Giường quả thật rất rộng, chăn gối mới tinh, vừa vào đến nơi, Hoa quả phụ bèn lười lẫm nằm soài ra giường.
Lục Tiểu Phụng đứng đó, đứng ngay đầu giường.
Hoa quả phụ dùng ánh mắt mơ mơ màng màng đó, nhìn chàng từ trên xuống dưới, bà ta bỗng nói :
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu.
Hoa quả phụ nói :
Lục Tiểu Phụng lại gật gật đầu.
Hoa quả phụ nói :
Lục Tiểu Phụng vẫn còn gật gật đầu.
Ánh mắt của Hoa quả phụ hình như có sương mù trong đó.
Lục Tiểu Phụng không động đậy tí nào.
Hoa quả phụ hỏi :
Lục Tiểu Phụng không gật đầu nữa, nhưng cũng chẳng lắc đầu.
Hoa quả phụ thở ra nói :
Lục Tiểu Phụng bỗng cười cười nói :
Hoa quả phụ hỏi :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ hỏi :
Lục Tiểu Phụng thừa nhận, đấy vốn là chuyện tai tiếng oanh động nhất trên giang hồ.
Hoa quả phụ nói :
Lục Tiểu Phụng lại cười cười nói :
Hoa quả phụ cũng bật cười nói :
Bà ta bỗng nhảy bật dậy khỏi giường :
Hơi rượu càng nồng, ánh mắt bà ta càng dày đặc sương mù.
Bởi vì chốn hang núi nơi đây lúc nào cũng có sương mù, vì vậy nó mới bảo trì được cái thần bí của nó.
Còn bà ta thì có phải cũng như vậy không?
Muốn nhìn tấm thân trần truồng của bà ta không chừng không có gì khó khăn, muốn thấy trái tim của bà ta không chừng không còn là chuyện dễ dàng như vậy nữa.
Uống được vài ly, bà ta bỗng hỏi :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ bật cười :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Hoa quả phụ nói :
Lục Tiểu Phụng bắt đầu uống rượu.
Ánh mắt của Hoa quả phụ tựa hồ như đã về chốn nào xa lắm, nơi xa xôi đó có một bóng người phiêu dưỡng, ánh mắt của bà ta đầy vẻ ái mộ.
Một hồi thật lâu, bà ta mới từ trong mộng sực tỉnh lại :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ lại cười :
Nụ cười của bà ta bỗng biến mất :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ nói :
Sương mù trong cặp mắt bà ta bỗng được vén ra một khoảng nhỏ, bị thù hận và bi thương như mũi kiếm nhọn vạch ra :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Hoa quả phụ nói :
Bàn tay bà ta nắm chặt lại, nước mắt lã chã tuôn rơi :
Lục Tiểu Phụng bỗng quay ngoắt đầu, uống cạn ly rượu trong tay, chàng bỗng cảm thấy bao tử mình đang thắt lại, cơ hồ muốn mửa ra. Đợi đến lúc chàng quay lại, Hoa quả phụ đã len lén lau khô nước mắt.
Bà ta uống cạn ly rượu :
Lục Tiểu Phụng không hề kỳ quái, không kỳ quái một chút nào.
Một người trong lòng có đau khổ bi thương, nếu dấu trong lòng quá lâu, ắt phải tìm một người nào đó để thổ lộ tâm sự.
Hoa quả phụ tuy đã phát tiết tâm sự bi khổ trong lòng, nhưng lại càng muốn say.
Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn dính vào Lục Tiểu Phụng :
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc nhịn không nổi nói :
Hoa quả phụ nói :
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh ngạc :
Hoa quả phụ gật gật đầu nói :
Bà ta cười lên một tiếng, cười rất thê lương :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ nói :
Bà ta ực nhanh ly rượu :
Bà ta không nói hết câu, cái thứ tình cảm đó không thể nào diễn tả được, bà ta biết Lục Tiểu Phụng nhất định hiểu.
Lục Tiểu Phụng quả thật rất hiểu, không những chàng hiểu cái thứ tình cảm đó, chàng cũng hiểu con người của Lão Đao Bả Tử :
Chàng dịu dàng nói :
Hoa quả phụ thở ra một hơi dài, làm như vừa mới trút được một gánh nặng trên vai.
Biết được trên đời này có người hiểu được cái đau khổ và bi thương của mình, đối với bất kỳ người nào, đó là một chuyện thật là tuyệt vời.
Bà ta nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầy vẻ an ủi và cảm khích :
Từ khi đến đây tới giờ, tôi chưa bao giờ được sung sướng như ngày hôm nay, lại đây, tôi kính anh ba ly.
Uống thêm chỉ sợ phải say thôi.
Say thì có sao?
Bà ta lại nâng ly :
Lục Tiểu Phụng cười lớn :
Vì vậy bọn họ đều say khước, nằm soài ra giữa giường.
Bọn họ ôm lấy nhau, nói những lời say sưa người khác vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu, bởi vì trong lòng họ quá tịch mịch, có quá nhiều khúc mắc.
Tuy bọn họ ôm chặt lấy nhau, nhưng con tim họ đơn thuần như trẻ thơ, không chừng trong đời bọn họ chưa có lần nào đơn thuần thản nhiên như lần này.
Đấy lại thứ tình cảm gì nhỉ?
Tuổi thanh xuân đã muốn qua, dĩ vãng không nỡ nhìn lại, một người chịu hết tiếng đời nguyền rũa, một kẻ lãng tử không có gốc rễ, trên đời này còn có ai hiểu được tâm tình của bọn họ.
Bọn họ đều là kẻ luân lạc đó đây, nay đã gặp nhau rồi biết nhau, cần gì phải nhờ người khác hiểu dùm tâm tình của mình?
Bên ngoài đêm xuống trầm lắng, sương mù cũng trầm lắng.
Cửa sổ không đóng lại, trong sương mù bỗng có một bóng người xuất hiện, ánh mắt lộ đầy vẻ oán hận và ghen tức.
Sau đó, khe cửa sổ lại có một ống thổi được đưa vào.
Ống thổi màu đen tuyền, khói màu tím thẩm.
Khói bay tản mạn ra, người không say cũng phải say, không thể nào không say.
Người này rất cẩn thận, bởi vì y dùng một thứ mê hương rất hữu hiệu, tên là Tiêu Hồn Xúc Cốt Tán, y đã xài mười ba lần rồi, chưa có lần nào bị sẩy cả.
Lúc Lục Tiểu Phụng và Hoa quả phụ tỉnh lại, bọn họ không còn nằm trên cái giường rộng êm ái mềm mại nữa.
Trong địa lao rất lạnh và ẩm thấp, bọn họ nằm trong góc địa lao, có ai biết làm sao bọn họ lại đến đây?
Chỉ có một người biết.
Trong địa lao chỉ có một cái ghế, Biểu Ca ngồi trên cái ghế đó, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ oán độc và ghen tị.
Thấy y, Hoa quả phụ nhịn không nổi kêu lên :
Là ngươi!
Ngươi không ngờ được?
Quả thật ta không ngờ tới.
Hoa quả phụ cười nhạt :
Môn hạ đệ tử của Ba Sơn kiếm khách, lại đi dùng ba thứ hạ tiện mê hồn hương.
Chuyện ngươi không ngờ được còn nhiều lắm.
Biểu Ca mỉm cười.
Những người đến đây, đều có hiệp ước, hiệp ước của Lão Đao Bả Tử trước giờ rất tín nhiệm.
Có điều mấy năm gần đây, trong U Linh sơn trang vô duyên vô cố bỗng có nhiều người bị mất tích, không ai biết người nào đã hạ độc thủ.
Hoa quả phụ kết luận :
Biểu Ca không hề phủ nhận :
Y mỉm cười nói :
Y chắc trong tay!
Bởi vì món nợ này nhất định sẽ rơi vào lão Câu Tử.
Hoa quả phụ không thể phủ nhận.
Người trong U Linh sơn trang, cơ hồ ai ai cũng đều biết, Câu Tử đang rắp tâm vào bà ta, và ai ai cũng biết lão muốn giết Lục Tiểu Phụng.
Đàn ông vì ghen tức mà giết người, không phải là chuyện lần đầu, nhất định cũng không phải lần cuối.
Hoa quả phụ nói :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ nói :
Biểu Ca cười nói :
Hoa quả phụ hỏi :
Biểu Ca cười thật kỳ quái :
Y đang cười, trong địa lao cũng có người đang cười.
Người mới đến là Quản Gia Bà.
Cũng như bao nhiêu quản gia bà khác trong thiên hạ, người này bất kỳ xuất hiện chỗ nào, mặt mày cũng rất nhăn nhó, nhưng Câu Tử đang cười rất khoan khoái.
Biểu Ca cũng còn đang cười, nhưng cười không được khoan khoái lắm.
Tuy Hải Kỳ Khoát không lập tức câu cái đầu của y lên, nhưng lão đã câu vào vai của y, như một gã đồ tể câu miếng thịt chết lên vậy. Cái cảm giác đó dĩ nhiên là không khoan khoái lắm.
Trên đời này lại cứ có những kẻ thích làm cho mình khoan khoái bằng cái không khoan khoái của kẻ khác, Hải Kỳ Khoát tấu xảo lại là hạng người đó.
Lão vừa cười vừa nói :
Biểu Ca không phủ nhận, y không thể nào phủ nhận được.
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca cũng không thể phủ nhận.
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca không hiểu :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca nhịn không nổi mở miệng hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca thật ra đã hiểu, nhưng lại cố ý hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca nói :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca cười khổ nói :
Hải Kỳ Khoát cười lớn nói :
Biểu Ca hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Lão buông móc câu ra.
Biểu Ca thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn lão, gương mặt lại lộ ra một nụ cười, y bỗng hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca hỏi :
Hải Kỳ Khoát nói :
Biểu Ca hỏi :
Hải Kỳ Khoát hỏi :
Nụ cười của Biểu Ca biến ra kỳ quái :
Hải Kỳ Khoát hết còn cười :
Biểu Ca nói :
Câu nói đó có mười hai chữ, nói đến chữ thứ tám y mới xuất thủ, nói đến chữ cuối cùng, y đã giết chết Hải Kỳ Khoát.
Y xuất thủ nhanh mà hữu hiệu, thật ra, không ai nhìn rõ y xuất thủ ra làm sao, chỉ nghe có hai tiếng động trầm trọng vang lên làm người ta muốn mửa, cũng như tiếng con dao đồ tể chém lên thịt chết. Sau đó, Hải Kỳ Khoát ngã khuỵu xuống như một cục thịt nguội ngắt.
Lục Tiểu Phụng và Hoa quả phụ đều giật nảy mình lên, Quả Gia Bà dĩ nhiên lại càng kinh ngạc.
Biểu Ca phủi phủi tay, mỉm cười nói :
Quản Gia Bà vỗn đã là người mặt mày nhăn nhó, bây giờ lại còn như muốn khóc lên được :
Biểu Ca hỏi :
Quản Gia Bà lập tức lắc đầu :
Biểu Ca lại thở ra nói :
Quản Gia Bà cũng thở ra, thân hình của lão bỗng xoay đi một cái, chỉ trong một chớp mắt, đã có tới ít nhất bốn năm chục thứ ám khí bay ra, khắp trời hàn quang lóe sáng, toàn bộ bay lại chỗ Biểu Ca.
Thì ra người này khắp người trên dưới đâu đâu cũng có giấu ám khí trí mệnh, tùy thời tùy lúc đều có thể ném ra.
Ném ra được bao nhiêu đó ám khí trong khoảnh khắc, khắp thiên hạ không quá mười người.
Tránh được bao nhiêu đó ám khí trong chớp mắt, dĩ nhiên lại càng có ít người hơn.
Biểu Ca lại là một trong những người thiểu số đó, không những y đã biết trước Quản Gia Bà tính làm gì, y còn đã chuẩn bị sẵn cách đối phó.
Ám khí vừa phóng ra, thanh kiếm của y đã chờ đó.
Ánh kiếm xẹt qua thành một đường sáng bạc, quyện đi hết ám khí, rồi lại lóe lên cái nữa, Quản Gia Bà cũng ngã xuống, ngã xuống đất rồi máu tươi mới bắt đầu chảy ra.
Máu tươi đã chảy ra rồi, Lục Tiểu Phụng mới thở ra một hơi nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng than thở :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng quả thật nghĩ không ra.
Biểu Ca cười cười nói :
Lục Tiểu Phụng càng không hiểu.
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng thay đổi nét mặt nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng thừa nhận :
Sinh mạng vốn vô giá, trên đời này còn có thứ gì trân quý hơn sinh mạng của mình.
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca cười khổ nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Y lại giải thích :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Biểu Ca nhìn chàng lom lom nói :
Lục Tiểu Phụng thở ra một hơi nói :
Ánh mắt của Biểu Ca biến thành như lưỡi đao bén nhọn, y bỗng hỏi :
Lục Tiểu Phụng nói :
Biểu Ca nói :
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, cười khổ nói :
Trong địa lao có đèn, bây giờ đang tiết xuân, vốn không thể nào làm người ta lạnh lẽo được.
Nhưng Lục Tiểu Phụng bỗng thấy lông trên người mình đang dựng đứng cả lên, đấy không phải vì bàn tay của Biểu Ca đang cầm thanh kiếm, mà bởi vì trong địa lao bỗng có thêm một người nữa, một người mặc áo màu xám tro, đội chiếc nón bằng lá trúc.
Lục Tiểu Phụng đã thấy người này, Hoa quả phụ cũng thấy, nhưng Biểu Ca lại không cảm thấy gì cả.
Người này giống như một u hồn, có hình dạng mà không có thực chất.
Cái nón bằng lá trúc hình dáng kỳ dị, che hết cả gương mặt của y, Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không thấy mặt mũi y ra sao, nhưng chàng đã đoán ra người đó là ai.
Gương mặt của Hoa quả phụ không có tí biểu tình gì, nhưng ánh mắt của bà ta nhịn không nổi đã lộ vẻ mừng rỡ.
Người này đang đưa tay ra dấu với bà ta.
Biểu Ca hình như cũng cảm thấy có gì đó không ổn, y bỗng quay người lại.
Phía sau không có một ai, ngay cả cái bóng cũng không.
Người này như cái bóng dính chặt với người y, người này lại đưa tay ra dấu cho Hoa quả phụ.
Đợi đến lúc y quay đầu lại nhìn, bà ta bèn sa sầm nét mặt hỏi :
Biểu Ca chầm chậm ngồi xuống, ung dung nói :
Hoa quả phụ nói :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ thừa nhận, câu nói ấy trúng vào ý của bà ta.
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ nói :
Biểu Ca nhìn lom lom vào bà ta, y bỗng cười lên, cười lớn lên.
Hoa quả phụ hỏi :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ hỏi :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ biến hẳn sắc mặt.
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ hỏi :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ nhìn y, bà ta bỗng thở ra nói :
Biểu Ca hỏi :
Hoa quả phụ nói :
Bà ta lại thở ra nói tiếp :
Biểu Ca hỏi :
Hoa quả phụ nói :
Biểu Ca nói :
Hoa quả phụ nói :
Bà ta phủi phủi quần áo, chầm chậm đứng dậy, người trúng phải Tiêu Hồn Tán, trong vòng một tiếng đồng hồ không có thuốc gì giải nổi, nhưng hiện tại, bà ta đang đứng dậy đây.
Biểu Ca vẫn còn ngồi yên bất động nơi đó, y bỗng quay qua Lục Tiểu Phụng hỏi :
Lục Tiểu Phụng thở ra, cười khổ nói :
Biểu Ca bỗng cười lớn lên :
Y quả thật nói chết là chết, chết rất nhanh chóng, máu tươi bắn tung tóe, người của y đã đổ ầm xuống.
Y nhất định không thể để cho mình còn mở miệng ra được, để người ta hỏi khẩu cung mình.
Nếu y đã muốn đi do thám đời tư bí mật của người khác, y phải chuẩn bị trước, tùy thời tùy lúc hy sinh thân mình.
Hoa quả phụ chau mày nói :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Lão Đao Bả Tử hỏi :
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng ngắt lời lão :
Lão Đao Bả Tử hỏi :
Lục Tiểu Phụng nói :
Lão Đao Bả Tử trầm ngâm một hồi, chầm chậm nói :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng lập tức nói ngay :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa, chàng đã thấy rõ, hiện tại mình có nói gì thêm cũng bằng thừa, chàng đành phải đi. Lão Đao Bả Tử kêu giựt chàng lại :
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Lão Đao Bả Tử nói :
Lục Tiểu Phụng nói :
Chàng muốn đem Hoa quả phụ theo mình.
Lão Đao Bả Tử câm miệng lại, một hồi thật lâu, lão mới chầm chậm nói :
Trong hang núi vẫn còn sương mù mê mạn, muốn tìm sợi giây xích sắt như có như không đó, không phải là chuyện dễ dàng, muốn đi qua lại càng khó hơn.
Qua rồi thì sao nữa? Trong hang núi là thế giới của u linh, ngoài hang núi là gì?
Bao nhiêu cạm bẫy của kẻ giết người?
Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi thật dài, chàng bỗng bật cười.
Hoa quả phụ nhìn chàng, nhịn không nổi cất tiếng hỏi :
Lục Tiểu Phụng nói :
Hoa quả phụ nói :
Bà ta bóp nhẹ bàn tay của chàng :
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
Hoa quả phụ cũng bật cười, bất kể ra sao, bọn họ cũng đã ra khỏi U Linh sơn trang, ra khỏi cái thế giới của người chết.
Hoa quả phụ dịu dàng nói :