Con tiểu yêu tinh này dường như chỉ thích làm những chuyện quái đản.
Lúc này thị ngồi chồm hổm trong viện, giương cặp mắt thao láo nhìn khu đất trống trước mặt ngơ ngẩn xuất thần.
Trên mặt đất chẳng có gì, cả ngọn cỏ cũng không nốt.
Lục Tiểu Phụng cũng nghĩ không ra tại sao khu đất này lại trơ trụi. Chàng không nhịn được cất tiếng hỏi :
Tuyết Nhi vẫn lặng thinh, cũng không quay đầu nhìn lại.
Dù là nhà học cứu đang khảo sát kinh điển tưởng cũng không chuyên tâm đến thế.
Con tiểu yêu quái đang coi chi vậy? Lục Tiểu Phụng không khỏi động tính hiếu kỳ, chàng cũng ngồi xuống bên cạnh Tuyết nhi. Mắt thị ngó về phương nào, chàng cũng ngó theo phương đó, nhưng chẳng thấy chi hết.
Hiển nhiên lâu ngày không gặp mưa, mặt đất đã khô cứng. Gần đó trong vườn hoa cỏ tốt tươi mà khu đất này àng khè không một tấc cỏ nào mọc được.
Giếng nước gần đó dường như đã lâu ngày không ai dùng đến. Cái cần trục trên miệng giếng bám đầy đất vàng khè.
Hai bên viện có mấy gian sương phòng cũ kỹ rách nát. Khóa cửa đã han rỉ.
Lục Tiểu Phụng quan sát hồi lâu mà không hiểu Tuyết Nhi ngồi đây làm chi?
Đột nhiên thị lên tiếng :
Lục Tiểu Phụng đã biết tổ phụ thị ngày trước cùng với Hoắc Hưu vâng mệnh Vương triều ủy thác cô nhi. Lão chính là Thượng Quan Cẩn à cũng là hoàng thúc viễn phòng của Đại Kim Bằng Vương.
Tuyết Nhi nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đột nhiên ngoẹo đầu trừng mắt hỏi lại :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Tuyết Nhi hỏi :
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
Tuyết Nhi dựng mặt lên cười lạt hỏi :
Lục Tiểu Phụng cười hề hề hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái hỏi :
Tuyết Nhi giương cặp mắt lên nhìn chàng hồi lâu, bỗng thị mỉm cười.
Lục Tiểu Phụng cũng cười theo. Chàng chợt phát giác lúc thị cười ra vẻ một cô gái vừa ngoan ngoãn vừa dễ bảo.
Tuyết Nhi bỗng dựng mặt lên hỏi :
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Mặt lộ vẻ bi thương, thị nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng ra chiều suy nghĩ hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Thị lại nói thêm :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi lắc đầu đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Thị nghiến răng nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng nói :
Tuyết Nhi hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Tuyết Nhi cười lạt hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc nói :
Lục Tiểu Phụng không khỏi lộ vẻ kỳ quái. Vụ này càng đi vào chỗ kỳ bí càng khiến cho chàng thích thú.
Tuyết Nhi nắm chặt tay lại nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi gật đầu đáp :
Thị không chờ Lục Tiểu Phụng lên tiếng, lại nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng thở dài không biết nói sao? Lời Tuyết Nhi tuy có vẻ hoang đường nhưng chẳng phải hoàn toàn vô lý.
Tuyết Nhi đột nhiên nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng nói :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng muốn cười nhưng không sao cười ra tiếng được.
Tuyết Nhi vẻ mặt nghiêm trang nói :
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Cô hứng khởi đỏ mặt lên nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi ngắt lời :
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
Tuyết Nhi trợn mắt lên hỏi :
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
Tuyết Nhi lại trợn mắt ngó chàng hồi lâu. Đột nhiên cô bật tiếng la làng :
Lục Tiểu Phụng hốt hoảng cãi :
Tuyết Nhi cười nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi đăm đăm nhìn Tuyết Nhi. Chàng gục gặt cái đầu, miệng lẩm bẩm :
Tuyết Nhi nói :
Quả nhiên thị lại la lên.
Nhưng lần này Lục Tiểu Phụng nhanh tay bịt lấy miệng thị hỏi :
Tuyết Nhi gật đầu. Thị chờ chàng buông tay liền hỏi ngay :
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi lại :
Tuyết Nhi cười đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi mỉm cười đáp :
Thị nhảy vọt lên nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Tuyết Nhi đáp :
Mặt thị lộ vẻ bi thương. Đột nhiên thị trở gót chạy đi.
Lục Tiểu Phụng ngó hai bím tóc rung rinh của thị, mặt chàng lộ vẻ kỳ quai. Đột nhiên chàng tung mình rượt theo Tuyết Nhi la gọi :
Tuyết Nhi hỏi :
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
Tiếng cười của chàng có điều quái lạ.
Tuyết Nhi ngó chàng hỏi :
Một cơn gió mát thổi qua. Mấy con chim én từ trong bụi hoa bay vọt lên ra ngoài tường. Bầu trời dần dần tối lại.
Lục Tiểu Phụng ngửng đầu nhìn: Những bóng chim én dần dần mất hút vào trong sắc chiều tàn. Đột nhiên chàng thở dài, miệng lẩm bẩm :
Phải chăng Thương Quan Phi Yến cũng bay ra ngoài như những con én này, hay là cô bị chôn vùi dưới đất vàng?
Tại sao Thượng Quan Đan Phụng cũng mất tích? Đại Kim Bằng Vương phải chăng đã biết nàng đi đâu, nên lão không hỏi Lục Tiểu Phụng về tin tức của nàng?
Hai chân của lão bị chặt rồi có sáu ngón không?
Mấy vấn đề này ai có thể tìm ra được đáp án?
Trời đã huỳnh hôn. Sau lúc huỳnh hôn gió thổi càng lạnh. Ngọn gió lạnh xuyên qua cửa sổ vào nhà. Gió thổi đến bên mình Hoa Mãn Lâu khiến gã biết trời tối rồi.
Làn da của gã cũng cảm giác linh mẫn khác người thường như tai mũi gã vậy.
Có điều lúc này Hoa Mãn Lâu không còn tâm tình hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng vào lúc huỳnh hôn buổi tháng Tư. Tâm thần gã đang rối loạn.
Từ ngày Hoa Mãn Lâu gặp Thương Quan Phi Yến trong tòa tiểu điếm kia, tâm thần gã thỉnh thoảng thấy hoang mang bối rối, nhất là những lúc gã hoàn toàn cô độc.
Gã phát giác trong vụ này có điều quái dị, nhưng quái dị ở chỗ nào thì gã không nói được.
Bây giờ đến lúc ăn cơm rồi mà chưa thấy Lục Tiểu Phụng trở về. Đại Kim Bằng Vương cũng không phái người tới mời bọn họ về ăn cơm.
Dường như sự tình lại biến đổi, nhưng lúc gã phát giác thì biến hóa ra sao gã cũng không nói được.
Giữa lúc ấy đột nhiên gã phát giác trong làn gió có mùi hương khác lạ. Chính mùi hương này đã khiến tâm thần gã bồi hồi.
Gã tự hỏi :
Hoa Mãn Lâu bám vào cửa sổ, người gã vọt ra ngoài. Gã tin là cảm giác của mình nhất định không thể sai trật.
Nhưng gã chẳng nhìn thấy gì. Thế giới đối với gã vĩnh viễn không bao giờ sáng sủa, chẳng bao giờ có màu sắc, chỉ hoàn toàn là một vùng hắc ám tuyệt vọng!
Mùi hương vừa rồi trộn lẫn với mùi hương hoa thơm khiến cho gã không phân biệt được từ phía nào đưa tới.
Nhưng đột nhiên gã nghe tiếng người nói từ trong bụi hoa vọng lại :
Quả nhiên là thanh của Thương Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng kiềm chế mối khích động trong lòng. Hồi lâu gã mới nhẹ buông tiếng thở dài nói :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu mỉm cười. Nụ cười lộ ra mối tình cảm không bút nào tả xiết, cũng không hiểu đây là sự hoan hỷ hay sự chua cay?
Thương Quan Phi Yến đã tiến lại nắm tay gã, dịu dàng hỏi :
Hoa Mãn Lâu ngập ngừng đáp :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Gã vừa nói tên này ra liền cảm thấy tay Thương Quan Phi Yến khẽ run lên.
Nhưng cô lập tức nắm chặt tay gã hơn. Làm bộ phụng phịu, cô hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Thương Quan Phi Yến nói :
Hoa Mãn Lâu khôn bề mở miệng, vì trong gã quả có ý hoài nghi như vậy. Gã không muốn nói dối trước mặt con người mà gã vẫn yêu mến.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Thương Quan Phi Yến dừng lại một chút rồi tiếp :
Dĩ nhiên Hoa Mãn Lâu còn nhớ như in trong óc.
Những cầu này chính gã đã nói ra mà bây giờ Thương Quan Phi Yến nhắc lại không sai một chữ.
Thương Quan Phi Yến lại hỏi :
Hoa Mãn Lâu mỉm cười. Đột nhiên gã phát giác mối hoài nghi của mình thật vô căn cứ mà cũng vô dụng nữa.
Gã không khỏi nảy ra chút hối hận trong lòng rồi không nhịn được khẽ đưa tay lê vuốt tóc trên đầu Thương Quan Phi Yến.
Thương Quan Phi Yến đã ngả mình vào lòng gã và ôm chặt lấy gã.
Hoa Mãn Lâu bây giờ chỉ còn cảm thấy mình đầy đủ hạnh phúc, cơ hồ gã quên hết mọi sự.
Giữa lúc ấy, gã đột nhiên phát giác tay Thương Quan Phi Yến điểm vào huyệt Ngọc Chẩm sau gáy gã.
Tiếp theo gã không cảm thấy gì nữa.
Trên mặt đất đã hiện ra một huyệt động rộng chừng hơn trường sâu đến hai thước.
Người Lục Tiểu Phụng mồ hôi ướt đầm.
Thượng Quan Tuyết Nhi quỳ xuống một bên. Hai tay thị đỡ lấy má chàng lắc đi lắc lại không ngớt hỏi :
Lục Tiểu Phụng đưa tay áo lên lau mồ hôi trán nhăn nhó cười đáp :
Tuyết Nhi chớp mắt nói :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Tuyết Nhi nói :
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên hỏi :
Tuyết Nhi đáp :