã nằm lăn ra, khóe miệng sùi bọt mép lên.
Lục Tiểu Phụng lập tức cũng thấy đầu mình choáng váng, chàng thất thanh la lên:
Tiểu Ngọc biến sắc:
Lục Tiểu Phụng nói:
Càng tính nhảy chồm lại, chỉ tiếc là tay chân bỗng biến ra mềm nhũn.
Tiểu Ngọc lắc đầu lia lịa:
Cô thấy dáng điệu của Lục Tiểu Phụng, sợ quá muốn chạy. Chỉ tiếc là Sa Mạn đã chặn cô lại, nàng lạnh lùng hỏi:
Tiểu Ngọc không biết.
Ngoài cửa bỗng có người nói giùm cho cô:
Trên đời này chỉ có một người nấu một tô canh thịt bò như vậy, dĩ nhiên chỉ có một người có thể bỏ thuốc độc vào trong canh. Đấy chính là Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang nấu canh vừa thơm vừa hấp dẫn, người của cô cũng rất thơm, cũng rất dễ nhìn, nhất là hôm nay. Xem ra cô đặc biệt trang điểm cho bữa nay, y phục vừa mới vừa hợp thân, gương mặt thoa phấn không dày lắm cũng không lạt lắm, vừa đủ thích hợp cho người của cô.
Cho đến bây giờ, Lục Tiểu Phụng mới phát hiện ra, không những cô biết mặc quần áo, cô còn biết trang điểm. Cô trang điểm cho ai nhìn ? Tuy Lục Tiểu Phụng ăn canh không nhiều lắm,hiện tại đầu chàng đã choáng váng, mắt nhìn đã hoa lên, như một người uống rượu say, chàng bỗng nói lớn lên:
Ngưu Nhục Thang nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Ngưu Nhục Thang vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
Thì ra cô đã tới đây từ lâu, không chừng cô lại đây cùng một lúc với Tiểu Ngọc.
Nhưng xem dáng điệu của Tiểu Ngọc lại không giống. Tiểu Ngọc xem ra sợ muốn chết đi được, sợ muốn ngất xíu xuống. Cô đang đi thụt lùi lại, cô tính chạy ra ngoài.
Ngưu Nhục Thang chẳng thèm để ý tới cô. Thuyền đang đi trên biển, người ở trên thuyền, đi đâu được bây giờ ? Tiểu Ngọc hình như cũng nghĩ ra được điểm đó, không những không chạy đi, ngược lại còn đóng cửa khoang thuyền lại.
Ngưu Nhục Thang quay phắt người lại, nhìn cô lom lom, gằn giọng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Tô canh thịt bò còn một nửa, Tiểu Ngọc nói:
Ngưu Nhục Thang biến hẳn sắc mặt.
Lớp phấn trên mặt cô nếu đậm hơn một chút không chừng người khác nhìn không ra.
Chỉ tiếc là cô tô không đậm lắm, cũng không lạt lắm, chính vừa đủ để người khác thấy mặt cô đang biến đổi.
Gương mặt của Sa Mạn không biến đổi.
Gương mặt nàng vốn đang xanh lè, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn vào Ngưu Nhục Thang.
Tiểu Ngọc tuy còn đang cười, trong nụ cười có giấu một lưỡi đao.
Bọn họ rất hiểu Ngưu Nhục Thang, trên đời này ít ai hiểu Ngưu Nhục Thang bằng họ.
Điểm đó chính Ngưu Nhục Thang cũng rất rõ ràng.
Cô ta trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc:
Tiểu Ngọc nói:
Cô mỉm cười nói tiếp:
Cô nói nghe có vẻ phức tạp lắm, thật ra đạo lý ấy rất là đơn giản, ngươi không sợ ta thì ta phải sợ ngươi. quan hệ giữa người và người thường thường vốn là như vậy.
Sa Mạn từ từ rút trong tay áo ra một cây cương ty vừa dài vừa mỏng, cầm trên tay nhịp nhịp. Cương ty vừa mỏng vừa răn, lóng lánh sáng rực. Bàn tay nàng dài và chắc chắn. Cương ty nằm trong tay nàng, sẽ biến rất nhanh chóng thành cái bóng của người đàn bà đang múa kiếm, đầu bén nhọn bên kia chính là lưỡi kiếm.
Ngón tay của nàng nhẹ vuốt, kiếm thế đã bắt đầu triển động không ngừng.
Tiểu Ngọc anh én miệng cười:
Sa Mạn hững hờ nói:
Ngưu Nhục Thang chẳng nói lời nào, cô ta lập tức bước lại, uống sạch nửa phần còn lại của tô canh thịt bò.
Cô uống không kém gì Lão Thực hòa thượng, nhưng cô chẳng có tí phản ứng gì.
Dĩ nhiên cô đã uống sẵn giải dược.
Tiểu Ngọc cười nói:
Ngưu Nhục Thang câm miệng.
Tiểu Ngọc nói:
Ngưu Nhục Thang lạnh lùng nói:
Tiểu Ngọc cười nói:
Ngưu Nhục Thang nói:
Sa Mạn nói:
Ngưu Nhục Thang hỏi:
Sa Mạn nói:
Ngưu Nhục Thang hỏi:
Sa Mạn nói:
Ngưu Nhục Thang lại biến sắc, hằn học nhìn nàng. Sa Mạn không có tý biểu tinh gì, trong tay còn đang nhịp nhịp cây cương ty. Cây cương ty rắn chắc trong bàn tay nàng, mềm mại như một sợi tơ.
Ngưu Nhục Thang quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng đang cười, nụ cười có vẻ si ngốc. Trừ chuyện cười ra, hình như chàng không có gì hơn để làm, tuy chàng chưa hôn mê ra, phản ứng đã trở nên rất chậm chạp.
Sa Mạn lạnh lùng nói:
Nàng còn đang ăn phải giấm chua. Một người đàn bà đang ghen, thông thường không phải là người biết lý luận. Ngưu Nhục Thang đã bắt đầu cởi y phục. Tiểu Ngọc cười nói:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc cố ý thở ra:
Ngưu Nhục Thang hình như không nghe không thấy gì. Mặc đồ cô là một người thật đẹp, Cởi đồ ra cô lại càng đẹp. Cặp đùi của cô thật thuôn dài, thật rắn chắc, da thịt cô trắng nõn nà, cặp đùi khép lại, ngay cả một ngón tay cũng không đẩy lọt được vào giữa. Cô chính là thứ đàn bà có thể làm đàn ông tiêu hồn lạc phách, về điểm đó, cô cũng rất tin tưởng vào chính mình.
Tiểu Ngọc lại đang thở than:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc cười nói:
Ngưu Nhục Thang bỗng nói:
Tiểu Ngọc nói:
Ngưu Nhục Thang nói:
Tiểu Ngọc nói:
Ngưu Nhục Thang nhìn cô, ánh mắt bỗng lộ ra một nét biểu tình kỳ quái, đầy nét dục vọng không tả được. Cũng không biết sao, Tiểu Ngọc bỗng đỏ mặt lên.
Ngưu Nhục Thang nhẹ nhàng nói:
Tiểu Ngọc cảm thấy cổ họng khô ráo, ngay cả mở miệng ra nói cũng mở miệng không nổi. Ngưu Nhục Thang chầm chậm bước về phía cô, eo lưng uốn éo, đầy nhịp điệu kỳ dị tà ác.
Bỗng nhiên, hàn quang lóe lên, nhắm cặp vú của cô đánh lại, cương ty duỗi ra thẳng như cây bút, như thanh kiêm, nhưng còn bén nhọn hơn cả kiếm. Ngưu Nhục Thang búng người lên không, chỗ ẩn bí nhất của cô hiện ra trước mắt Tiểu Ngọc. Đùi của cô thẳng tắp như cây bút.
Cương ty thẳng như kiếm bỗng biến thành ngọn roi, quất qua đùi cô. Đùi của cô co lại, người cô bỗng lướt tới sau lưng Lục Tiểu Phụng, bàn tay cô nhấn vào huyệt Ngọc Chẩm của chàng:
Sa Mạn không nhúc nhích. Tiểu Ngọc cũng không nhúc nhích, cô đang còn đỏ cả mặt lên, đang nhìn si mê vào tấm thân lõa thể đó.
Ngưu Nhục Thang bật cười, tít mắt lại cười nói:
Tiểu Ngọc lại càng đỏ mặt, nhưng cô bất giác gật đầu lia lịa. Ngưu Nhục Thang nói:
Tiểu Ngọc ngần ngừ, nhìn vào cặp mắt của Ngưu Nhục Thang.
Ánh mắt của cô đầy những mỹ lực, vừa tà ác vừa dâm đãng. Tiểu Ngọc bỗng chồm về Sa Mạn, xuất thủ như điện, đoạt lấy cương ty trên tay nàng.
Sa Mạn hiển nhiên không đề phòng đến cô, lại càng không ngờ cô xuất thủ nhanh như vậy. Thanh cương ty bị cô đoạt lấy, hàn quang lóe lên, bỗng xẹt tới cổ họng của Ngưu Nhục Thang.
Chiêu này lại càng bất ngờ, càng nhanh nhẹn. Chỉ tiếc là Ngưu Nhục Thang không bị gạt, thân hình cô thụt vào, đã núp đằng sau người Lục Tiểu Phụng.
Tiểu Ngọc cũng không dám động đậy.
Ngưu Nhục Thang chầm chậm đứng lên, cô cười càng khoan khoái:
Tiểu Ngọc hỏi:
Ngưu Nhục Thang nói:
Ánh mắt cô sáng rực lên:
Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn Sa Mạn. Gương mặt Sa Mạn trắng bệch.
Ngưu Nhục Thang nói:
Cô đã bắt đầu đếm. Một, hai, ba ...
Tiểu Ngọc đã bắt đầu cởi đồ, Sa Mạn cũng không thể không nghe lời, bọn họ đều biết cô nói được là làm được. Cô đếm rất nhanh, bọn họ không thể không nhanh theo.
Ngưu Nhục Thang đang cười ngặt nghẹo:
Nói xong câu đó, cô lại tiếp tục đếm:
Bỗng nhiên, bàn tay của Lục Tiểu Phụng ngoặt qua, hai ngón tay đã móc vào cổ tay của cô, kéo tay của cô ngược qua vai, quật người cô xuống đất như con cá chết.
Chàng vốn không thể thành công dễ dàng được như vậy, nhưng cô ta không khỏi đắc ý quá một chút.
Một người không nên quá đắc ý, bất cứ thời điểm nào cũng không nên quá đắc ý.
Tiểu Ngọc chồm lại, áp lên người cô, lấy đầu gối đè xuống lưng cô, vừa cười vừa hỏi Lục Tiểu Phụng:
Lục Tiểu Phụng cười cười nói:
Sa Mạn cắn môi, nhìn chàng trừng mắt một cái, gương mặt trắng bệch đã có vẻ đỏ lên.
Ngưu Nhục Thang không biết có bị ném mạnh quá mà choáng váng hay không, cả nửa ngày mới nghe cô ta mới miệng, cô ta lớn tiếng:
Tiểu Ngọc cười nói:
Ngưu Nhục Thang nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Ngưu Nhục Thang nói:
Tiểu Ngọc nhìn nhìn Sa Mạn, hai người cùng câm miệng. Bọn họ biết cô ta đang nói thật tình. Ngưu Nhục Thang lại cười lên, cô làm giọng dịu dàng:
Tiểu Ngọc không biết Sa Mạn phản ứng ra sao, cô đành quay qua Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bỗng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Bởi vì không có ai trong bọn mình đối phó nổi Cửu thiếu gia.
Câu nói ấy cô không nói ra, cũng không cần phải nói ra.
Muốn cho thuyền nhỏ hạ xuống nước, chèo xa ra khỏi thuyền lớn, muốn thuyền lớn tìm không ra được, phải cần ít nhất một tiếng đồng hồ.
Cung Cửu nhất định sẽ không cho bọn họ một tiếng đồng hồ đó.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi nói:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng ngắt lời cô, chàng bỗng hỏi tiếp:
Tiểu Ngọc nói:
Lục Tiểu Phụng nói:
Tiểu Ngọc lắc lắc đầu:
Lục Tiểu Phụng nói:
Sa Mạn bỗng giành nói:
Lục Tiểu Phụng cười cười:
Sa Mạn càng nóng nảy:
Lục Tiểu Phụng nói:
Sa Mạn hỏi:
Lục Tiểu Phụng nói:
Sa Mạn sáng mắt lên:
Lục Tiểu Phụng nói:
Chàng không để Sa mạn hỏi thêm, bỏ Ngưu Nhục Thang vào trong rương trước:
Sa Mạn nhìn chàng, ánh mắt lộ đầy vẻ quan hoài:
Lục Tiểu Phụng cười cười:
Chàng cười không khoan khoái tí nào:
Sa Mạn nói:
Lục Tiểu Phụng chầm chậm gật đầu, trong lòng bỗng cảm thấy thật khó chịu.
Chàng không muốn lấy mạng Ngưu Nhục Thang, lại càng không muốn sự tình đi đến tình cảnh như vậy.
Chỉ tiếc là chàng hoàn toàn không có lấy một cơ hội để chọn lựa.
Sa Mạn nhịn không nổi nắm lấy tay chàng:
Lục Tiểu Phụng nói:
Sa Mạn gượng cười nói:
Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, nhưng trong lòng thật bí tắc. Chàng biết đấy không phải là câu nàng muốn nói, chàng thấy được nét mặt sợ hãi và âu lo của nàng. Nhưng bây giờ nàng còn biết nói gì hơn ? Dù nàng biết đi lần này là vĩnh quyết, nàng cũng đành phải để chàng đi. Bởi vì nàng biết, hiện tại bọn họ không còn có lựa chọn gì cả.
Tiểu Ngọc nhìn bọn họ, cô bỗng nói:
Lão Thực hòa thượng đã tỉnh lại, Lục Tiểu Phụng đã đi rồi, Ngưu Nhục Thang đã bị bỏ vào trong rương. Hiện tại đã đến lúc bọn họ hành động.
Nhưng Sa Mạn còn chưa chịu đi. Nàng nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, nàng nhỏ nhẹ nói:
Tiểu Ngọc nói:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc chớp mắt:
Sa Mạn hình như không nghe cô nói, nàng lại nói tiếp:
Tiểu Ngọc chỉ còn nước gật đầu.
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc nói:
Sa Mạn ngắt lời cô:
Nàng bỗng kéo tay Tiểu Ngọc lại:
Tiểu Ngọc hỏi:
Sa Mạn gật gật đầu nói:
Tiểu Ngọc hỏi:
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc nhìn nàng, viền mắt đỏ hồng lên.
Sa Mạn nói:
Tiểu Ngọc cúi đầu, mặt cô đỏ bừng lên. Dĩ nhiên cô nghe ra được ý tứ của Sa Mạn. Bọn chị đây dĩ nhiên là nàng và Lục Tiểu Phụng hai người. Sa Mạn dịu dàng nói:
Tiểu Ngọc rốt cuộc lí nhí trong miệng:
Mười sáu tuổi chính là tuổi tình cảm đã chớm nở. Tiểu Ngọc nói:
Cô bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với Sa mạn:
Sa Mạn hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Giọng nói của cô thành khẩn mà kiên quyết, bất cứ ai cũng nghe ra được cô không nói dối. Sa Mạn hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Ánh mắt của cô đượm một nét biểu tình rất kỳ dị:
Sa Mạn có vẻ bất ngờ:
Tiểu Ngọc nói:
Sa Mạn hỏi:
Tiểu Ngọc nói:
Cô gượng cười, rồi chầm chậm nói tiếp: