Nhưng Tiêu Thu Vũ đã lầm to.
Anh chàng đui mù này ngoài cách dùng tai nghe phong thanh lại còn thứ cảm giác khác rất kỳ diệu và rất thần bí.
Gã phảng phất cảm giác thấy đòn trí mạng chân chính chẳng phải là cây thương mà là thanh kiếm, mặc dù gã không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy tiếng gió về thanh kiếm phóng ra.
Kiếm chưa đâm tới, Hoa Mãn Lâu đột nhiên xoay mình. Cây Luyện tử thương lướt qua trên vai thì hai tay gã đã chụp lưỡi kiếm.
“Cắc cắc” mấy tiếng vang lên. Thanh trường kiếm bằng thép đúc đột nhiên biến thành ba khúc.
Hoa Mãn Lâu chưa dứt ruột thì thanh kiếm đã gãy rồi.
Chỉ còn lại một khúc mà lại bị Hoa Mãn Lâu nắm giữ trong tay.
Độc Cô Phương xoay tay một cái. Cây Luyện tử thương đã quấn lấy lưỡi kiếm.
Người Hoa Mãn Lâu lướt đi ba trượng đến bên cửa sổ ngồi trúng vào một cái ghế.
Độc Cô Phương sửng sốt.
Tiêu Thu Vũ mặt đỏ như ráng chiều bỗng biến thành lợt lạt như tờ giấy trắng.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
Trong vườn hoan nở đầy giàn nhưng rất nhiều cành bị dứt.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới biết những hoa tươi mà Đan Phụng công chúa đem đi đều lấy ở đây.
Giữa lúc ấy lại ngó thấy cô bé kia.
Thượng Quan Tuyết Nhi đứng trong bụi hoa dưới ánh tà dương chênh chếch soi tới, chiếu vào mái tóc mềm rười rượi của thị.
Thị vẫn ngoan ngoãn tựa hồ chưa hề nói dối nửa câu.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được lại hô :
Thượng Quan Tuyết Nhi quay lại nhìn chàng vừa cười vừa đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng chợt phát giác cặp mắt của thị sáng ngời giương to lên như trong lòng có mối lo âu không nói ra được. Thậm chí cả nụ cười cũng biến thành miễn cưỡng.
Chàng không nhịn được hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng chay mày hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn chàng hồi lâu rồi thủng thẳng nói :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi :
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng đáp :
Thượng Quan Tuyết Nhi cười lạt ngắt lời :
Lục Tiểu Phụng cười lạt :
Thượng Quan Tuyết Nhi lại nhìn chàng hồi lâu rồi thở dài nói :
Thị nói câu này vừa dứt thì bóng người thấp thoáng rồi biến mất vào trong bụi hoa.
Bóng tối mịt mờ, không còn một chút ánh tịch dương nào nữa. Một màn tối đen bao phủ cõi mênh mang.
Đầy vườn hoa tươi cũng dần dần mất hết màu sắc.
Lục Tiểu Phụng đứng trước cảnh mịt mờ này đột nhiên cảm thấy phảng phất nhu mình ở trong đám sương mù.
Bóng đêm càng dầy đặc, trong nhà không có đèn lửa.
Lúc Lục Tiểu Phụng bước vào, Hoa Mãn Lâu còn ngồi bên cửa sổ dường như để hưởng thụ ngọn gió đêm từ ngoài thổi vào. Ngọn gió đêm đem theo mùi hương thơm ngát.
Gã tùy nơi tùy lúc bao giờ cũng hưởng thụ.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng hỏi :
Hoa Mãn Lâu hỏi lại :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
Hoa Mãn Lâu giương cặp mắt chẳng nhìn thấy gì ngó Lục Tiểu Phụng cười nói :
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Gã thờ dài nói tiếp :
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dài đáp :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đang bình tĩnh hơi lộ chút lo âu. Đối với sự mất tích đột ngột của cô này, hiển nhiên gã tỏ ra cảm xúc khác thường, cảm xúc đến nỗi muốn che giấu cũng không che giấu được.
Mối cảm xúc đã vào trái tim thì chẳng khác gì hạt trân châu trong đống cát, bất cứ ai cũng ngó thấy ngay.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã nhìn thấy liền hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Chàng muốn cho Hoa Mãn Lâu vui lòng nên chàng vừa nói vừa cười. Nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn không cởi mở tấm lòng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
Hoa Mãn Lâu đáp :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu mưói nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
Câu này Lục Tiểu Phụng không hỏi đến. Gã cũng không phải là người thích rượu, không hiểu tại sao gã lại nói thế?
Lục Tiểu Phụng nhìn gã, chợt nhận ra tiếng cười của gã biến thành có điều bí mật.
Bất luận là ai một khi đã đến đây dường như đều biến tính ngay, biến thành con người thần bí, con người cổ quái.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái cũng lên giọng thần bí khẽ nói :
Hoa Mãn Lâu hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Một bữa thịnh yến bày ra trong nhà hoa sảnh để Đại Kim Bằng Vương thiết khách.
Rượu nhắm rất dư dả và tinh khiết.
Rượu là rượu thật, đúng là rượu Hoa Điêu thượng hảo cất đã lâu năm.
Lục Tiểu Phụng nâng chung uống một hơi hết sạch, đột nhiên thở dài nói :
Đại Kim Bằng Vương cả cười đáp :
Hoa Mãn Lâu cũng mỉm cười nói :
Đại Kim Bằng Vương lại cười rộ nói :
Đêm nay chẳng những lão cao hứng mà cho mặc áo cẩm bào thêu rồng lộn bằng chỉ vàng, xem ra có vẻ một vị đại quốc vương mở thịnh yến khoản đãi đại tướng quân lúc xuất chinh.
Đan Phụng công chúa bình thời đã mỹ lệ, bữa nay lại càng kiều diễm hơn.
Nàng thân hành rót rượu vào chung cho Lục Tiểu Phụng rồi mỉm cười nói :
Đại Kim Bằng Vương dựng mặt lên hỏi :
Đan Phụng công chúa đảo cặp mắt long lanh đáp :
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
Đan Phụng công chúa gật đầu đáp :
Đại Kim Bằng Vương lại muốn làm bộ mặt nghiêm nghị nhưng không nhịn được phải phì cười. Lão nói :
Chủ nhân thông minh đều biết mời khách bằng những câu cười tiếng nói khiến cho người ta cảm kích hơn là rượu lắm thịt nhiều.
Lục Tiểu Phụng uống chung rượu rồi đột nhiên lên tiếng :
Đại Kim Bằng Vương phụ họa :
Lục Tiểu Phụng nói :
Chàng lấy trong mình tờ giấy rách vừa dơ bẩn vừa nhàu nát mở ra rồi cầm chiếc đũa nhúng vào chén tương vạch chữ “Phụng” như rồng bay phượng múa.
Chàng trao cho Đan Phụng công chúa nói :
Đan Phụng công chúa ngần ngại nói :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Đan Phụng công chúa bật cười nói :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Đan Phụng công chúa gấp tờ giấy lại mới phát giác ra tờ giấy rách này hiển nhiên là một tấm ngân phiếu năm ngàn lạng.
Nàng không nhịn được hỏi :
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
Đan Phụng công chúa đỏ mặt lên nói :
Lục Tiểu Phụng đáp :
Chàng vừa cười vừa nói tiếp :
Đan Phụng công chúa mỉm cười nói :
Mình biết rõ bạn mình đang lúc đói bụng mà lại cứ tâng bốc bạn là thần tiên không ẩm thực những đồ vật ở nhân gian thì chẳng thà người ta chết đối chứ không cầu ai.
Mình biết bạn cần gửi cho chút tiền mà lại không gửi tiền chỉ gửi một phong thu khuyên bạn tự lực cánh sinh thì có phải là điều cao quý không?
Giả tỷ mình là loại người này thì chẳng có ai là bạn hữu nữa mà chỉ có mình bạn với mình.
Thượng Quan Đan Phụng không phải là hạng người này, hiển nhiên nàng đã hiểu ý Lục Tiểu Phụng.
Ngoài gương mặt xinh đẹp, Công chúa còn hiểu biết người khác, lượng giải cho người ta. Hai điểm này khó tìm thấy trong mình một cô gái.
Phải là một cô gái rất thông minh mới hiểu người và lượng giải cho người. Những cô gái này thường khiến cho nam nhân động tâm vĩnh viễn hơn cả dung mạo.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác ra càng ngày càng ưu thích cô gái này.
Cho đến bây giờ lòng chàng vẫn tưởng nhớ cô.
Đêm đã khuya, trong nhà không có đèn lửa, ngọn gió xuân nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ đưa lại mùi hoa thơm ngát.
Lục Tiểu Phụng một mình nằm duỗi trên giường. Mắt chàng giương lên rất lớn.
Đêm khuya rồi mà sao chàng còn chưa ngủ?
Phải chăng chàng đang đợi chờ ai?
Dĩ niên chàng chẳng phải chờ Hoa Mãn Lâu vì Hoa Mãn Lâu và chàng vừa mới cùng chàng chia tay.
Đêm càng khuya càng tĩnh mịch, tĩnh mịch đến độ nghe rõ cả tiếng sương gieo xuống cánh hoa.
Bước chân ngaòi hành lang dĩ niên chàng nghe rõ lắm.
Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp. Trái tim chàng đập loạn cả lên.
Tiếng bước chân dã dừng lại ở ngoài cửa.
Cánh cửa không cài then.
Một người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào rồi từ từ khép cửa lại.
Trong nhà tối om. Thân hình người này cao hay thấp, nhỏ hay lớn cũng không nhận ra được.
Lục Tiểu Phụng chưa hỏi cô là ai mà dường như đã biết cô là ai rồi.
Tiếng bước chân càng nhẹ nhàng hơn, càng chậm chạp hơn. Cô chậm chạp đi tới đầu giường chậm chạp đưa tay khẽ sờ vào mặt chàng.
Tay cô vừa giá lạnh vừa mềm mại đem theo cả mùi thơm của hoa tươi.
Cô mò đến hàm râu của Lục Tiểu Phụng để chứng thực người nằm trên giường đúng là chàng.
Lục Tiểu Phụng vừa nghe tiếng y phục rới xuống đất liền phát giác ra con người lõa thể chui vào trong chăn của mình.
Thân hình cô đang giá lạnh và mềm như bún đột nhiên biến thành nóng hổi và run bần bật tựa hồ như chạm phải luồng điện.
Lục Tiểu Phụng cũng bị khích thích tưởng chừng cổ họng bị nút chặt lại.
Qua một lúc lâu, chàng mới nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, miệng ấp úng :
Cô kia chẳng nói gì, người cô càng run hơn trước.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được, xoay mùnh lại ôm chặt lấy cô. Người cô da thịt nhẵn như đoạn như lĩnh lập tức bị kích thích sởn mụn như da gà, lại giống như hồ
nước mùa xuân bị luồng gió thổi quan thành gợn sóng.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đẩy cô ra la thất thanh :
Cô kia vẫn không lên tiếng, người co rúm lại.
Lục Tiểu Phụng đưa tay ra đụng vào ngực cô thì chẳng khác gì đụng vào luồng điện. Chàng rụt tay về nói :
Cô bé chẳng thể không thừa nhận cười khúc khích đáp :
Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên tựa hồ trúng tên. Chàng hốt hoảng xẵng giọng nói :
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi lại :
Nghe thanh âm tựa hồ cô đã nổi nóng.
Người thiếu nữ khó chịu nhất là lúc đang thân nhiệt với nam nhân mà lại bị đối phương tưởng lầm mình với người khác.
Lục Tiểu Phụng miệng lưỡi vốn không kém cỏi nhưng gặp tình trạng này chàng chẳng biết nói thế nào được.
Thượng Quan Tuyết Nhi cười lạt mấy tiếng dằn giọng hỏi :
Lục Tiểu Phụng thở dài ngắt lời :
Thượng Quan Tuyết Nhi nói :
Tiếng thị mỗi lúc một lớn. Thị càng nói càng tức giận tưởng chừng muốn phát khóc.
Lục Tiểu Phụng lòng lại nhũn ra. Chàng vươn tay vuốt đầu tóc cô, toan kiếm mấy lời an ủi.
Đột nhiên cửa phòng có người đẩy ra, Trong nhà đang tối om chợt sáng lòa.
Một người tay cầm đèn đứng ở trước cửa. Người này mặc áo bào trắng như tuyết, sắc mặt y lợt lạt. Chính là Thượng Quan Đan Phụng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được nỗi bẽn lẽn muốn chui xuống gầm gường. Chàng không chịu nổi cái nhìn của Thượng Quan Đan Phụng.
Thượng Quan Tuyết Nhi rất dỗi bẽ bàng. Mặt thị ngây ra như đứa nhỏ đang ăn vụng kẹo bị người ta bắt gặp.
Nhưng thị lập tức phưỡn ngực mình trần trùng trục đứng dậy ngay. Thị ngó Lục Tiểu Phụng toét miệng cười hỏi :
Thượng Quan Đan Phụng nhìn chằm chặp vào mặt Thượng Quan Tuyết Nhi. Môi miệng nàng cũng run lên vì tức giận, không thốt ra lời.
Thượng Quan Tuyết Nhi khoác áo trường bào vào, ngang nhiên đi qua mặt Thượng Quan Đan Phụng. Bỗng thị toét miệng cười nói :
Thượng Quan Đan Phụng không nhúc nhích cũng không mở miệng. Toàn thân nàng tựa hồ cứng đơ.
Tiếng bước chân của Thượng Quan Tuyết Nhi mỗi lúc một xa rồi sau không nghe thấy nữa.
Thượng Quan Đan Phụng vẫn đứng nguyên chỗ, trợn mắt lên nhìn Lục Tiểu Phụng.
Cặp mắt xinh đẹp của nàng đã long lanh ngấn lệ. Nàng lẩm bẩm :
Nàng dậm chân mấy cái rồi xoay mình bỏ đi.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã chạy tới kéo nàng lại.
Thượng Quan Đan Phụng mím môi hỏi :
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :